Chào các quê!
Chào quê crypto!
Hiện nay ở HN các BV Việt Đức hoặc các Viện QY 108, 103 là những viện đầu ngành và có trình độ khá cao. Vì vậy phải đưa cụ đến đó người ta kiểm tra, thăm khám cụ thể mới có hướng giải quyết chính xác được. Còn là TB mà vào thẳng viện QY cũng không có chế độ gì hơn đâu. Trường hợp ông cụ nhà quê là TB 2/4 thì chắc là có BHYT rồi. Vì vậy, tốt nhất là cứ đi khám theo đúng tuyến rồi hãy đề nghị người ta giới thiệu lên tuyến trên. Hy vọng với những tiến bộ của y học bây giờ sẽ cải thiện được tình hình sức khỏe của bác ấy.
Về vụ cT3 và cT9 thì NPLO đã trả lời giúp mình rồi. Về phía mình sẽ kể lại kỹ hơn trong BT tập 2. Quê chịu khó đợi vậy nhé!
Riêng về chuyện một vài BS "làm kinh tế" thì mình chỉ phàn nàn là "cái cách họ làm và thời điểm họ đặt vấn đề" thôi chứ mình cũng thông cảm lắm- mặt trái của cơ chế thị trường mà.
Còn bây giờ xin tiếp chuyện những ngày nằm viện:
Cánh thương binh thì suốt ngày nói chuyện tiếu lâm. Riêng có một tay thì chuyện của hắn “thật như bịa”. Đó là Thanh, nằm bên trái tôi- nhân vật chính của chuyện “Ba cái ô tô đi chở một cái b.”. Số là, một đêm bọn các lão đang nằm nghỉ thì B52 đánh gần đấy. Cả hội lật mình từ trên võng xuống đất. Không may cho cha Thanh này là ngay dưới võng lão ấy có một cái gốc cây. Cái gốc cây này đâm ngay vào hạ bộ của hắn. Sáng hôm sau hắn thấy đi đái ra máu. Thế là BCH điều một xe con chở hắn lên phẫu. Chiếc này đi được một đoạn thì bị lầy. Điều tiếp một cái Gát ra, thêm được đoạn nữa lại nằm đó vì lầy. Cuối cùng phải điều một Zil57 đầu tời đi. Thế là chỉ vì mỗi cái của quý của lão ấy mà phải điều 3 cái xe đi mới chở tới phẫu được
.
Nằm bên phải tôi là anh Huynh, lái xe và khá lớn tuổi rồi, vào viện sau tôi một hôm. Anh bị thương khi đổ dốc Mèo. Xe mất phanh, anh buộc phải lao vào ta- luy dương. May cho Huynh là bị mất phanh ở nửa dốc bên VN, chứ nếu mất phanh ở dốc bên đất Lào thì chỉ có “tan xương, nát thịt”. Vì vậy xe đổ nhưng không lao xuống vực. Người bị thương nhưng cũng không nặng lắm.
Một bác nữa người dân tộc, chỉ bị mìn lá nhưng phải tháo khớp đến đầu gối. Nguyên do vì đạp mìn dưới suối. Chắc là do sức ép của mìn nên dập cả xương ống chân. Vì bị thương dưới nước, lại đưa lên chậm nên vết thương bị nhiễm trùng. Anh Phùng quyết định tháo khớp mắt cá bỏ bàn chân đi. Sau khi tháo đến mắt cá vẫn thấy sốt, chân vẫn sưng. Kiểm tra lại mới phát hiện ra xương ống chân bị “dập” như kiểu cái ống nứa bị dập ý. Thế là phải tháo đến đầu gối. Lúc mổ bác này tôi loanh quanh gần đó phụ giúp các anh em trong trạm. Y sĩ Mộc tiêm hai ống mooc- phin sau đó hỏi gióng một để kiểm tra. Hỏi mãi mà Bác ấy cứ tỉnh như sáo. Tiêm mũi nữa cũng vậy. Sau hỏi ra mới biết hồi ở nhà bác ấy uống hàng lít gụ không say. Vì vậy, thuốc mê rất khó có tác dụng. Về sau anh Phùng phải cho kết hợp giữa gây mê với gây tê mới tháo được khớp cho bác ấy
.
Thương tâm nhất là một anh bị rắn cắn trong lúc ngủ. Khi phát hiện ra thì cũng đã cứng đờ rồi. Anh em ở đơn vị đưa đi cũng là còn nước, còn tát. Tuy nhiên, đến đó cũng không cứu được. Trông người anh ấy tím đen thật dễ sợ.
Vì là phẫu tiền phương nên không có nhân viên nữ. Thế mà một hôm có bệnh nhân nữ đến. Đó là một nữ TNXP người Nghệ Tĩnh- hình như tên là Nhất thì phải, cô ấy bị sốt rét ác tính. Lần đầu tiên tôi thấy người bị sốt rét các tính là như thế nào. Khi cô ấy lên cơn phải bốn, năm người giữ mới được. Hai người giữ tay, hai người giữ hai chân, một người nằm bò lên ngang ngực, hai tay bấu chặt vào sạp giường để đè cho phần người không giẫy giụa được. Tôi cũng thường xuyên bị huy động vào vụ này giúp cho các nhân viên ở phẫu. Không hiểu sức lực huy động ở đâu ra mà một người con gái mảnh dẻ, bình thường lúc ấy lại khỏe đến như vậy. Nhưng sau cơn co giật qua đi thì người lại rũ ra, rất mệt, cứ nằm li bì không động đậy hàng tiếng đồng hồ. Vì phẫu không có nữ nên đại đội TNXP đó phải cử một người đi phục vụ. Đó là Lan, cũng người Nghệ Tĩnh, mới 17 tuổi . Từ hôm đó tôi và Lan trở thành hai nhân viên ngoài biên chế của đội phẫu 4.