Chào các quê!
Những anh hùng dũng sĩ miền Nam mà các quê vừa nhắc đến (trừ anh TRừ Văn Thố đã HS) thì đều có trong tấm ảnh này. Thực tình cho đến giờ mình cũng không nhớ được chính xác ai vào ai, chỉ chắc chắn chị Tạ Thị Kiều đi cạnh Bác Hồ, bên trái chị Kiều là anh Huỳnh Văn Đảnh, còn anh Trần Dưỡng thì đi bên trái Bác Văn. Quê nào nhớ chính xác thì chỉ hộ nhé!
Đúng như quê baoleo đã viết: có được ngày hôm nay là nhờ những sự hy sinh vô cùng to lớn của các AHLS. Tuy nhiên, không chỉ có thế! Hôm nay lixeta tôi xin kể tiếp câu chuyện học lái tăng của mình:
Tôi cũng không ngờ khóa đào tạo lái xe tăng của mình kết thúc sớm như vậy!
Sáng 10 tháng Ba năm 1972, một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác. Trời mát mẻ, những hạt mưa xuân nhè nhẹ chỉ làm con đường đất đỡ bụi chứ không làm ướt áo người. Ăn sáng về bọn tôi đã thay xong quần áo công tác chuẩn bị đi học. Theo kế hoạch thì hôm nay chúng tôi sẽ học bài Lái tổng hợp CNV lần hai.
Bỗng từ phía nhà chỉ huy vang lên mấy tiếng kẻng, ngay sau đó là “tuýt… tuýt… tuýt…”, những hồi còi dồn dập nổi lên. Thằng Ngọt hét: “Báo động!”. Bọn tôi định cứ thế lao ra thì at Tao từ nhà bên hét: “báo động di chuyển!”. Thế là cả bọn quay vào thay quân phục, cuộn chăn chiếu, thu dọn đồ đạc… Mấy phút sau ba thằng tôi khoác ba lô chạy ra sân kho trước con mắt ngỡ ngàng của ông bà Tư và mấy đứa em.
Tại sân kho, đã thấy lố nhố khá đông. Chúng tôi vừa tới là đứng ngay vào đội hình trung đội mình. Đại đội trưởng Nguyên hô thật to: “nghiêm!” rồi thấy anh quay sang báo cáo một ai đó. Đến lúc này bọn tôi mới thấy đứng cạnh ct còn mấy cán bộ nữa, bác nào bác ấy quân hàm đỏ chói và đầy sao. Chúng tôi lơ mơ đoán ra cơ sự: Đó chính là cán bộ các đơn vị chiến đấu về đón chúng tôi!
Đúng thế thật! Khi các trung đội báo đủ quân số ct Nguyên dõng dạc công bố lý do buổi báo động. Bác ấy nói dài nhưng tôi chỉ nhớ là hôm nay sẽ có một số đc về đơn vị mới. Tiếp đó là đọc danh sách. Những người được đọc đến tên sẽ ra xếp hàng sau lưng cán bộ nhận quân. Hội CL của tôi có Đức về c3/d244, Thu về c3/d66- chỗ chúng tôi tập lái bơi mấy hôm trước. Còn tôi với Ký chưa thấy động đến. Thằng Sơn với thằng Hiệu thì dĩ nhiên không phải đi rồi- chúng nó đang là nuôi quân cơ mà. Đến đây thì tôi chợt hiểu cái vẻ hý hửng của chúng hôm nghe tuyên bố “không được học lái xe tăng nữa”. Sau đó thì buổi học sáng hôm đó cũng bỏ luôn. Chúng tôi bịn rịn chia tay nhau và tin rằng chỉ một, hai hôm nữa sẽ đến lượt mình. Nhưng với tôi và đa số đồng đội thì cho rằng đó là chuyện bình thường. Nếu có gì đó không bình thường thì đó là chúng tôi chưa được HL đến nơi, đến chốn. Và chính điều đó sẽ đem lại những hệ lụy sau này.
Chiều 11 tôi rủ Ký sang chơi với Thu vì nếu đi tắt đồng thì khoảng cách từ chỗ c tôi ra đó không xa lắm. Sang đến nơi đã thấy thằng quê được phát trang bị đi B. Gớm! Một đống tướng. Đủ cả quần áo, tăng võng, mũ tai bèo, dao găm, bi đông, hăng- gô, túi đựng cơm vắt, hộp thuốc B2 v.v… Lại còn đường sữa với lương khô nữa chứ. Mặc dù là cơ số đi B nhưng ngay lập tức nó đem ra đãi chúng tôi. Thu được phân công làm lái phụ cho xe ct Tiến Tùng ở đây. Qua Thu chúng tôi cũng biết Đức cũng chỉ làm lái phụ thôi.
Mấy thằng còn đang ngồi tán gẫu thì thằng Điểm hơt hơ hớt hải chạy tới. Nó vừa thở vừa bảo tôi: “Về ngay! Bố mày lên đấy!”. Thế là tôi tức tốc phi về. Về đến nhà thấy bố tôi và thằng em út đang ở đấy (chú nó sinh năm 66, hiện là trung tá pháo binh). Nhưng không phải chỉ có thế. Còn mẹ tôi và bác Ba gái ngày mai sẽ đi tàu lên Hương Canh (bác Ba là mẹ Tiếu, cũng xóm với tôi và cùng nhập ngũ một ngày, lúc ấy nó ở trung đội Phòng Hóa của trung đoàn. Bố nó với bố tôi đạp xe đi trước, còn hai bà mẹ đi tàu lên sau).
Thật sự tôi không cảm thấy vui mà chỉ thấy bối rối, nhất là trong tình hình “nước sôi, lửa bỏng” lúc ấy. Thế này mà lại phải về đơn vị chiến đấu ngay hôm nay hoặc ngày mai thì biết làm sao. Mà mẹ tôi thì hay khóc lắm. Còn tôi thì cũng sợ nước mắt của mẹ lắm lắm. Từ hôm tôi nhận quyết định nhập ngũ mẹ tôi đã bao mất bao nhiêu nước mắt rồi.
Nỗi lo của tôi đâm ra thành sự thật! Sáng hôm sau, lại báo động. Tôi hồi hộp mong sao mình đừng có tên trong đợt này. Nhưng không! Tôi có quyết định bổ sung cho c quân y! Mà chỉ có mỗi mình tôi về bên đó, 12 giờ trưa phải có mặt. Sau khi báo cáo lại tình hình với bố tôi quyết định đạp xe sang đơn vị mới xin phép được lùi lại 1 ngày. Cũng may, bên ấy các thủ trưởng đồng ý. Thế là ngay sau đó tôi đạp xe ra Hương Canh đón mẹ.
Đối với bố mẹ tôi có thể coi như gặp may vì chỉ chậm một vài ngày nữa có lên cũng không gặp được tôi. Còn tôi vẫn lo ngay ngáy, không biết mẹ mình có chịu đựng được cuộc chia ly này không? Gặp mẹ rồi tôi cũng chưa thông báo gì cả nên mẹ tôi cũng bình thường, lại còn có vẻ phấn khởi vì thấy con trai khỏe mạnh và rắn rỏi hơn. Đón được mẹ về rồi tôi còn đưa thằng em út đi xem xe tăng, nó thích lắm.
Nhưng rồi thì cũng phải cho mẹ tôi biết. Có lẽ vì giữ ý với chủ nhà nên mẹ tôi không khóc lóc gì. Thấy vậy tôi cũng yên tâm hơn. Bố mẹ tôi mang lên khá nhiều quà, hình như có ý cho tôi ăn Tết muộn nên có cả giò, bánh chưng và một con gà. Trưa hôm đó các thứ được bỏ ra hết làm một bữa liên hoan với nhà cụ Tư và các đồng đội còn ở lại.
Và rồi cũng đến lúc tôi phải đi. Sau bữa cơm bố mẹ tôi tiễn tôi ra đầu làng- nơi có con đường đi tắt sang Gia Du chỗ cQY của tôi đóng quân. Trời lây phây mưa bụi và khá rét. Gió căm căm thổi từ cánh đồng trống trước mặt vào làm cho cảnh vật thêm bội phần thê lương.
Dường như đã nhìn thấy những gian khổ, hy sinh mà con trai mình sắp dấn thân vào, lại không phải giữ ý với ai nữa nên lúc tôi khoác ba- lô lên vai định đi thì mẹ tôi bật khóc. Bà khóc như mưa như gió, khóc như chưa bao giờ được khóc. Thằng em út tôi chẳng biết gì cũng khóc theo. Bố tôi vẫn lặng im nhưng đôi mắt ầng ậc nước. Tôi thì bối rối vô cùng, dỗ mẹ, dỗ em mãi chẳng được. Thật may, lúc đó có anh Triều- một trợ giáo của cHL cũng sang Gia Du đi tới. Anh động viên, an ủi mẹ giúp tôi. Bà vừa ngớt khóc là tôi và anh Triều cất bước đi liền. Nhưng tôi chỉ đi được vài bước bà lại vật vã khóc. Thời gian không còn nữa. Tôi không dám ngoảnh lại mà nghiến răng rảo bước vượt lên. Mắt tôi cũng rơm rớm ướt.
Có thể nói không ngoa: tôi lên đường ra chiến trường trong tiếng khóc xé lòng của mẹ!
Suốt những năm tháng ở chiến trường cho đến bây giờ, và có lẽ cả mai sau nữa chắc chắn không bao giờ tôi quên được tiếng khóc não nùng buổi trưa giá rét ấy. Và tôi cũng biết rằng không chỉ có một mẹ tôi khóc tiễn con ra trận. Đất nước này không chỉ thấm đẫm máu xương những người chiến sĩ ở chiến trường mà còn thấm đẫm bao nước mắt những mẹ già, em nhỏ đang mòn mỏi trông chờ ở hậu phương.