Chào các quê!
Xin lỗi các quê! Dạo vừa rồi công việc lu bu quá nên nghỉ hơi lâu. Mà thật ra hồi đó cái chặng dừng chân ở Rừng Thông này của cT3 cũng lâu thật
Chả mấy mà chúng tôi đã phải nằm lại Rừng Thông mất đứt 2 tuần. Bên công binh báo về đường bị sạt lở rất nặng do những trận mưa đầu mùa (Chắc các quê đều biết cơn bão số 9 vừa tràn qua miền Trung, các quê thấy không: đường HCM bây giờ đổ bê tông, trải nhựa, kè đá ta- luy rồi… mà vẫn bị sạt lở hàng trăm chỗ. Thế mà hồi đó thì đường đất mở vội nên sạt lở cũng là chuyện thường. Bây giờ còn có máy móc làm chứ hồi ấy chỉ có bàn tay và cuốc, xẻng của anh em công binh thôi nên tắc đường lâu là phải). Nằm ở đây thì cũng sướng, mỗi tội đi lấy nước hơi xa và rau hơi hiếm- chỉ có tàu bay và lá bứa mà thôi. Công tác kỹ thuật cũng chỉ độ vài hôm là hết việc nên những ngày sau này chủ yếu chúng tôi nghỉ ngơi, tán gẫu với nhau cho hết ngày.
Nhưng với riêng tôi, đó lại là một chuỗi ngày khó khăn. Hì! Cũng chẳng phải cái gì to lớn lắm đâu nhưng đúng là khó khăn thật sự: ở Rừng Thông tôi đã hút hết điếu thuốc lá cuối cùng trong kho dự trữ của mình. Thực tình, tôi bắt đầu tập tọe hút thuốc từ hồi lớp 9. Lúc đầu chỉ là thử chơi, sau đâm quen mới chết. Sang năm lớp 10 thì coi như đã “nghiện”. Tính ra, đến lúc đó thì “thâm niên” cũng mới chỉ độ hơn 2 năm nhưng khi phải chịu đựng cơn nghiện thì đúng là một cực hình. Trong khi đó đại trưởng Đô cũng đã đến hồi cạn nguồn tiếp tế nên “kẹt xỉ” lắm, không còn đoạn hào phóng vứt bao thuốc ra: “chúng mày hút đi” nữa. Bên các xe khác cũng vậy và đã có một số chiến hữu “vượt Trường Sơn sang Lào” rồi (cách anh em thời đó hay dùng để chỉ những người đã thôi không hút thuốc lá mà chuyển sang hút thuốc lào).
Cứ ngồi nhà hít khói của ông Đô mà không được hút cũng chết thèm nên tôi hay lang thang sang các xe khác chơi. Xe tôi hay sang chơi nhất là xe 724 của anh Hòa Râu- trung đội phó trung đội 1. Hòa Râu người Hà Đông, sinh viên năm thứ hai ĐH Lâm nghiệp rồi mới nhập ngũ, người thấp đậm như một lực sĩ cử tạ, có bộ râu quai nón cực đẹp nên mới mang biệt danh Hòa Râu. Đặc biệt, anh có giọng hát rất hay và cũng thuộc lắm bài hát. Lái xe 724 này là Cửu, người Kim Anh, hơi đen, cao lòng khòng và tính khá hài hước. Pháo thủ số 1 là Hải Xoăn, người Thái Bình. Thằng này không biết có phải lai Tây đen không mà da thì đen kịt, tóc thì xoăn tít. Nó đánh bóng chuyền giỏi lắm, sau này Hải Xoăn hy sinh khi đánh Phan Rang. Pháo hai là Thành, người Ninh Giang, cùng nhập ngũ một đợt với tôi. Thằng này trắng trẻo, bụ bẫm trông như trẻ con. Ngoài mấy thành viên xe này còn có y tá Ban, người Nghệ An và thợ SC Độ người Tuyên Quang- tên này vừa mới đi nạp điện về cùng tôi. Nói chung toàn trẻ cả nên chuyện trò rất thoải mái. Và chính bọn chúng là thủ phạm dụ dỗ tôi “vượt Trường Sơn sang Lào”. Nói cho công bằng ra thì cũng chẳng phải là do bọn nó mà do mình là chính. Khi thấy chúng hút và say sưa nhả khói, mùi khói thuốc lào ngửi mãi cũng thấy … thơm thơm. Lại thấy bác Hòa Râu vốn lúc nào cũng trịnh trọng thuốc thẳng bây giờ cũng ôm cái điếu cày rít xoe xóe, làm xong một điếu cứ nghệt mặt ra một lúc trông rõ là buồn cười. Lại thấy mấy cái miệng cùng xúm lại tán dương cái ngon của thuốc lào… nên tôi quyết định cũng hút thử. Lại thử!
Lần đầu tiên kéo hơi thuốc lào vào miệng thật khó chịu. Nó đã hắc rồi lại xốc nữa. Nó xộc thẳng vào phổi làm tôi phát ho mất một lúc và quyết định sẽ không dại nữa. Nhưng rồi một lúc sau lại muốn thử mới chết chứ. Lần này tôi không rít mạnh nữa mà chỉ kéo từ từ từng ít một. Công nhận nó cũng đem lại một cảm giác đê mê khá là lạ lẫm, thậm chí còn hơn cả thuốc lá. Nhưng có vẻ như các cảm giác ấy quá ngắn. Vậy là tôi lại phải kéo thêm điếu nữa. Cho đến hai hôm sau thì tôi trở thành đệ tử của thuốc lào thật sự. Và cũng từ lúc đó thì không còn thấy thuốc lào hôi nữa.
Thế là tôi đã gia nhập vào đoàn quân “vượt Trường Sơn sang Lào”.
Bật mí trước một tí: Mấy tháng nữa thì thuốc lào cũng chẳng có mà hút. Cứ gọi là “treo mõm”.
Tại sao lại không mời cái ông còn sống sót của xe 704 bác Lixeta nhỉ ? Cái ông Prasai liubimui gorod ấy... Cả một chương sử bi hùng và đẫm máu. Bác Thận, bác Toàn, 843 và 390 thì nói mãi rồi. Cái ông chính ủy thì rất phong độ nhưng mà nói thì công thức quá, còn ông chủ tịch tỉnh rất hay nhưng cứ nói ngọng trên VTV thì dở ẹt. Binh chủng của bác nhiều nhân tài lắm, chắc chưa muốn khai thác hết thôi.
Về vụ này thì mình chịu. Nhưng nói chung lễ lạt bây giờ thì khách mời đều phải có tiêu chí do BTC đề ra. Bác Thận, bác Toàn và hai kíp xe trên thì đã đành rồi, còn lại thì thường là "từ cấp trung đoàn và tương đương trở lên"... Vì vậy, có bác ở HV về thực tập độ 2 tháng thì cũng được mời, còn bác LX704 và rất nhiều anh em khác chiến công đầy mình, cống hiến rất nhiều cho ĐV.. đành ngồi nhà mà xem TV vậy. Âu đó cũng là lẽ thường tình trong cuộc sống hôm nay