Còn riêng đại đội 3 của tôi (khi tôi HQ vào là đi với cT3 bơi nước) cũng bị nó "chần" cho một trận hôm 15.5.1972,
hy sinh 1, bị thương 2. Mấy hôm nữa tôi mới kể đến đoạn ấy được.
Với 2 loại vũ khí này có thể nói là bắn vào xe tăng chỉ như "gãi ghẻ".
Ngay cả xe lội nước K63-85 cũng không hề hấn gì chứ đừng nói đến T54
.
Quê cho em hỏi về đoạn trên với
Nếu AC 130 đánh cT3 của quê làm hy sinh 1, bị thương 2. Vậy nó dùng cối 40mm hả quê? Vì ngay đoạn dưới quê nói nó không gây nguy hiểm cho K63-85 mà?
Híc...!Híc...!
Hôm nay cT3 vừa mới vượt qua Cổng Trời thui mà, còn chưa đến đường 9 cơ. Thế mà mãi đến Dốc Đá- km 60 đường B45 mới bị AC 130 đánh cơ.
Thôi thì bật mí trước vậy: Lúc đó xe đang dừng, mấy anh em đang đứng ngoài xe nên mới bị.
Còn bây giờ bọn tôi đang chết khát ở đường 18 đây này. Đừng tưởng chỉ các anh em bên K sau này mới khổ vì mùa khô. Ngay hồi 72 khi hành quân qua rừng Lào bọn tôi cũng đã biết thế nào là "khát" rồi. Mà lại còn khổ hơn các quê vì ngay cả cái xe nó cũng đòi uống nước. Đã thế lại uống nhiều mới gay chứ
.
Mặc dù lúc này ở bên Đông Trường Sơn đã chớm bước vào mùa mưa nhưng phía bên Lào thì vẫn là mùa khô. Lúc chúng tôi ở bên Quảng Trị đã bị những trận mưa đầu mùa làm khổ thì khi vượt Cổng Trời sang bên Lào thời tiết vẫn là mùa khô thực sự. Trời lúc nào cũng trong xanh, thỉnh thoảng mới có một đám mây trắng xốp lững lờ bay, lúc nào cũng thấy ong ong nóng. Lại thêm thằng OV10 canh từ sáng sớm đến tối mịt. Mà cái tiếng của thằng này thì khó chịu vô cùng. Tuy vậy, có hai cái đáng sợ nhất đối với lái xe mùa khô bên Lào này là bụi và thiếu nước.
Những con đường quân sự làm gấp thường xuyên bị bom đạn đào bới xới lộn; rồi thì hàng nghìn, hàng vạn lượt bánh xe lăn qua hình thành nên một lớp bụi dày ngập mắt cá chân trên mặt đường. Chỉ cần đi bộ thôi mà mỗi bước chân cũng tạo nên những tiếng “phùm phụp, phùm phụp” và khuấy lên một đám bụi nhỏ thì các bạn sẽ hình dung ra đám bụi khổng lồ mà một chiếc xe tăng tạo ra. Như xe tôi đi đầu còn đỡ chứ bọn đi sau thì nhem nhuốc vô cùng. Mỗi lần dừng nghỉ trông mấy tên lái xe chẳng khác gì hề xiếc: bụi phủ kín từ đầu đến chân, bụi len hết vào trong người, đến tận từng chân tóc. Riêng ở dưới mi mắt thì bụi đóng thành một cục phải bóc mãi mới ra được (do mắt lúc nào cũng phải căng ra để nhìn đường nên tuyến lệ phải thường xuyên tiết nước mắt ra và bụi cứ bám hết lớp này đến lớp khác vào đó tạo thành một cục như cái hình trăng khuyết bám vào mi dưới). Ấy thế nhưng mắt thằng nào thằng ấy vẫn cứ sáng như đèn ô tô mỗi khi thấy í ới chị em TNXP đang chống lầy dưới đường.
Về vụ nước nôi chúng tôi cũng đã được “quán triệt” cả rồi nên lúc ở km 72 đường 10- trú quân ở một con suối và bắt đầu đi sang Lào mỗi xe đều mang theo chừng 30 lít nước dự trữ. Hồi đó mỗi xe đều được trang bị 01 cái túi nước của TQ, có quai đeo, nắp đậy như cái ba lô nên rất tiện. Ngoài ra còn 2 bi đông xe x 5 lít lúc nào cũng đầy. Cứ tưởng với lượng dự trữ ấy thì có ném vào sa mạc cũng sống được vài ngày. Ai ngờ…
Hôm ấy- khoảng 22, 23.4 gì đó- khi đang chạy trên đường 18 (đoạn gần đến chỗ giao nhau với đường 9) thì xe tôi bị hỏng. Tôi đang lái thấy xe cứ tự động dạt sang bên phải đường. Tôi dừng xe báo cáo ct Đô: “Đứt xích”. Tuy nhiên, xuống kiểm tra thì không phải. Mở nắp máy ra xem thì phát hiện thấy động lực không truyền ra ngoài được, muốn sửa phải có cẩu. cpKT Bình đề xuất: “Để xe này lại đây, điện về cho trung đoàn cho người vào sửa. Còn đại đội tiếp tục hành quân”. Ct Đô suy nghĩ một hồi rồi quyết: “Đồng ý!”. Sau đó ông chỉ tôi và Chỉnh pháo hai: “Hai đc ở lại trông xe. Còn lại chuyển đồ sang xe khác”. Tôi vã mồ hôi hột: hai thằng nằm lại giữa rừng thế này biết đến bao giờ trung đoàn mới vào. Vì vậy, mặc cho bọn hắn chuyển đồ tôi cứ ngồi bần thần nhìn xuống buồng truyền động xe. Đúng lúc cả c chuẩn bị đi thì tôi phát hiện ra: hoàn toàn không cần cẩu cũng cói thể chữa được nếu tháo cái ống phụt nước ra. Tôi hét lên. Mọi người quay lại xem và công nhận tôi nói đúng. Thế là tất cả tập trung vào sửa chữa đến hơn 1 giờ sáng thì xong. Nhưng chỉ chạy được một lúc thì nhiệt độ động cơ lên trên 100 độ. Lại dừng xe kiểm tra và chúng tôi phát hiện là hệ thống làm mát đang thiếu nước nghiêm trọng. Toàn bộ nước dự trữ còn lại của xe được đem ra đổ vào nhưng vẫn chưa đủ. Đến lúc này chúng tôi mới phát hiện ra một cái ống nước bị bục- chắc là trong quá trình sửa chữa một tên nào đã vô ý chọc tuốc- nơ- vít vào. Chúng tôi tập trung thay ngay đoạn ống hỏng đó. Còn ct Đô bắt đại đội dừng xe lại rồi lệnh cho các xe đem nước lên. Tuy nhiên, do đã chạy 2 ngày không gặp suối để lấy thêm nước dự trữ nên mỗi xe chỉ còn chừng chục lít và chúng tôi phải dồn tất cả nước trong đại đội vào mới đủ cho xe tôi chạy được- kể cả nước trong các bi đông xe và bi đông cá nhân cũng đem ra đổ tất vào cái két mát tưởng chừng như không đáy kia. Thế là từ đó đến sáng, ngồi lái xe mặc dù cổ họng khô không khốc, lại đầy bụi mà chúng tôi cũng không hề có một ngụm nước nào để nhấp môi. Gần sáng, dừng xe để giấu xong theo lệ thường sẽ có một ca sữa cho lái xe song hôm nay cũng cắt vì không có nước. Bụng thì đói nhưng nghĩ đến lương khô đã thấy chán rồi nên cả xe đành bấm bụng đi nằm.
Sáng hôm sau, sau một giấc ngủ ngắn ngủi đầy mệt mỏi chúng tôi thức dậy trong cái nắng oi nồng của rừng Lào. Cổ họng vẫn khô không khốc và rát tợn. Vừa định kiếm tý nước cho nó dịu lại thì thấy thằng Chỉnh pháo hai oang oang: “Báo cáo đại trưởng! Bọn em đã đi tìm khắp xung quanh mà không thấy có tý nước nào”. Ông Đô giọng khản đặc: “Thử hỏi xem có xe nào còn nước dự trữ không?”. Nó lắc đầu quầy quậy: “Báo cáo, hết sạch rồi ạ. Chúng nó bảo đêm qua đem đổ hết vào két mát xe mình rồi”. Ngẫm nghĩ một lát ct Đô ra lệnh: “Chia ra thành hai tốp, mỗi tốp hai thằng, tìm rộng ra xung quanh xem sao”.
Chấp hành lệnh của ct, Chỉnh và Hiển đi một hướng, tôi và Kiên đi một hướng, còn Thọ ở nhà làm kỹ thuật. Cắp khẩu AK và cái túi đựng nước hai thằng tôi đi theo một con suối cạn vì nghĩ: “cứ đi theo suối thế nào cũng gặp được cái vũng nào đó”. Chúng tôi đi đã khá xa mà chẳng thấy gì, lòng suối khô không khốc trơ toàn sỏi đá. Đúng lúc định quay về thì phát hiện ra một vũng nước bằng cái nia nhưng nông choèn, nước thì đục lờ lờ, dưới đó đầy lá mục và những con cá cóc có cái bụng ỏng to đùng. Mặc dù rất khát nhưng tôi và Kiên cũng không dám uống. Hai thằng bàn nhau một lúc và quyết định không lấy nữa, hy vọng cánh Chỉnh và Hiển sẽ tìm được chỗ khả dĩ hơn.
Thế nhưng về đến nhà mới biết cánh kia cũng đã về tay không. Nghe bọn tôi kể chuyện vũng nước, ct Đô chửi: “Ngu lắm! Bây giờ nước là vàng đấy”. Ông bắt mấy thằng mang thùng và túi đi ngay. Đến nơi chúng tôi vét mãi cũng được khỏang hơn chục lít nước. Số nước ít ỏi đó được đem chia cho cả trung đội 1 nấu cơm và nấu nước uống cho cả ngày. Kể ra thì đói và khát nên cứ ăn uống đại đi thôi chứ cũng ghê lắm: cơm nấu lên mà nó đổi màu thành thâm sì sì ấy.
Không biết tình hình đại đội chúng tôi sẽ thế nào nếu đêm hôm ấy chúng tôi không gặp một con sông- hình như Xê Băng Hiêng thì phải?