vanthang341ht
Thành viên
Bài viết: 1065
Nhât ky vanthang 341ht
|
|
« Trả lời #115 vào lúc: 29 Tháng Mười Một, 2011, 05:25:46 pm » |
|
Chuyện kể với đồng đội Vụ án PAS tôi viết lại vào dịp tôi đưa vợ đi mổ dạ dày tại Bệnh viện QY 103 Hà Nội. Những ngày vợ tôi nằm viện – Bệnh viện chỉ cho vào thăm bệnh nhân từ 1100 – 1330. Buổi chiều từ 1700 – 1900, có thể được ở qua đêm nhưng phải trải chiếu nằm dưới sàn nhà. Gần cả tháng trời như vậy, ngày ra ngồi ở ghế đá, dưới làn cây, trưa tối ăn cơm bụi, uống nước bụi, đúng nghĩa. Thời gian ngồi dưới bụi, ăn cơm bụi, uống nước bụi, ngắm nhìn những sỹ quan cấp úy, cấp thiếu tá đến đại tá, có khi gặp cả thiếu tướng đang rất trẻ - Một đội ngũ rất đông sinh viên học viên quân y trang phục trắng, thế hệ con cháu của chúng ta cắp sách tới giảng đường đại học, tôi càng liên tưởng đến thời tuổi trẻ của mình – đời lính của mình. Bây giờ nó khác quá, sướng quá, rất đáng tự hào. Nghĩ cũng xứng đáng cho sự hy sinh, đổ máu của hàng triệu thanh niên trước đây vì cuộc sống tươi đẹp hôm nay. Nhưng trong những dòng người đang qua lại trước mắt tôi, họ có nghĩ rằng mình có được những ngày hôm nay phải chăng là nhờ những người đang lởn vởn trước mặt, đang mong một chút quan tâm của họ với người nhà đang trọng bệnh nằm trong viện. Bài viết về vụ án PAS vì vậy tôi nguệch ngoạc được khá nhiều, nhưng cũng bị gạch xóa khá nhiều. Để nói được ý mình, tôi viết rất láu, rất cẩu thả như để bắt lấy thật nhanh những ý nghĩ vừa vụt đến, vụt đi trên trang giấy. Xong bản thảo, tôi thêm bớt, gạch xóa mấy lần rồi đưa cho con dâu mang theo đến cơ quan đánh máy khi có thời gian rỗi. Con dâu vừa đánh máy vừa phán đoán nội dung từng chữ, có khi bỏ cả năm bảy chữ không hiểu, thành một bài viết sai chính tả rất nhiều, đọc lại thấy buồn cười đáo để. Viết xong, nó chuyển qua Email, về nhà mở máy lấy ra, tôi ngồi sửa lại. Thời gian sửa lại cũng là lúc vợ tôi được xuất viện về ở nhà con. Ông bà ở nhà vợ chồng con trai út tại Hà Nội với một cháu bé trai gần ba mươi tháng tuổi (cháu nội tôi). Tôi ngồi đọc lại bài viết của mình do con dâu đánh máy, sửa từng từ, từng dấu – thêm, bớt các nội dung, ý tứ để thể hiện cho đúng ý mình. Mỗi lần đọc, sửa, viết, hình ảnh PAS như hiện về trước mặt tôi, anh nhìn tôi như cầu cứu, van xin, như trách móc hờn dỗi, nước mắt tôi vì thế, cứ trào ra. Đứa cháu nội tôi, bố mẹ đặt tên thường gọi cho cháu là Ben. Ben chạy vào, chạy ra nghịch và nói liến thoắng. Ben hỏi ông: - Ông nội ơi, ông khóc à. - Không. Ông không khóc, ông ngồi trước máy, cái chữ nó nhỏ quá, ông đeo kính đau chổ mắt này này, nước mắt nó chảy ra đấy. Ben lại chạy đi chơi, chốc lát cháu chạy về. Thấy tôi có nước mắt ra nhiều, nó lại hỏi. - Ông nội ơi, ông khóc nữa đấy này! Tôi không dấu được cháu vì lúc đó nước mắt tôi chảy ra nhiều quá, tôi nói: Ừ, ông khóc! Ông thương bà nội cháu đau quá nên ông khóc, bà cháu bị bác sỹ mổ ở bụng như thế này này, đau lắm ! Cháu quay lại bắt bà nội ôm áo cho cháu xem chổ bụng bà bị mổ, cháu ghé mồm thổi chổ đau cho bà, cháu hỏi bà: - Có đau nữa không bà? - Bà âu yếm thoa đầu cháu – Ben thổi cho bà, bà đỡ đau rồi. Cháu rời bà chạy lại chổ tôi bảo, ông ơi ! Ông không khóc nữa – bà khỏi đau rồi. Tôi cúi xuống, bế cháu lên, ôm cháu vào lòng. Cháu ngồi trên đùi tôi nhìn vào màn hình máy tính rồi nói với ông: - Chữ O của cháu kia kìa, to thế này này. Ben vòng 2 bàn tay úp vào nhau giơ lên trước mặt nó.(Bố mẹ dán cho cháu một bảng chử cái to tướng lên tường nhà để cháu học chữ) Không hiểu tối đó cháu nói gì với bố mẹ nó – Hôm sau bố nó vẽ cho tôi cách lích chuột làm cho chữ to hơn, dễ đọc hơn. - Chữ đã to hơn, rõ hơn, tôi đọc và chỉnh sửa cũng dễ hơn. Nhưng sự xúc động qua mỗi dòng viết về cái chết của PAS lại làm cho nước mắt tôi trào ra nhiều hơn. - Lần sau, tôi quyết kiềm chế không để cháu Ben nhìn thấy. Nhưng đi chơi đâu đó với bạn một lúc nó lại chạy về, đến chổ tôi, nhìn vào mắt tôi. Rồi lặng lẽ không nói gì, cu Ben nhảy lên người ông nội, ngửa mặt nhìn ông. Cháu đưa ngón tay nhỏ xíu chấm vào những giọt nước đang chảy ra từ khóe mắt tôi một cách âu yếm! Tôi cảm nhận được rằng giọt máu của tôi đã chảy từ tôi qua bố nó đang từng ngày từng giờ nhiều ra, chảy khắp cơ thể cháu mình. Giọt máu ấy đang thấm đẫm những gì sâu thẳm trong trái tim ông, cháu tôi, tạo ra một cảm giác giữa 2 con người, một già, một trẻ rất khó diễn đạt. Tôi cho rằng đó là niềm hạnh phúc. Đó là niềm hạnh phúc của những người lính đã trải qua chiến tranh còn sống lại đến hôm nay, có được. Những người lính chiến đã vĩnh viễn để lại trong chiến tranh tuổi đời 20, 30 của mình, vĩnh viễn không bao giờ có được niềm hạnh phúc ông cháu nhỏ nhoi ấy như tôi, như chúng ta hôm nay. Những người lính chiến còn sống sót qua chiến tranh không may bị phơi, nhiễm chất độc da cam cũng đã bị mất đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. * * *
Các thế hệ 7x, 8x, 9x lớn lên và trưởng thành không còn chiến tranh, là lớp người có văn hóa, có kiến thức khoa học đã và đang là lực lượng làm chủ khoa học kỷ thuật công nghệ để các bậc cha, chú, ông bà như chúng tôi có được điều kiện ngồi trước máy tính nói chuyện với nhau, trao đổi với nhau những quá khứ rất đáng tự hào, nhưng cũng đầy đau thương, mất mát…. Tương lai đất nước, nói rộng hơn là trái đất, đang phụ thuộc hoàn toàn vào các thế hệ 7, 8, 9x ngày nay. Làm sao để không còn chiến tranh. Các quốc gia, các dân tộc trên toàn thế giới đều được sống trong hòa bình. Để ai cũng có quyền được sống, được hạnh phúc như chúng ta hôm nay. Đó là điều mong muốn không chỉ riêng tôi mà là của tất cả chúng ta. * * * Vanthang thật sự xúc động và chân thành cảm ơn các đồng đội Tranphu341, Binhyen1960, Hieuc3d26f7,Vmt, Trevn, Minhsang1960, Haanh, chuỗngxedap, leThao1394, Hoanghoang1888 quaannhu172,Linh1989, P900,Trungdung1965,Minhsinh1960,tranlam99…đã bổ sung, nhận xét, bình luận, phân tích, liên hệ, đánh giá, góp ý, khuyên giải và đồng cảm, chia sẽ với vanthang qua trang viết về vụ án P.A.S. Vanthang rất trân trọng cảm ơn các đồng đội và bạn đọc. Van thang xin có lời chúc sức khỏe các đồng đội và qua các đồng đội tới gia đình các đồng đội hạnh phuc, thành đạt. Chúng ta lại tiếp tục dòng chảy trên trang mạng VMH của mình “ một thời Máu và Hoa” các đồng đội nhé!
|