Xem phim "Mùi cỏ cháy"
Sáng nay đến rạp Ngọc Khánh cùng nhiều cựu sinh viên-chiến sĩ xem phim "Mùi cỏ cháy" của nhà thơ, nhà biên kịch Hoàng Nhuận Cầm và đạo diễn, NSUT Hữu Mười theo lời mời của bác Lê Xuân Tường.
Lúc này đây, khi màn đêm đã buông xuống, đèn trong nhà đã tắt, vợ con đã đi ngủ, tôi ngồi xem lại bộ phim khi sáng theo gợi ý của Hoàng Nhuận Cầm. Anh bảo đã xem bộ phim đến 3 lần mà lần nào xem cũng khóc, dù chính anh là người viết nên kịch bản. Đêm nay tôi xem lại, không phải là phim chiếu trên màn ảnh, mà là lấy ra từ bộ nhớ trong não của mình, ngẫm lại từng hình ảnh trong tiếng thủ thỉ còn đọng lại ban sáng của Hoàng Nhuận Cầm giao lưu sau buổi chiếu.
Và đúng như lời tiên đoán của anh Cầm, tôi đã khóc. Khóc âm thầm trong màn đêm, không ai biết ngoài nỗi lòng mình. Bộ phim dài chính xác bao nhiêu phút, tôi không nhớ. Nhưng tôi nhớ từng tiếng nói, tiếng cười của nhân vật, từng hình ảnh trong phim, mô tả một phần đời ngắn ngủi của một nhóm sinh viên-chiến sĩ đại diện cho hàng nghìn chiến sĩ như thế ngày ấy.
Tôi như đang có mặt trong phim, và tôi đã khóc. Khóc vì tiếc thương cho những đồng đội (nhiều lắm) đã ngã xuống trên chiến trường ngày ấy, để cuộc đời mãi mãi là tuổi hai mươi, dù gần bốn mươi năm đã trôi qua. Khóc vì thấy cả một phần cuộc đời mình trong đó, tiếc thương cho những năm tháng tuổi trẻ đẹp nhất của cuộc đời đã phải trôi qua trong lửa đạn, trong sự khốc liệt đến tàn nhẫn của chiến tranh. Khóc vì một lần nữa thấy lại mình đang còn sống là nhờ có sự hy sinh của biết bao đồng đội đã nhường cho mình được sống.
Vượt lên tất cả những tiểu tiết cần bỏ qua (vụn vặt, như lời anh Cầm nói), bộ phim "Mùi cỏ cháy" là một thành công lớn. Trước hết nó là cái tâm của những người làm phim (mà một trong đó, Hoàng Nhuận Cầm chính là một cựu chiến binh Thành cổ) muốn tri ân một thế hệ những sinh viên-chiến sĩ, muốn nói lên cái thật, cái tàn khốc của 81 ngày đêm Thành Cổ, để cho thế hệ mai sau mãi mãi không được quên. Lâu lắm rồi mới lại có một bộ phim nói về chiến tranh, nói về lớp người ngày hôm nay còn được ngồi để xem lại thế hệ mình đây, nhưng mười năm hay hai mươi năm nữa liệu còn có được bao nhiêu người trong số họ. Bộ phim thành công còn ở chỗ nó rất thật, thật cả từ kịch bản phim đến những cảnh quay, làm cho chính những người từng trong cuộc cũng phải xúc động ứa nước mắt. Sẽ có rất nhiều người khi xem phim thấy mình trong đó.
Cũng phải cảm ơn nhóm diễn viên đóng vai Phong (đại đội trưởng) và 4 chiến sĩ Hoàng - Thành - Thăng - Long. Họ đã vào vai để thể hiện lại cuộc sống, chiến đấu và hy sinh của những chiến sĩ - sinh viên gần bốn mươi năm về trước. Và họ đóng rất đạt. Chúng tôi rất ấn tượng với vai đại đội trưởng Phong (do anh Kiên, đang công tác tại Nhà hát múa rối nước Thăng Long thủ vai) đóng rất đạt, dù anh chưa một lần là lính. Bốn cậu còn lại (đang là sinh viên trường Đại học Sân khấu - Điện ảnh) vào vai các chiến sĩ Sinh viên, nhìn bên ngoài thấy họ trẻ và non lắm, ấy mà trong phim lại thật chững chạc, thể hiện đúng chất lính - sinh viên.
Giao lưu cùng nhóm làm phim, tôi đã hỏi các bạn trẻ ấy. Họ nói vào vai diễn, chỉ là đóng phim thôi mà cũng thấy chiến sự Thành Cổ ghê gớm quá, có thể nói là ác liệt đến mức không tin nổi. Chắc hẳn trong thời gian đóng phim sẽ có diễn viên hỏi nhà biên kịch Hoàng Nhuận Cầm là: "Cuộc chiến ở đấy thực sự ác liệt, thực sự hy sinh mất mát ghê gớm đến thế hả chú?" Và tôi nghĩ có lẽ nhà thơ, nhà biên kịch sẽ trả lời là: "Trong phim chỉ là một phần rất nhỏ bởi nó chưa thể nói lên bản chất thật của 81 ngày đêm Thành cổ. Phải dùng từ "cối xay thịt" mới mô tả chính xác về Thành Cổ cháu ạ". Còn tôi, tôi sẽ nói là: "Nếu bây giờ lại có một Thành Cổ như thế, thì không chỉ là thế hệ các cháu, mà chính các chú đây cũng sẽ phải phân vân xem lại, liệu mình có đủ dũng khí để bước vào đó một lần nữa hay không?"
Nhưng đấy là bây giờ. Còn gần bốn mưoi năm về trước thì không thể phân vân. Đúng như lời đệm trong phim, thế hệ chúng tôi ngày đó cũng phải tiếc tuổi hai mươi của mình lắm chứ. Nhưng tiếc mà vẫn phải đi, vì Tổ Quốc cần và trách nhiệm làm trai còn lớn hơn. Nếu như Tổ quốc tiếc thương những người trai hy sinh cho đất nước một, thì gia đình của những người trai đó còn tiếc thương con em mình gấp mười, gấp trăm. Phải nói thế mới đúng bản chất của sự mất mát, hy sinh.
Nhà biên kịch Hoàng Nhuận Cầm cũng có nhiều tâm sự khi trải lòng sau buổi chiếu phim. Anh gần như kiệt sức sau khi làm phim này bởi nhiều lý do: Kinh phí quá eo hẹp (chỉ như cái ngón tay trong khi cần phải to như hòn đá mấy vòng tay ôm). Nếu không có sự giúp đỡ rất lớn của quân đội thì không thể có phim. Nhưng anh rất vui vì làm xong được phim như trả xong được một phần của món nợ đời. Quả là thế khi nhóm 4 chiến sĩ-sinh viên, vai chính trong phim thì hy sinh mất 3, chỉ còn Hoàng (hình ảnh của chính anh) là bị thương và còn trở về sau chiến tranh. Và Hoàng đã phải bật khóc ngay trước Dinh Độc Lập khi bất ngờ được xem lại tấm ảnh chụp nhóm 4 người quanh tượng "Cô gái đọc sách" trước ngày họ đi B: Bốn người bạn thân mà nay chỉ còn một trở về.
Hoàng Nhuận Cầm còn tâm sự: anh sẽ rất buốn nếu như nhiều người xem phim không hiểu được những ẩn ý qua hình ảnh mà anh gửi gắm trong phim. Ví dụ như hình ảnh người lính chia những hòn bi cho các cháu nhỏ trước lúc vào Nam, hình ảnh người lính chơi tập trạn giả bắn súng bằng sống lá chuối với trẻ nhỏ là những cái gì có vẻ rất vớ vẩn, nhưng nói lên sự trẻ (thơ) của một lớp lính còn đang tuổi học trò, hay như hình ảnh chú ve trên ngực người lính vừa ngã xuống không chỉ là một chú ve bị chết mà chính là một tuổi thơ bị bóp chết…
Chúng tôi, những người lính của thời ấy sẽ còn phải nghĩ nhiều lắm về bộ phim "mùi cỏ cháy" này. Bởi ngẫm ra, đã có phim ảnh nào nói gần về mình như thế đâu. Chúng tôi vẫn muốn và vẫn thích xem phim nói về chiến tranh, cuộc chiến tranh của chính dân tộc mình để giải phóng và bảo vệ đất nước. Chủ đề này rộng lớn lắm và còn cần rất nhiều bộ phim nói về nó.
Thật ý nghĩa khi phim ra mắt kịp ngày 22/12. Chúc cho phim MÙI CỎ CHÁY và đoàn làm phim tham gia liên hoan phim VN 17 đạt được giải thưởng cao.