Tranh thủ, kể lể chút ít ký ức, kỷ niệm tuổi thơ liên quan đến cái cầu Doumer và cả sân vận động Long Biên. Nhỡ không nay mai họ dỡ cầu đi rồi thì hết cái mà hồi tưởng.
Cầu Long Biên nó cứ chềnh ềnh nằm đó từ khi tôi mới chào đời, chẳng cần biết nó đã được xây dựng lên như thế nào mà cứ coi sự có mặt của nó như một sự hiển nhiên, chỉ đến khi lớn lên, biết đọc biết viết thì mới biết thêm chút ít về nguồn gốc lịch sử của nó. Ngày đó, quanh khu vực các mố cầu Long Biên còn rộng lắm, bên phải cầu, qua khỏi đê sông Hồng ngăn nước vào HN là sân vận động Long Biên, một ngôi nhà mái ngói rất to là nơi thi đấu những môn thể dục dụng cụ, một sân bóng đá quay ngang vuông góc với cầu Long Biên với 2 cột gôn đúng kích cỡ tiêu chuẩn "Quốc tế" nhưng chẳng bao giờ thấy có lưới cả, sân bóng thì chẳng có đường biên kẻ vẽ gì dáo, toàn đất và lấy hàng rào khán giả làm ranh giới của các chiều sân, đi xa ra nữa góc bên phải hàng rào là trường bắn, nơi cho các xạ thủ bắn súng tập bắn mũi súng quay ra hướng sông Hồng, phía cuối có 1 bức tường xây khá dày và to, cỏ cây luôn mọc lút đầu người, khi đó chúng tôi còn nhỏ nên nhìn nó có cái gì bí hiểm lắm, sợ lắm, đứa nọ dọa đứa kia đây là nơi xử bắn những người phạm tội và chắc sẽ có nhiều ma, giữa ban ngày cũng có ma hiện hình ở đó. Thế là chẳng có đứa nào dám lội vào đó mà "khám phá" cả. Từ đây đi ra sát mép nước sông Hồng còn xa lắm, người ta còn trồng rất nhiều hoa màu ở đó theo mùa, lúc súp lơ rau bắp cải, lúc bí ngô và cả cây ngô đồng nữa. Bên trái của sân bóng đá nằm ngang ấy, phía sau cột gôn có bức tường đứng trơ trọi ở đó, nó là nơi các cầu thủ tập luyện đá bóng đúng vị trí họ muốn, từ đây ra đến sát chân cầu Long Biên đất luôn lồi lõm cỏ cây mọc lút tới đầu gối. Khoảng năm 1971-1972 gì đó thì bên trái cầu Long Biên người ta cho san lấp làm thêm 1 cái sân đá bóng nữa, gọi là sân Long Biên B, nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn thì lại thấy họ cuốc lên để trồng hoa màu. Từ cái sân Long Biên này đã trưởng thành rất nhiều thế hệ cầu thủ trong đội tuyển bóng đá VN một thời, tất nhiên là cũng có vô khối "cầu thủ" của bóng đá đường phố cũng "trưởng thành" từ đây.
Lứa chúng tôi cũng không ngoại lệ là yêu thích thể thao như bao lớp thanh niên HN khác, cũng đá bóng, nghịch ngợm và cả phá phách nữa. Những tháng nghỉ hè cũng ôm bóng véc xi ra sân Long Biên "thi đấu" với nhau, kể cả giữa buổi trưa nắng gắt vẫn "hăng hái" luyện tập thể thao, nhiều thằng bị bố mẹ đánh cho "ốm đòn" vì tội ham mê thể thao quá đà. Tuy nhiên, lứa chúng tôi cùng phố với nhau thì chẳng ai quên được một kỷ niệm đáng nhớ này, lâu lâu gặp nhau vẫn nhắc lại chuyện xưa, của cái tuổi nhỏ dại, nghịch ngơm, phá phách đến là "ngu dốt" ấy.
Cũng trưa hôm đó, chúng tôi rủ nhau đi đó bóng tại sân Long Biên, trời nắng quá, đá bóng một lúc thì thằng nào cũng há hốc mồm ra vì nóng, mấy bà già bán nước ngồi dưới mái hiên nhìn chúng tôi mà lắc đầu ngán ngẩm, chẳng biết lũ con nhà ai mà dại thế, nóng bức thế này mà vẫn còn đá bóng được. Chúng tôi quyết định không đá bóng nữa mà đi tắm sông Hồng, đi bơi sông cho nó mát. Thế là cả bọn kéo nhau đi ra hướng mép sông sát với chân cầu Long Biên, vài đứa cõng cả em nó theo, có đứa chỉ 2 3 tuổi thôi, lố nhố có tới gần 20 thằng lớn bé tất cả chứ không ít.
Cạnh chân cầu ở sát mép sông lúc đó người ta đang làm gì đó với rất nhiều đá hộc được chuyển từ dưới sông lên bờ, một đường ray như tầu hỏa với cái xe goòng 4 bánh bằng sắt nằm trên đường ray, một trạm điện tạm thời với cái cầu dao điện to tướng, một cái mô tơ cũng to và một cái mỏ neo sắt cắm ngập xuống đất đến 1/3 chỏng chơ nằm đó, đường ray thì lúc đi trên mặt cát, lúc vượt qua hố cát đã khai thác nên phải dùng cột gỗ chống đứng cả hệ thống đường ray đoạn đó lên. Một công trường, bãi tập kết vật liệu xây dựng từ dưới sà lan lên bờ và điều quan trọng là nó chẳng có ai trông nom bảo vệ cả. Chúng tôi hò reo sung sướng vì đã có cái để nghịch và phá phách, bên trên cầu Long Biên, ô tô và xe đạp vẫn qua cầu rầm rầm và chẳng ai để ý đến đám trẻ con chúng tôi đang chuẩn bị 1 cuộc "phiêu lưu" mới.
Phải nói là đám trẻ con chúng tôi lúc đó thông minh lắm, nhìn lướt qua là biết ngay nguyên lý và cấu tạo của hệ thống vận chuyển công nghiệp này rồi, đá sẽ được chuyển lên cái xe goòng nằm sát mép sông, sau đó người điều khiển sẽ đóng cầu dao điện 3 pha cho mô tơ chạy và kéo cả cái xe goòng đá ấy ngược lên dốc, khi muốn dừng, họ sẽ cắt cầu dao điện và cài phanh giữ chặt dây cáp cho chiếc xe goòng khỏi trôi lùi, họ sẽ cho bốc đá xuống và cho goòng lùi lại mép nước để bắt đầu thêm chuyến đá nữa, đỡ tốn sức mang vác đá từ dưới sông lên rất xa bờ. Chúng tôi tận dụng nó làm những chuyến tầu hỏa phục vụ cho các trò chơi của mình, chỉ có điều là không dám sờ mó vào cầu dao điện, nhỡ nó giật cho một phát thì cháy đen thui à, vì thế sẽ là nhả phanh cho gồng trôi từ từ, cắt cử 1 thằng ngồi điều khiển phanh, khi kéo goòng lên lại thì dùng sức đẩy goòng ngược lên. Vậy là trò chơi đi tầu hỏa xuống sông Hồng của chúng tôi cũng bắt đầu với sự nhất trí cao tới gần đủ 100% "lá phiếu", tất nhiên là trừ mấy đứa em còn bé tý ra.
Để cho chắc ăn, chuyến đầu tiên cử ra những tay nhanh nhẹn, liều lĩnh một chút đi trước, nếu có điều gì còn kịp nhảy ra, chuyến tàu đầu bon bon rất ngon lành dưới sự điều khiển của 1 tay con nhà gò thùng chậu tôn nhà ở đầu phố, chúng tôi hè nhau đẩy goòng lên để đi chuyến thứ 2 và lúc này mới bắt đầu những sai sót kỹ thuật, khi goòng đã lên cao tít trên thì lấy đá chèn bánh goòng lại, cho tất cả leo lên goòng ngồi, những đứa em bé thì thằng anh nó phải ngồi giữ em mình ở giữa, còn lại đứng ngồi chung quanh goòng, thằng điều khiển chuyến "tàu hỏa" trước sợ kém miếng khó chịu nên bỏ cả "nhiệm vụ" để leo lên goòng bàn giao lại cho thằng khác điều khiển, tôi và 1 thằng nữa được giao nhiệm vụ "tháo phanh", tức là dỡ 2 viên đá chặn bánh xe goòng cho tàu chuyển bánh, chẳng thằng nào để ý đến cuộn dây cáp bị đẩy goòng ngược lên dồn cả một đống nằm kia chứ nó không cuộn lại để mà nhả phanh từ từ. Tôi được phân công lấy hòn đá chèn bánh xe ra, đập mấy phát thì hòn đá mới tuột khỏi đường ray chặn bánh, lúc đầu cái xe goòng nó còn trôi từ từ, nhưng khi đã có đà đổ dốc thì nó bắt đầu lao mỗi lúc nhanh hơn, cả bọn ở trên xe bắt đầu thấy hoảng và hò hét thằng điều khiển phanh giảm tốc cái xe goòng lại, thằng điều khiển thì chẳng biết hãm tốc độ bằng cách nào bởi đám dây cáp là một đống dây tự do không bị mô tơ khống chế dây cáp theo ý người điều khiển. Bắt đầu lác đác có thằng nhảy vội ra khỏi xe goòng rơi xuống những đống cát, có đứa hoảng quá lao cả xuống hố cát, có đứa do nhảy vội lên lao cả vào những đống đá xếp dọc đường ray, mấy đứa có em nhỏ cũng ôm theo cả em nó mà lao ra khỏi xe goòng. Chiếc xe goòng lao với vận tốc lớn về cuối đường ray mép sông, đâm đổ mấy bao cát chặn hạn chế hành trình và cả chiếc xe goòng ấy lao thẳng xuống sông Hồng chìm mất dạng.
Lúc này thì tiếng kêu khóc bắt đầu nổi lên, đứa sứt đầu mẻ trán, đứa xây xước người ngợm, mặt mũi, 2 đứa bị gẫy tay và mấy đứa em còn nhỏ thì khóc lặng đi vì hoảng sợ, cũng may mấy đứa nhỏ chẳng đứa nào bị làm sao mặc dù các anh nó ôm nhảy khỏi xe goòng ấy sau cùng. Chuyện ầm ỹ phố tôi một thời vì 2 thằng gẫy tay, cũng từ đó phụ huynh cấm tiệt bọn chúng tôi không cho ra sân Long Biên đá bóng nữa. Song cũng chưa phải đã là hết, lứa chúng tôi vẫn "đóng góp" 2 thằng cùng phố "đầu quân" cho Hà Bá ở sông Hồng vì chuyện tắm sông chứ không ít.
Ôi, một thời nghịch ngợm của tuổi thơ ở bãi Long Biên và sông Hồng. Nghịch dại, nghịch ngu không gì tả hết, ngày nay mỗi khi có dịp đi trên cầu Long Biên qua hướng Gia Lâm, thế nào tôi cũng đá mắt nhìn về đoạn giáp mép nước phía bên phải cầu mà tủm tỉm cười về một thời nghịch ngợm ở đây với hoài tưởng về chút kỷ niệm xe goòng năm xưa. Nhanh quá, thời gian trôi qua đã hơn 40 năm rồi.