Linh Quany
Cựu chiến binh
Bài viết: 2483
Kỷ niệm một thời !
|
|
« Trả lời #553 vào lúc: 08 Tháng Ba, 2014, 11:03:25 am » |
|
QUÀ 8/3
Chợ hoa phố huyện, đêm mùng 8 tháng 3...
Không khí ồn ào, sôi nổi, tập nập người ra kẻ vào xung quanh mấy cái cửa hàng hoa rực rỡ dưới ánh đèn, rực rỡ với muôn vàn loại hoa đang khoe đủ các màu sắc, nằm trong những chiếc xô nhựa hay trong các bao ni lông thắt nơ sang trọng.
Không có ai để ý, bên kia đường, có một thằng bé, độ tuổi học sinh cấp II, đang ngồi trên chiếc xe đạp cà tàng, nghển cổ ngó đăm đăm sang. Trên tay nó cầm một cái túi nhỏ, miệng túi thò ra một mẩu băng tua óng ánh, loại băng tua hay để gói quà. Hình như nó đang chờ một cái gì đấy.
- Này em ! mua hoa tặng mẹ hay bạn gái à, sang chị gói cho ! - Đã có người bán hàng phát hiện, gọi với sang. Nó chỉ lắc đầu, rồi lại đứng yên , vẫn như chờ đợi điều gì đó !
***
Một tuần trước...
Lớp học 9A hôm nay tự nhiên sôi nổi hẳn, khi có một cu cậu học sinh, trong giờ ra chơi mở chủ đề : Ngày 8/3 tặng mẹ và chị em gái quà gì ?
Những cô cậu bàn nhau rất hăng, người thì nói mình sẽ mua thứ này, người thì mình sẽ tặng cái kia, chỉ có nó, ngồi thu lu trong góc lớp, cố trốn tránh điều ấy !
- Hiếu ! thế cậu định mua cái gì để tặng mẹ và chị gái cậu ? - Tú Linh, một cô gái quay lại hỏi nó.
- Tớ...tớ..- nó ấp úng : Thì cũng như các bạn thôi, tớ sẽ mua một bó hoa thật đẹp, màu tím tặng mẹ với chị tớ, thêm mỗi người cái áo mới nữa ! Nói xong gương mặt nó tháng sầm lại. Nó nói dối, nó biết nó không cứ tiền mua bất cứ cái gì. Vì nể cô bạn gái, mệnh danh hoa khôi của lớp, cũng là con nhà khá giả nhất trong các bạn học của nó, nghe nói mẹ cô ấy có quầy hàng ở chợ, giàu lắm !
Trả lời cô bạn xong Hiếu chạy vụt ra ngoài. Tú Linh nhìn theo cái dáng mảnh khảnh của cậu bạn học, lắc đầu thở dài...
***
Mình lấy tiền ở đâu mua quà cho mẹ và chị bây giờ nhỉ ? câu hỏi cứ lởn vởn quanh đầu nó khi đi về.
Càng nghĩ nó càng tủi thân, trong lớp học, nó là đứa có gia cảnh khó khăn nhất. Bố nó vốn là một thương binh, ông tham gia chiến đấu ở biên giới phía Bắc, trong một trận đánh, hầm ông trúng đạn pháo, ba người ngồi trong đó thì chết mất hai, khi các chú bác đồng đội lôi bố nó ra thấy mềm nhũn, nhưng còn thở, vội đưa đi quân y viện luôn, may mắn ông được cứu sống nhưng vì di chứng do chấn thương sọ não. Lúc còn trẻ ông vẫn bình thường, thi thoảng thời tiết thay đổi mới tái phát một chút, lên cơn đau đầu, nhưng càng già ông càng lẫn, gần như hiếm khi tỉnh táo, suốt ngày ngồi với nụ cười ngây ngây, dại dại. Mẹ nó tần tảo sớm hôm nuôi cả người chồng lẫn hai đứa con, người chị gái hơn nó bốn tuổi, bỏ học từ khi hết cấp hai để phụ mẹ việc chợ búa, thêm thắt cho mẹ nó thuốc thang cho bố và nuôi nó ăn học.
Được cái nó học rất giỏi, năm nào cũng đứng nhất nhì lớp. Mỗi lần nhìn thấy bảng điểm của nó mang về, trên gương mặt khắc khổ, rủ những sợi tóc bạc hơi sớm của người phụ nữ mà nó gọi là mẹ rạng rỡ như được an ủi phần nào, nỗi khổ của bà như được vơi đi chút. Nó biết thế nên càng ngày càng cố gắng học, học với niềm hy vọng mãnh liệt, một ngày đó sẽ bù đắp những gì cho người thân trong gia đình.
Càng nghĩ nó càng ứa thêm nước mắt, nó thương mẹ, nó càng thương khi nghĩ tới chị gái nó, đã đến tuổi xuân thì nhưng nhìn đen đúa, quắt queo như một đứa trẻ con trạc tuổi nó, do quá vất vả. Những ngày như này, các cô gái trạc tuổi chị ấy được tặng bao nhiêu thứ hoa, quà, thì chị gái nó gần như không có một ai tặng cho thứ gì, chị gái nó cũng chẳng có người bạn trai nào , nó biết vậy ! ***
Người bác sĩ già giương mục kỉnh, ngạc nhiên khi thấy một thằng nhóc gầy gò, xanh rớt đến xin hiến máu, ông xoa đầu nó :
- Cháu có ý tưởng thế là rất tốt, tuy nhiên cháu chưa đủ tuổi, và cũng không có sức khỏe để hiến máu đâu cháu ạ. Chờ vài năm nữa, khỏe mạnh lên và đủ tuổi thì đến đây nhé !
Nó thất thểu ra khỏi trung tâm hiến máu nhân đạo, hôm qua vô tình nghe chuyện nếu hiến máu thì họ vẫn cho tiền bồi dưỡng. Máu à ! mình đầy máu, bán, à ! hiến một chút có sao ! Thế là nó đạp xe tới liền. Không ngờ người ta không chấp nhận.
Con đường ra khỏi thị trấn huyện gồ ghề, lồi lõm, có những đống đá dăm chất đầy hai bên đường, vài người phụ nữ cũng già như mẹ nó đang ngồi đập đập, bốc bốc. Tự dưng nó nghĩ ra, vội dừng xe, nhảy xuống :
- Các cô ơi ! ở đây có cần người đập đá không ạ ? cho cháu làm với !
***
Sau vài ngày, nó có một số tiền công cũng tương đối, đổi lại người nó ê ẩm, hai tay phồng rộp, có bữa về muộn quá mệt ngủ luôn, quên cả ăn. Gia đình nó cũng không hỏi gì, họ nghĩ nó có công việc ở trường, chả gì nó cũng là lớp phó phụ trách học tập mà, với lại họ cũng tối mắt mũi suốt ngày, đâu có thời gian mà để ý.
Cả ngày hôm nay, nó lang thang khắp khu chợ, tìm mãi mới được hai cái áo ưng ý, với giá cả phải chăng, chỉ còn bó hoa nữa thôi là đủ bộ, cứ nghĩ tới gương mặt rạng rỡ, phúc hậu của người mẹ và tưởng tưởng tượng người chị gái đẹp hẳn lên trong tối nay, nó thấy lâng lâng.
- Hai trăm nghìn một bó hoa này cháu ạ ! - Bà chủ hàng hoa nói giá khi nó chỉ vào bó hoa, có những bông hoa màu tím rất đẹp nằm trên kệ.
Nó giật mình, trong túi còn hơn trăm nghìn, không ngờ hoa đắt thế ! nó than thầm. Bà chủ như hiểu nỗi lòng của khách, xởi lởi : Hay cháu lấy những bó này đi, có năm mươi nghìn thôi. Cũng đẹp lắm !
Không ! nó lắc đầu rồi bước ra. Nó cần bó hoa màu tím kia cơ ! nó muốn mẹ nó được vui trọn vẹn, bà thích hoa màu tím, từng kể với nó, hồi xưa mỗi lần bố nó trên biên giới về, thường hay tặng mẹ nó hoa màu này, hoa sim ! đúng là hoa sim màu tím. Không có hoa sim thì nó mua loại này thay, nhất quyết không lấy bó hoa nào khác.
***
Đêm đã khuya dần, nó vẫn đứng ngoài đường, trước cửa mấy hàng hoa...
Mọi người vẫn ra vào mua bán, những chàng trai chọn chọn, lựa lựa từng bó hoa, hào phóng rút tiền trả rồi lên xe lao vút đi, thi thoảng có người chở cả bạn gái đến, những cô gái xinh đẹp, sang trọng, cười khúc khích, sung sướng, hạnh phúc ôm những bó hoa lộng lẫy, cũng lên ngồi sau xe bạn trai lao vút đi, để lại phía sau thoang thoảng mùi nước hoa thơm ngát.
Nó chờ, nó nghĩ hoa không để được lâu, hết buổi chắc người ta sợ mai héo, không bán được, sẽ bán tống bán tháo, sẽ rẻ đi rất nhiều, nếu còn thiếu ít nó mặc cả. Nó ngây thơ không biết rằng những người bán hoa chuyên nghiệp đâu sợ như nó nghĩ, nhưng vì thế nó vẫn có hy vọng. Mồm nó cứ lẩm bẩm suốt, mong đứng ai mua bó hoa kia của nó, để tý nữa nó có cơ hội mua.
Hình như lời nguyện ướ của nó hơi bị...thiêng, bó hoa rõ đẹp nhưng cứ trơ trơ ở đấy, không ai lấy cả, thi thoảng cũng có người vào cầm lên xem làm nó thót tim, nhưng lại thở phào khi thấy người ta đặt xuống, chọn bó khác.
***
Đêm đã khuya, người mua vãn dần, rồi vắng hẳn. Bặm môi nó lao sang, như sợ có một thằng nhóc nào cũng giống nó sang mua trước.
- Ơ ! Hiếu, đi mua hoa à, sao muộn thế ! - một tiếng con gái quen quen cất sau lưng, hỏi đích danh nó .
Nó lúng túng khi nhận ra, đấy chính là Tú Linh, cô bạn học cùng lớp.
- Mẹ ! đây là Hiếu bạn con, con bác Hòa thương binh, người học giỏi nhất lớp mà con kể với mẹ rồi ấy. - Tú Linh nói với bà chủ quán.
Thì ra đây là mẹ của Tú Linh, đến dọn hàng cho mẹ, ngại quá ! biết làm sao bây giờ ?
- Cháu vẫn muốn mua bó hoa này phải không ? Lúc nãy mẹ thấy cậu ấy vào hỏi, chắc không đủ tiền, ra đứng ngoài kia suốt ! cháu lấy đi !
Nhìn vẻ mặt nó, cô gái chợt hiểu, cô tới dỡ bó hoa từ trên kệ xuống, nói gì nho nhỏ với mẹ, bà gật đầu, rồi cô mang ra cầm dúi vào tay Hiếu : Cậu cầm lấy đi, mang về tặng mẹ và chị gái, mẹ mình...không lấy tiền cậu đâu !
- Không..không được..cháu phải trả tiền chứ ạ ! - Nó kêu lên. Bà mẹ Tú Linh mỉm cười : Cháu cứ cầm đi, đừng ngại, cô biết từ nãy cháu muốn lấy nhưng không đủ tiền, cô vẫn phần cho cháu, không bán cho ai cả, giờ biết cháu là bạn của con gái cô, người người bạn tốt, cô rất mừng vì con cô có người bạn hiếu thảo với bố mẹ, chị em trong gia đình như thế. Thôi, cho cô gửi lời hỏi thăm bố mẹ và chức mừng đến những người phụ nữ trong gia đình cháu nhé !
Cầm bó hoa tím trên tay, mồm nó lúng búng, không rõ tiếng, đôi mắt như nhòa đi, có cái gì nghèn nghẹn ngang cổ.
Chợt hình ảnh rạng rỡ của người mẹ, vẻ đẹp lộng lẫy như cô tiên của chị gái và nụ cười vui sướng pha chút ngây dại của người cha thương binh hiện ra thoang thoảng trong đầu nó...
Hết.
Viết tặng những người bạn nghèo, nhân ngày Quốc tế phụ nữ 8/3 !
LQY.
|