Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 13 Tháng Năm, 2024, 07:11:41 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Tình đồng đội ! (Phần 1)  (Đọc 192903 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
ngocquyen C6
Thành viên
*
Bài viết: 891


« Trả lời #210 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2013, 06:48:07 am »

BÁC THẮNG ơi! đúng nó đấy nó ở làng giàn (cáo đinh) Gần nhà thằng ĐÀO VĂN TIẾN tổng ct cầu 7 Thăng long!
Còn ảnh trên đ/c ngồi chỉ tay là thằng TÂM (CÔ TÂM) nhà thôn BẮC-NHẬT TÂN -HN.Hôm trước có cái ảnh mấy người đứng khoác vai nhau có hình nó đội mũ mền (con) chắc là ảnh chụp lúc các bác ra trường y tá thì phải?
Logged
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #211 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2013, 08:27:32 am »

   Mời các bác thư giãn chút xem bác VMT " bay "  Grin :



  Còn đây là bác Thinh đang ôm khẩu cối cũng " bay "  Grin :



   Ảnh em chụp toàn ngược sáng nên bị lóa !
Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #212 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2013, 09:54:07 am »

   ....Cuộc hành quân dã ngoại  làm cho mọi người mệt lử lả, có cậu còn lăn ra ốm khi về tới doanh trại khiến lính cũ bĩu môi chê " bọn lính mới này yếu thật, mới đi có tý mà chú nào chú ấy sắp ngất đến nơi, còn nhiều nữa các em ạ ! ".

   Cũng phải thôi. Đây là sư đoàn bộ binh mang vác. Tất cả những người lính đã vào đến sư đoàn này chỉ chủ yếu rèn luyện đôi vai và đôi chân. Huấn luyện rừng núi đi ô tô làm sao được.



   Sáng hôm sau Linh mắt nhắm mắt mở xuống bếp ăn tiểu đoàn, hôm nay không phải phiên cậu trực bếp nhưng vì có một người ốm nên xuống thay. Đang vừa đi vừa ngáp húc ngay phải người khác khiến cả hai đau điếng. Bỏ mẹ ! mình va phải lính cũ rồi, mà là lính cũ...rích. Nhìn bộ quần áo K82 tả tơi hoa lá cùng bộ mặt dễ đến hơn 30 tuổi của người lính nuôi quân đối diện làm cậu co rúm người chờ trận đòn. Lính mới sợ lính cũ lắm, trừ khi ra đường bên thằng nào đông hơn thì làm trùm còn trong đơn vị mười ông mới cũng chả dám ho he với một ông cũ.

   Người lính cũ xuýt xoa một lúc rồi lẳng lặng đứng dậy, không nói không rằng...đi vào bếp. Linh trố mắt ra " Tay này hiền thế nhỉ? Hay nó gọi cả đội anh nuôi ra tẩn mình hội đồng mới đã. Cứ nghĩ đến mặt tay thượng sĩ già trong đó là thấy ghê.."

   Không ai làm gì cậu cả, những người lính nuôi quân thấy cậu vào vẫn thản nhiên làm việc. Ngó một lúc không thấy anh lính già kia đâu cậu vòng qua khu nhà ở thấy đang...nằm khoèo trên chiếc phản trải cái chiếu cáu bẩn, chỗ ở anh ta cũng nhìn nó cũ cũ, bụi bặm như chủ nhân. Chả có nội vụ gì cả, tất cả lộn xộn như một đống giẻ rách.

   - Gì đấy thằng cu, vào đây ! Sao cứ thập thò mãi thế ! Đang định quay ra thì Linh nghe anh lính cũ gọi vội quay vào móc túi rút ra bao thuốc lá Du lịch :

   - Dạ ! em mời anh hút thuốc. Lúc nãy em sơ ý quá ! Anh cho em xin lỗi .

   - Ai bắt lỗi mà mày xin, đầy thằng có lỗi với cả cuộc đời tao còn không xin một tiếng. Thôi không có gì đâu, mày về làm nhiệm vụ đi !

    " Lão này nói năng khó hiểu, hình như dây thần kinh có vấn đề " Linh nghĩ vậy vội đứng dậy định quay ra thì chợt nhìn thấy cái điếu cày, không phải, nó là cái điếu ục đặc trưng của người vùng cao miền núi, loại miệng điếu to phải bằng vành bát ăn cơm, ở dưới này không ai dùng loại đó cả. Nó được làm rất kỹ, thớ tre óng đen như sừng, một mảnh nhôm hay duya ra bịt chỗ đầu ống điếu có khắc hoa văn và mấy chữ mờ mờ. " Em xin phép xem cái điếu của anh tý nhé, đẹp quá ! " Cậu cầm lên săm soi một lúc. Dòng chữ khắc lâu ngày bị mòn nhưng vẫn nhìn thấy rõ  KỶ NIỆM ĐỜI LÍNH CHỐT  NĂM 198X ...

   - Ơ, anh là hạ sĩ nhưng nhập ngũ từ ...năm ấy cơ à ! Linh ngạc nhiên quay ra hỏi người lính già đang nằm hai tay kê đầu ngửa mặt lên ngó trần nhà...

   ...
« Sửa lần cuối: 21 Tháng Tám, 2013, 10:08:51 am gửi bởi Linh Quany » Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #213 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2013, 11:02:50 am »

   ...Gã sinh ra và lớn lên ở một vùng gái đẹp có tiếng, thiên nhiên hào phóng đã ban tặng cho quê gã những cảnh đẹp mê hồn, từ các con suối trong vắt chảy róc rách cho đến những dãy núi xanh rì quanh năm mây phủ  vươn lên kiêu hãnh cùng bầu trời. Cỏ cây hoa lá cũng đẹp. Nhưng đối nghịch với vẻ đẹp đó là một sự nghèo khó. Người dân nơi gã ở quanh năm suốt tháng làm lụng quần quật cũng vẫn thiếu ăn thiếu mặc. Cái đói như luôn rình rập mỗi khi đến mùa sương giăng mù mịt quanh các đường đi lối lại hay như người dưới xuôi gọi là giáp hạt. Tuy vậy con người vẫn vui vẻ hòa mình cùng thiên thiên, vui vẻ với cuộc sống hiện tại cho dù ngày mai chưa biết mình sẽ đói bao lâu.

   Tính người miền núi nó là như thế, không hay than vãn, không hay chửi đời khi gặp khó khăn. Cố gắng vượt qua, còn vượt không nổi thì...kệ rồi nó khác qua.

   Vừa lớn đến tuổi thanh niên, khi mới bắt đầu biết đi ra suối nhìn trộm con gái bản tắm hay liếc khéo bộ ngực cô gái nào đó khi đứng nói chuyện. Con tim gã cũng bắt đầu thổn thức với một cô gái bản bên thì có lệnh gọi gã nhập ngũ. Đã bao lâu, kể từ khi những cuộc chiến liên miên xảy ra, quê gã cũng đóng góp cho chiến trường rất nhiều người thanh niên trai tráng. Có người sau cuộc chiến trở về lành lặn có người mất vài bộ phận nào đó trên cơ thể. Thậm chí cũng có cả người bỏ anh em đồng đội ra về nửa chừng bị phạt lên phạt xuống .

   Nhà gã đông con trai. Người anh cả tham gia chiến đấu trong miền Nam nay đã về thành ông bố bản với sự di truyền theo gien bố gã có tới 8 đưá con  lít nhít cách nhau mỗi đưá một hai tuổi. Còn những  mấy thằng em nữa cho nên gã lên đường nhập ngũ rất yên lòng là gia đình vẫn có người đỡ đần bố mẹ việc trên nương, dưới ruộng. Gã lên đường cũng chẳng giống như trong phim, chỉ mấy thằng cùng đợt xách bọc quần áo vượt núi ra ngoài huyện ngủ một ngày sau đó lên xe về đơn vị huấn luyện. Không ai tiễn, chẳng ai rớt nước mắt cả. Mọi người coi đó là nghĩa vụ bình thường phải làm, khi nhà nước gọi thì đi .

   Mấy tháng huấn luyện tân binh qua vèo vèo. Gã được biên chế về một đơn vị pháo, đóng quân cũng vẫn trong tỉnh nhưng cách nhà gã dễ đến hơn trăm cây số. Thời ấy khó đi lại nên mãi gã chẳng bao giờ về thăm nhà được, thôi cố xong ba năm về cả thể. Gã chậc lưỡi nghĩ vậy.

   Đơn vị phaó của gã được lệnh chuyển quân lên biên giới. Lúc này trên đó cuộc chiến cũng đã tàn. Nói như các đàn anh lính cũ khi bàn giao cho đơn vị gã " chúng mày đi sau sướng thật, bây giờ lên chỉ...nhặt cat tút chứ còn gì mà đánh đấm nữa " Nghe thế gã yên tâm lắm!

   Do là người miền núi, nhanh nhẹn, biết cách luồn rừng thông thạo và có chút tố chất thông minh, học ènh ènh mới hết cấp hai ở trường nội trú huyện nhưng tính toán tốt, gã được chuyển sang làm trinh sát pháo. Đối với gã nhiệm vụ mới chả khác thả hổ về rừng . Các địa danh, đài quan sát gã nằm triền miên. Chẳng mấy chốc như là thổ công của cái mảnh đất biên giới này.

   Gã được tặng giấy khen vì hoàn thành suất sắc nhiệm vụ và phong quân hàm hạ sĩ mặc dù chẳng qua trường lớp nào. Hai thứ này tuy nhỏ nhoi so với nhiều người nhưng với gã quan trọng lắm. Quê gã mấy ai đi lính được khen thưởng thế đâu. Dù sao đi lính có chữ sĩ quan ở đuôi và có cái giấy khen mang về kiếm khung treo lên tường là oách xà lách rồi. Gã cũng sắp ra quân, cả hai thứ họ nói khi nào nhận sau cả thể . Ừ thế cũng được, trên này cũng chẳng cần, cầm nhỡ mất thì sao!

   Ba năm nghĩa vụ đã gần hết. Gã có thể mơ thấy ngày khoác ba lô về nhà. Mọi người mừng vui liên hoan chúc gã, một người lính chiến trở về lành lặn. Rồi gã tìm một quả đồi, một mảnh ruộng nào đó cày cấy, kiếm cô gái có đôi bắp chân to to, cái hông khỏe mạnh cùng bộ ngực runh rinh làm vợ, lại sòn sòn hai năm ba đưá theo truyền thống cha anh trong gia đình. Chỉ đơn giản và trong tầm tay thế thôi...

   Nhưng....
« Sửa lần cuối: 21 Tháng Tám, 2013, 04:29:11 pm gửi bởi Linh Quany » Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
tranphu341
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2432


« Trả lời #214 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2013, 12:06:01 pm »

            Chào Linh quany! Chào các bác! Thật khâm phúc Thật khâm phục!

            Hôm nay Tranphu341 mới ghé thăm ngôi nhà mới của Bác chủ. Mới đọc trang 1 mà đã thấy thật sự mê li. Tranphu như thấy được đọc một tác phẩm của nhà Văn "gạo cội" nào đó? Sao thời còn ở Lính, Linh quany không được đưa lên viết văn viết sử viết truyền thống của Sư đoàn, Của Trung đoàn nhỉ. Phải chăng tài năng của Lính giờ đây mới "khai quật'' Mới " Lộ hàng". hi hi  Grin Grin Grin

            Tranphu thật sự vui thật sự thích khi đọc những bài viết này. Chúc mừng Lính quany.
Logged
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #215 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2013, 04:34:38 pm »

   Cảm ơn chú Trần Phú, cháu khéo vỡ mũi mất !  Grin

   Top này cháu mở ra chủ yếu để giao lưu với các cô chú, anh chị CCB về những câu chuyện đồng đội với nhau trong các thời kỳ chú ạ. Những câu chuyện cháu viết chủ yếu làm nền " nuôi " Toppic chờ hóng chuyện các bác. Cháu rất vui khi chú đã vào thăm và động viên. Nếu có thể chú tham gia vài câu chuyện cùng cháu nhé !

  

  
Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #216 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2013, 05:40:09 pm »

   ...Biên giới hồi này cũng gần như im hẳn tiếng súng. Đôi khi chỉ còn gọi là lác đác vài tiếng pháo hai bên câu qua lại nhau để giao lưu, hỏi thăm sức khỏe nhau tí, nói theo kiểu lính của bọn gã. Nói chơi vậy nhưng những người lính tuyến đầu lúc nào cũng vẫn còn phải ở chế độ sẵn sàng chiến đấu, mặc dù có vẻ hòa bình đã đến. Kinh nghiệm về sự tráo trở chuyên bất thần đánh úp của kẻ thù dạy họ như vậy.

   Không còn nỗi lo về các trận chiến hay những cuộc pháo kích bất chợt nữa. Lính nhà ta có vẻ thong dong. Kệ bố nhà nó, chơi thì cứ chơi, mai có đánh nhau thì lại đánh nhau. Lúc này bọn gã thi thoảng trốn đơn vị kéo nhau đi cả chục cây số ra cái thị xã nhỏ bé nằm gần đó chơi bời. Tiền không có nhưng  được chơi vẫn thích, nhất là khoản ngắm gái thì càng thích. Lúc đó thị xã vẫn chưa thực sự hồi sinh nhưng dân cư bắt đầu đông dần lên. Những người đi tản cư lác đác hồi hương về chốn cũ sinh sống, cư dân đã đông hơn lính rất nhiều, không như vài năm trước đi đâu toàn thấy bóng quân phục, hiếm khi gặp dáng áo hồng hồng, xanh xanh, đỏ đỏ nào .

   Đơn vị gã cũng có tin chuẩn bị rút về dưới xuôi.  Đấy là tin chứ thực ra thì chưa biết lúc nào. Thôi về đâu cũng được, chả gì gã cũng sắp ra quân. Ở mãi quen nơi này rồi thêm một vài tháng có sao. Gã chẳng thèm quan tâm đoái hoài gì tới cái tin tốt lành theo kiểu suy nghĩ của mấy thằng lính mới . Chính vì sự yên tâm công tác đó gã được chỉ huy điều đi nằm tiếp ở một đồi đài quan sát, cái đài này có lẽ cũng thời gian nữa không còn sử dụng nữa vì nó nằm cạnh đường biên, không đánh nhau thì quan sát nhau làm cái quái gì, nhiệm vụ này bàn giao cho lính biên phòng với chức năng khác. Cho bọn gã lên chỉ tổ để lính dùng ống nhòm soi trộm các em bên kia đang tắm...

   Thế mà gã lại bị thương mới lạ chứ ! Trong thời chiến bị thương thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng chuyện gã bị thương lại không bình thường khiến gã sống dở dở ương ương về sau.

   Nằm đài chơi không trên cái ngọn đồi đá âm u mãi bọn gã cũng chán nên tìm cách đi cải thiện. Bắt chước các đàn anh ngày xưa đi hái chè về sao. Cái giống chè trên này to lắm, toàn cây cổ thụ sống không biết bao nhiêu năm, dễ phải hơn tuổi gã rất nhiều. Cứ trèo lên hái tuốt tuồn tuột cho vào gùi hoặc bao mang về phân loại sao trong cái chảo quân dụng nho nhỏ, nó cho ra một loại chè chốt trứ danh. Lính lác tối ngoài ngồi tán gẫu trên chốt thì đi ngủ là hết chuyện. Có ca nước chè đặc sánh cùng cái điếu ục thôi thì tán hươu tán vượn rôm rả như ngô rang. Gã được một người đàn anh đồng hương khi gặp rút xuống bàn giao cho giữ cái điếu ục “ gia bảo “ của bao đời lính chốt , mỗi khi hút phải kéo tóp cả má, căng ngực mới có chút khói, ông nào lính mới lớ ngớ không biết cách sử dụng thì không xài được, không khéo khi hút còn bắn phọt cả sái thuốc lẫn nước điếu vào mặt người đối diện.

   Hôm đó gã và một người lính khác được lệnh chuyển đài. Nhân tiện đường đi bọn gã rẽ qua một cái bản hoang không người ở, họ đã đi hết khi chiến tranh nổ ra. Nói là bản nhưng cũng chẳng còn nóc nhà nào ngoài vài cái cột cháy. Tuy nhiên nó vẫn còn rất nhiều những ruộng rau hay đám ngô bí người ta trồng chưa thu hoạch, qua năm tháng những cây quả đó chín thối, rụng hạt xuống lại mọc lên những loại cây quả khác, thành cây quả rừng. Ý của gã là về chỗ anh em mới kiếm chút gì ra mắt. Lính chốt vốn thiếu rau. Ngày trước còn đánh nhau thì còn được nhân dân mang biếu tặng, hết rồi thì rau cũng kém luôn. Hậu cần cung cấp bên ngoài còn tươi chút chứ vào đến chốt thì héo queo, khô tái còn gì là chất nữa.

   Hai thằng gã kiếm được một quả bí. mấy củ măng cùng mớ rau cải rừng non mơn mởn cho vào ba lô đeo đi. Bọn gã cứ ngênh ngang đường mòn mà tiến, chắc lúc này bọn “bên kia” cũng nhìn thấy nhưng kệ. Chúng nó cũng oải rồi, hơi đâu mà gây sự. Cái quan trọng nhất là đi đường phải để ý xem có mìn mõ không, nhất là qua những tuyến ngày trước hai bên hay tẩn nhau thì nhiều lắm. Gã nói với người đồng đội thế .

   Đúng là nói dại. Vừa trèo qua một ngọn núi. Người bạn gã trong lúc lơ đễnh không cẩn trọng dẫm ngay phải quả mìn K58. Gã đi sát sau chỉ nghe cái oành một tiếng rất nhỏ, cảm thấy chỗ nào đó trên người hơi ran rát,  trước khi lăn lông lốc xuống sườn núi còn nhìn thấy mờ mịt một khoảng bụi tung lên quanh chân đồng đội. Thầm kêu, nghĩ thì đúng hơn : Mẹ ơi ! chết con rồi ! rồi gã thấy mình chìm vào bóng tối mờ mịt bao phủ xung quanh...

   ...
« Sửa lần cuối: 21 Tháng Tám, 2013, 07:06:16 pm gửi bởi Linh Quany » Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
thai60
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 833


« Trả lời #217 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2013, 06:21:36 pm »


     Cho chú  chết, lính QY ạ...Ai bảo cái gì cũng thích,nào là ăn ngon,nào là gái đẹp.Phải biết nhịn thèm như anh đây,đọc đã gần trọn 22 trang của chú,ngứa ngáy lắm,muốn nhảy vào tán lắm ...mà vẫn nhịn xuông đây này.
     Thế sau đó "gạch " có bị sứt, "sao " có bị rơi đi hạt nào không ....Khổ.
     Anh lại chuồn về HG đậy...dù bên ấy buồn lắm.
Logged
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #218 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2013, 07:13:46 pm »

   Hi hi. Nói chung thời sau nó phải khác chứ bác Thái ! Đúng là hôm nay mới thấy bác đánh tiếng em vội vào tưởng có ấm chè chốt bác mang về cho .  Grin

   Bên Hà giang em thấy vẫn đang xôm đấy thôi. Kể ra cũng hơi buồn vì có đồng đội đạp nhầm mìn nhưng rồi mấy hôm nữa lại vui như Tết ấy mà. Chuyện ký ức các bác đang vào mạch khiến em lấy ý tưởng viết bài cũng kha khá !
Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
phaphai
Thành viên
*
Bài viết: 330


« Trả lời #219 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2013, 07:31:42 pm »

   Hi hi. Nói chung thời sau nó phải khác chứ bác Thái ! Đúng là hôm nay mới thấy bác đánh tiếng em vội vào tưởng có ấm chè chốt bác mang về cho .  Grin
   Bên Hà giang em thấy vẫn đang xôm đấy thôi. Kể ra cũng hơi buồn vì có đồng đội đạp nhầm mìn nhưng rồi mấy hôm nữa lại vui như Tết ấy mà. Chuyện ký ức các bác đang vào mạch khiến em lấy ý tưởng viết bài cũng kha khá !

chè chốt thì bây giờ chắc không còn, nhưng chè Thái thì sẵn lắm!
Cái vụ mìn bên Hà Giang, có bác Phicongtiemkich bên không quân vừa tham gia bài đầu vào đúng lúc ấy. Hôm nay em rỗi định gặp bác ấy phân bua, nhưng bác ấy lại lên quê bác gái ở Tam Đảo!
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM