Đại đội có một cây đàn ghi ta cũ kỹ không biết từ thời nào, nghe nói là của một người chiến sĩ từ hồi chiến tranh BGPB để lại. Cây đàn cũ, sứt sẹo, nước sơn véc ni bị tróc loang lổ khắp nơi , thoạt nhìn để góc nhà phủ đầy bụi bặm chả ai muốn chơi cả, vô tình một hôm Phương lên đại đội nhìn thấy cầm bấm thử vài nốt, không ngờ âm thanh thấy còn được, thậm chí rất hay, hơi là lạ, thế là cậu xin phép chỉ huy lôi luôn về trung đội.
Từ khi có cây đàn, những buổi sinh hoạt văn hóa văn nghệ sôi nổi hẳn lên. Lính thì không thiếu những người tài hoa, ngoài biết đánh đàn ghi ta còn làm thêm những nhạc cụ tự tạo đủ thứ từ bát sắt, cà mèng.... , có cậu còn chặt cây vầu khoét lỗ tạo ra thứ tiếng đùng đục, phối âm với đàn ghi ta.
Anh chàng Khanh thấy vậy cũng về nhà vác luôn một cây đàn mới tinh xuống. Không hiểu sao mỗi lần cùng chơi cây đàn cũ có vẻ vẫn thấy hay hơn, tiếng luyến láy của nó nghe trầm trầm mơ hồ cái gì đó. Như thế đâm ra hợp cạ, một chiếc làm bass một chiếc chơi săng rất ăn ý.
Một hôm vô tình đang chơi Phương thấy mặt đằng sau chiếc đàn cũ có miếng táp rất khéo, phải nhìn kỹ mới thấy, hóa ra âm thanh nó hơi khác ở chỗ này đây, cậu tò mò khi nhìn quanh miếng táp có những vết màu , có lẽ là màu đỏ hay nâu, qua thời gian nó biến thành sậm đen. Lạ lùng lật mặt trước cũng lấy lờ mờ có vết thủng cũng được vá lại rất khéo. Hình như cây đàn này đã có lần bị vỡ, thậm chí bị hư hại nặng ..
Nhân một buổi sinh hoạt văn nghệ, khi chính trị viên tham gia cùng anh em chiến sĩ. Phương mới cầm đàn lên rụt rè hỏi anh về nguồn gốc cây đàn. Người cán bộ chính trị cầm cây đàn ôm vào lòng rồi chậm rãi kể cho mọi người nghe, hóa ra nó có một quá khứ thật bi hùng theo người chủ cũ của nó :
Ngày ấy, cách đây lâu lắm rồi, đơn vị có một chiến sĩ trẻ mới về , ngoài quân trang lỉnh kỉnh trên lưng anh còn một cây đàn ghi ta. Đây là một anh chàng có ngón đàn điêu luyện, những bản tình ca, nhất là của Nga mỗi khi vang lên từ cây đàn dưới tay anh làm cả đơn vị dường như ngây ngất , không những thế mà những em gái ngoài doanh trại cũng mê mẩn tiếng đàn của người lính này.
Chiến tranh nổ ra , đơn vị lao vào các trận đánh liên miên, hành quân đi khắp các ngả biên giới phía bắc, cho dù thế nào thì cây đàn ghi ta vẫn không rời trên vai anh lính đó. Mỗi khi mệt nhọc hay căng thẳng, tiếng đàn của anh lại vang lên mượt mà, vui nhộn giúp đồng đội lên tinh thần rất nhiều để rồi lao vào những trận chiến tiếp.
Khi đơn vị đóng chốt tại một nơi giáp với địch, chiếc đàn như bị lãng quên. Nó vẫn theo chủ nhân nhưng không ai chơi đàn khi nằm trong chốt tiền tiêu giáp với địch cả. Nó được gửi dưới sở chỉ huy, mỗi lần về dưới anh lính vội đến tìm, ve vuốt, lau chùi và gẩy lên những điệu nhạc, sau đó lại được gửi lại. Trước khi lên chốt anh ôm cây đàn ôm ấp, thủ thỉ, quyến luyến như chia tay người bạn thân thiết của mình.
Rồi cây đàn lại theo người lính lên điểm tựa khi tiếng súng đã vãn, những tưởng chiến tranh sẽ chấm dứt. Khi những người lính đã có thể nghĩ tới công việc mình sắp làm khi chia tay với súng đạn về với đời thường, anh lính có cây đàn cũng chia sẻ với đồng đội ra quân anh sẽ về đi học một trường âm nhạc nào đó . Nếu được vào trường của quân đội thì đó là mơ ước lớn nhất của anh, sẽ tiếp tục mang tiếng đàn của mình phục vụ những người lính.
Ước mơ của người lính tài hoa đó không bao giờ thực hiện được, đau đớn nhất là anh đã ngã xuống khi chỉ còn vài ngày nữa chiến tranh kết thúc. Cây đàn vẫn đang đeo trên người, nó bị một viên đạn bắn vỡ tan hoang, xuyên qua găm vào lưng người lính, máu của người lính chảy ra thấm vào sau cây đàn đỏ sẫm. Trước khi trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay người đồng đội thân nhất, anh thều thào những câu nhắn gửi về gia đình và thêm “mày..giữ...hộ...tao..cây...đàn...nhé! " rồi ra đi.
Cây đàn thay chủ, được sửa chữa lành lặn lại nhưng người chủ mới chưa bao giờ đặt tay lên bất kỳ một phím nào của nó. Vì anh sợ ký ức và hình ảnh của người bạn hy sinh sẽ ùa về anh không cầm lòng được. Nó theo chân anh đi cùng khắp nơi, học hành, công tác và cho đến ngày hôm nay.
- Các đồng chí ạ ! Người chính trị viên mắt ngân ngấn nhìn cả đơn vị đang lặng phắt như tờ, hình như có vài đôi mắt cũng long lanh ngấn nước. Tôi chính là người đồng đội được gửi gắm cây đàn này và mang nó theo suốt bao năm qua. Nay giao lại cho các đồng chi mượn, hy vọng qua câu chuyện của tôi các đồng chí biết thêm về một thời những người lính ngày trước chúng tôi trải qua....
Và còn nhiều lắm, những người lính trẻ còn nghe rất lâu về chuyện đồng đội trong ký ức của chỉ huy mình.
Cây đàn như được nâng niu, chiều chuộng hơn, hàng tuần nó vẫn vang lên những giai điệu hành khúc hay tình ca Nga trên bàn tay những người lính trẻ thế hệ sau. Mỗi lần vang lên mọi người lại có chút gì như tưởng tượng ra hình bóng người chiến sĩ năm nào đang ôm cây đàn trên một nơi miền cao biên giới xa xôi...
Đọc bài này của LINHQUANY mới thật sự hợp với mình ,nó hay ở chỗ không bông đùa không khoe trương không giả tỉnh giả say ,không giả điên giả khùng ,không phá phách đạp đổ,không ám chi dúi bẩy nhau đâm bị thóc chọc bị gạo....v.v.v....mà đúng là người lớn,người đàng hoàng tử tế,người có đức độ ,người có tâm huyết , người deo nhân thì nhân sẽ mọc cậu em LINHQUANY ạ !!!
cảm ơn cậu đã mang đến cho người đọc một bài viết cảm động !!!. Riêng đối với mình thì quá cảm động ! làm mình gợi nhớ tới đồng đội đó là hai đồng đội người Văn Chấn -Điên bàn -nghĩa lộ -yên bái .đó là thằng KẾT và thằng THỌ ,lính nhập ngũ tháng 2 /84.thời gian gần 2 tháng huấn luyện tại xã Phượng thiện,ở nhờ nhà người dân tộc tày ,gia đình đã đi sơ tán hết chỉ còn lại một cô con gái lớn khoảng 17-18 tuổi tham gia đội du kích ở lại giữ bản làng và giúp bộ đội chủ lực.hàng ngày bọn mình đi tập trong đồi cọ về hai cậu; Kết và Thọ cũng là người dân tộc tày nên nói chuyện với cô chủ nhà -odu kích trẻ,rôm rả và vui lắm các cậu mượn được cây đàn tranh của gia đình ngồi của sổ mắt mơ màng nhìn ra đồi cọ tay lướt trên dây đàn đánh những bài hát nghe đến lim người,rồi hào hứng dâng lên cậu Kết lấy cây vầu hỳ hục làm cây đàn bầu hòa âm cùng cây đàn tranh hai cậu thi nhau biểu diễn những bai hát dân ca mà đến tận bây giờ cứ mỗi lần nhớ tới hai thằng là cảm tưởng bên tai mình là tiếng đàn tranh đàn bầu của chúng nó vang vọng về....!!!!