Chú vẫn cái tội không đọc kỹ, nên tranh luận với chú chán kinh!
Anh chưa hề nói câu nào về động tác NẮM hộp tiếp đạn khi bắn AK nhé, anh chỉ nói ĐỠ dưới hộp tiếp đạn thôi! Đỡ dưới đáy (đít) hộp tiếp đạn ấy, thủng chửa? Ở tư thế ấy thì khuỷu tay mới tì chắc lên hông, cánh tay gấp tạo điểm tì chắc cho súng chứ nắm ngang hộp tiếp đạn thì ai chả biết là rung lắc hơn nhiều bởi lý do là tiết diện của hộp tiếp đạn lớn hơn ốp lót tay.
Rút kinh nghiệm đi nhé! Đây không phải lần đầu chú tranh luận mà không thèm đọc kỹ bài của "đối phương" đâu đấy
Em có nói bác đâu, nói bò cũ đấy chứ
Ép hộp tiếp đạn là đúng rồi. Ví như người thuận phải, bàn tay trái nắm chặt từ bên dưới ốp lót, cẳng tay trái đè chặt vào băng, kéo tay trái lại cho súng tỳ chặt vào vai. Súng được đỡ bằng 3 điểm là ốp, băng và vai, tránh rung do cò nẩy.
To chiangshan.
PPS có ốp lót đàng hoàng, tuy rằng khi bắn nhiều thì cầm ốp lót của nó rất khó. Công nhận rằng điểm nắm tay trước của PPS gặp nhiều vấn đề. Người ta làm cái vỏ nòng kiêm ốp lót, nhưng không được hoàn hảo như ốp lót gỗ. Súng cũng không thiết kế phần kéo dài của ổ cắm băng để làm tay cầm trước, vì còn dùng băng tròn.
Nhưng MP là súng ngắn, tầm bắn hiệu quả thấp. các súng ngắn liên thanh này thường ghi tầm bắn hiệu quả 150-200 mét, nhưng thực tế tầm bắn này ở nhiều súng rất thấp, chỉ 50 mét. Đây chính là điểm khác biệt của súng trường và súng ngắn, kéo theo những khác biệt về cấu tạo súng và yếu lĩnh.
So với các úng ngắn liên thanh đương thời, PPS-41/43 gần súng trường ngoài trận địa hơn cả, vì dùng đạn nhỏ sơ tốc lớn, 490 m/s hay PPD-40 490m/s. So sánh, M3 Grease là 280m/s, MP38/40/41 là 380m/s, Sten 365m/s, Thomson 280m/s. Việc sơ tốc thấp không ảnh hưởng đến sức công phá đầu đạn, vì các súng sơ tốc thấp dùng đạn to. Nhưng việc sùng đạn nhỏ sơ tốc cao cải thiện tầm bắn hiệu quả ngoài điều kiện dã chiến. Các súng dùng đạn 11mm như Thomson và M3 Grease chỉ có tầm bắn hiệu quả 50 mét. (Thôm sơn còn có tàm bắn sát thương tối đa chỉ 150 mét).
PPS có sơ tốc cao nhất và thích hợp dã chiến nhất trong số các súng ngắn bắn nhanh hồi đó (chả thế mà nó có sự nghiệp hoành tráng lâu bề đến vậy). Tuy vậy, nó vẫn chỉ có tấm bắn hiệu quả 150 mét, vẫn là súng ngắn, mặc dù xa nhất trong các súng ngắn đương thời. Vậy nên nó vẫn có cấu tạo súng ngắn. S đã thiết kế ra PPS khác hẳn các MP khác ở chỗ đã nắm ốp lót, nhưng ốp lót lại quá đơn giản, nhưng như thế cũng là gần súng trường nhất trong số các súng ngắn đương thời
.
Với lại, chuyện xạ thủ PPS nắm băng tròn cũng là chuyện thường thấy, rõ ràng với cái ốp lót quá đơn giản dễ nóng, đây rõ ràng là cách bắn nhanh ứng dụng, động tác chiến đấu điển hình của MP, bắn trùm lên mục tiêu tầm rất ngắn, không cần ngắm, trân đường xung phong. Cũng có thể thường thấy một động tác khác, xạ thủ nã xối xả vào mục tiêu trong khi chạy đến đó, tầm chỉ vài chục mét và các xạ thủ súng ngắn được phép bắn ứng dụng.
PPS-41/43 là giai đoạn cuối của PP (MP, SMG), lúc đó đúng là phải trang bị cho lính hai súng, một MP và một rifle. Sau này giải pháp súng trường tấn công AK-47 nhập hai chú làm một. Nhưng AK là súng trường có khả năng tấn công, chứ không phải MP có khả năng bắn xa, nên yếu lĩnh là ốp lót chứ không phải nắm băng bắn ứng dụng. Cái MP có khả năng bắn xa điển hình là MP44 đó, nó làm dài chỗ cắm băng vào receiver thành điểm nắm trước.
Công nhận PPS hồi đó khiếp thật, Nó trội nhất trong số các MP mà lại rẻ nhất, cấu tạo siêu đơn giản, mang nhiều đạn trên băng (70 viên băng tròn). Đến Mỹ hồi Iraq 2003 cũng khoái khẩu này.