Chào TANVINHprc25. Đang nhớ nhà giở QSVN ra thì thấy bác kể chuyện Tết hồi ấy.
Cho mình ké chia sẻ chút ghi chép cái vụ đấy. Hè rồi để chuẩn bị cho 40 năm 1972-2012, mình tính viết lại chuyện hồi đó, mà mới được chút lại vướng một chuyện khác phải làm gấp suốt hè nên lại thôi. Thân mến.
---
8/2/1972
Đấy là đêm 24 tháng chạp âm lịch, một tuần trước khi sang năm Nhâm Tý. Sau khi anh Hiền đại đội trưởng và anh Khâm chính trị viên lên sư đoàn nhận nhiệm vụ về, ban chỉ huy đại đội, thêm anh Thời đại đội phó và anh Ánh chính trị viên phó, đã họp bàn gì đó khá lâu, có vẻ quan trọng. Không phải làm gì khi các anh họp, tôi đi ngủ sớm. Sau một tháng đi khám tuyển phi công ở bên phòng không-không quân, TTNL và 6971 hai chiến hữu nhập ngũ từ Khoa Lý Đại học Tổng hợp và tôi, ba lính sinh viên của sư đoàn cùng trượt vòng hai tuyển phi công được gửi về và bổ sung vào đại đội trinh sát (C20) của sư đoàn, vào lúc F325 đang chuyển từ sư đoàn huấn luyện quân tăng cường thành sư đoàn chiến đấu.
TTNL và 6971 được về hai tiểu đội, còn tôi bị phát hiện viết chữ đẹp, không may bị tóm lên làm liên lạc đại đội, cái việc vốn chỉ giao cho các gã lính trẻ nhất. Mà lính C20 phần lớn ít hơn tôi một đến hai tuổi, tức hầu hết mới 17, 18, ở quê vừa đủ hay gần đủ tuổi là đi bộ đội luôn. Mà tôi đi lính đã bốn tháng, đã là lính cựu so với bao lính mới toanh ở C20, lại cũng hơi oách vì là một trong 15 lính của sư đoàn qua được vòng một khám phi công
Tệ thật. Nhưng thôi “điếu đóm” cho mấy anh ấy, toàn những sĩ quan xuất sắc hay dũng sĩ diệt Mỹ từ chiến trường ra, cũng đáng đời binh nhì. Thêm nữa, sau hơn một tháng làm liên lạc đại đội, bù lại anh Khâm đề xuất và ban chỉ huy đồng ý cho tôi về phép mấy ngày từ 28 Tết. Tôi đã viết thư báo tin cho bố mẹ, hẹn cả nhà đi xem xiếc ở công viên Thống nhất, một loại giải trí hiếm hoi thời đó.
9/2/1972
Sáng sớm đại trưởng Hiền bảo tôi đến báo ba B trưởng lên họp đột xuất. Thì ra là có lệnh chuyển quân. Sau đó đại đội tập trung ở sân kho hợp tác xã, có cả thủ trưởng Tân, trưởng Ban trinh sát sư đoàn, cùng Ban chỉ huy đại đội phổ biến lệnh chuyển. Không ai được biết sẽ đi đâu. Đại đội thu xếp rất nhanh. Thực phẩm đã mua cho Tết được chia ra đem theo. Bịn rịn chiều cuối năm trên đất Việt Yên. Viết vội thư gửi về cho bố mẹ. Thư chắc không kịp tới nhà trước 28 Tết.
10/2/1972
Quãng 3 giờ chiều đại đội đã hành quân tới ga Bắc Giang. Được trang bị để sẵn sàng chiến đấu ở chiến trường nên mỗi gã lính trinh sát đều đeo và khoác trên người chừng từ ba mươi đến ba mươi lăm kilô. Đấy là một AK báng gấp, hai băng đạn, hai lựu đạn, dao găm, xẻng, bông băng cá nhân, một bao gạo 5-7 cân, và một ba-lô con cóc nặng với tăng và võng, hăng-gô , bi-đông nước, ni-lon đi mưa, hai bộ quần áo, giày dép, ít đồ dùng cá nhân. Mỗi tiểu đội còn phải chia nhau mang một số đồ chung, như ống nhòm, xoong nồi, mắm muối, … Mỗi người còn có thêm ít giấy bút viết thư, mấy gã lính sinh viên thường có thêm cuốn nhật ký nhỏ, sách học tiếng Anh hoặc một hai tập thơ, những thứ về sau phần lớn đều bỏ lại trên đường hành quân.
Sân ga Bắc Giang đông nghẹt sĩ quan các Ban của sư đoàn, và một số đơn vị của sư bộ . Anh Khâm chỉ cho tôi sư trưởng Lê Kích, chính ủy Nguyễn Công Trang, tham mưu phó Nguyễn Việt, … tất cả đều mặc áo bành-tô dạ màu lính, thật ấn tượng.
Tàu đi về phía Nam. Các toa đều chật, lính ngồi sát bên nhau. Tới Đông Anh đã nhập nhoạng tối và phải chờ tránh tàu. Ở đường bên cạnh là một chuyến tàu chở những người còn trẻ, có vẻ là lưu học sinh và nghiên cứu sinh đi ngược lên Lạng Sơn ra nước ngoài. Con tàu ấy rộng và đẹp, mỗi khoang chỉ thấy vài người, đèn vàng mờ mờ nhưng đủ cho tôi từ con tàu tối om chen chúc lính bên cạnh, lặng lẽ thấy những người mặc complet đang ăn tối với nhiều cốc chén trước mặt.
Không ngờ lại có lúc trên những chuyến tàu ngược về hai đầu đất nước thế này. Lan man nghĩ đến tất cả những đứa bạn hồi phổ thông đang học ở nước ngoài: Thể Liên, Bính, Dũng, Quân, Kiên, Hồng, Thuận Nam ở Nga; Lan Anh và Tự Cường ở Đức, Đại ở Tiệp. Nếu cả lớp không phải làm lại hồ sơ sau khi thi tốt nghiệp cuối tháng Năm, do các thầy cô chưa quen các các thủ tục cho lớp chuyên toán đầu tiên của Bộ đặt ở một trường đại học, thì có lẽ tôi cũng đang đâu đó những nơi xa xôi ấy. Tàu qua cầu Long Biên khi Hà Nội đã lên đèn. Lại hiện về những ngày hè trước khi nhập ngũ, ngồi với Việt và Minh Cường ở bờ đê sông Hồng nhìn nước lũ cuồn cuộn mấp mé gầm cầu. Lại hiện về những ngày tháng Tám hè năm ngoái, tiễn M đi học ở Liên Xô. Trời mưa to, nước sông lớn, lòng xốn xang những điều mơ hồ chưa thành lời.
Tàu đến ga Hàng Cỏ quãng gần 8 giờ tối, đỗ lại trước khi đi về phương Nam nhưng không ai được rời tàu. Gần quá mà không được chạy ù về nhà báo bố mẹ Tết này tôi sẽ không về như đã hẹn cả nhà. Giờ này chắc bố mẹ đã dọn dẹp và chuẩn bị thức ăn cho ngày mai 28 Tết. Và rồi sẽ chờ, chờ với thấp thỏm và hy vọng. Và rồi những ngày Tết chắc sẽ buồn khi nhận thư tôi báo đang đi về phía Nam, nhất là khi đứa em út kề tôi cũng vừa nhập ngũ, làm người lính thứ ba gia đình góp vào cuộc chiến tranh đã dài lâu trên quê hương.
Tạm biệt Hà Nội. Tạm biệt bố mẹ và những người thân yêu. Tôi là anh bộ đội đi vào chiến trường đây. Từ con tàu này chỉ chạy năm phút thôi là đến Nhà hát Nhân dân, nơi mấy năm trước lũ trẻ con phố tôi vẫn thứ bảy hằng tuần đến phía sau nhà hát ở mặt phố Trần Bình Trọng, lách hàng rào gỗ lẻn vào rồi chui từ dưới lên các hàng ghế xem đấm box hay ca nhạc. Từ con tàu này chỉ chạy mười phút thôi là đến trường Quang Trung của tôi trước khi đi sơ tán. Rồi tàu cũng rời ga sau chừng nửa tiếng đỗ, từ từ qua rạp xiếc nơi mấy ngày tới cả nhà tôi sẽ không đến xem nữa, từ từ qua sân Bảy Mẫu nơi chiều chiều hồi trước khi sơ tán tụi tôi vẫn đá bóng, từ từ qua bệnh viện Bạch Mai nơi mẹ tôi và ba anh em đã sống ở khu tập thể bệnh viện khi mới từ Việt Bắc về lại Hà Nội sau 9 năm kháng chiến chống Pháp. Đoàn tàu không đèn lặng lẽ đi về phương Nam, chở một phần sư đoàn mới thành lập của tôi vào chiến trường. Chào Hà Nội, hẹn ngày tôi sẽ về.