Hì hì ! bác Lính mới kể về cách dạy tiếng Việt của bác đi
Và trong bài viết em cũng chỉ nói là đa số là những nguyên nhân trên !
Vâng xin kể ra đây với các bác về quá trình em dạy con tiếng Việt để các bác tham khảo . Em nghĩ cũng không khó lắm đâu , các bác chịu khó và kiên nhẫn 1 chút là được .
Cả 2 đứa nhà em đều đi nhà trẻ từ lúc hơn 2 tuổi nên lúc đó chúng cũng nói được tiếng Việt rồi . Khi chúng đi nhà trẻ rồi thì như em đã kể , thời gian vợ chồng em gặp chúng rất ít , chủ yếu là vào bữa cơm tối . Trong bữa cơm mình hay kể chuyện về VN , về ông bà họ hàng ... rồi về phong tục tập quán ... Rồi dạy chúng biết mời trước bữa ăn , mời ai trước , ai sau rồi biết chào hỏi người lớn , ai thì chào là cô , chú , ai thì chào là bác , ông , bà ...do trẻ nhỏ rất dễ quên nên ngày nào trước bữa ăn mình cũng nhắc ... Rồi lồng vào trong bữa ăn là những câu tục ngữ cộng với lời giải thích , thí dụ :"Ăn trông nồi , ngồi trông hướng"... Tục ngữ làm trẻ dễ nhớ nhất , đến nay con em biết được khá nhiều tục ngữ và thỉnh thoảng chúng áp dụng khá chính xác ...
Ngày nghỉ ở nhà thì mua đĩa ca nhạc trẻ con , phim cổ tích VN cho chúng xem và quan trọng nhất là tuyệt đối không cho chúng nói tiếng Đức ở nhà . Và 1 điều không kém phần quan trọng là làm sao để anh em chúng nó nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt (văn ôn võ luyện mà ) , cả 2 điều trên em đã làm được và bây giò thì "tự động" rồi , không bao giờ em phải nhắc . Nhiều khi ở nhà trẻ về chúng kể lại câu chuyện của các bạn Đức và nhắc lại nguyên văn những câu các bạn nói , dĩ nhiên là bằng tiếng Đức , lúc đó bằng mọi cách bảo chúng dịch ra tiếng Việt . Lúc đầu thì mình phải thường xuyên nhắc và chúng cũng khó khăn trong việc dịch , nhưng dần dần thì quen và mình chả bao giờ phải nhắc nữa . Thỉnh thoảng có những từ tiếng Đức chúng không dịch được ra tiếng Việt thì chúng thường hỏi bố mẹ xem từ ấy tiếng Việt là gì , lúc ấy mình phải dịch cho chúng , nếu không biết thì tra từ điển ... chứ không dấu dốt . Bây giờ thì các cháu cũng tự tra từ điển lấy khi bố mẹ không có nhà , chỉ khi nào từ tiếng Việt chúng cũng không hiểu thì mới phải hỏi bố mẹ .
Lúc con em sắp đến tuổi đi học , thấy khả năng của chúng có thể tiếp thu được thì mình mua sách giáo khoa tiếng Việt dành cho lớp 1 dạy chúng học và lớp 2 , lớp xxx ... Tăng dần theo khả năng tiếp thu của chúng . Nói thật với các bác trình độ sư phạm em làm gì có nên cũng hơi khó khăn ... Nhưng cái khó khăn nhất là những từ tiếng Việt trong sách chỉ những thứ mà chỉ ở VN mới có , thế là phải dùng đủ mọi thứ trong mớ kiến thức ít ỏi của mình để giải thích cho chúng hiểu ... 1 cái khó nữa là mình nói 1 đằng , viết 1 nẻo (thí dụ nói dổ , dá nhưng viết lại là rổ , rá ...) .Có cái hay là trong lúc dạy con tiếng Việt em thường lồng ghép dạy chúng về lịch sử VN , thí dụ giao cho chúng tập chép hoặc đọc chính tả cho chúng viết những đoạn trong các quyển sách sử chẳng hạn ... Vì vậy cứ dần dần tự nhiên chúng nhớ và biết rõ các vua trong lịch sử hoặc Bác Hồ là ai , Võ Nguyên Giáp là ai ... Và đất nước ta đã trải qua những cuộc chiến tranh chống ngoại xâm nào , đặc biệt những cuộc CT gần đây ...
Đến bây giờ thì 2 cháu đã đọc thông viết thạo tiếng Việt (tuy vẫn hay mắc lỗi chính tả). Đến giờ thỉnh thoảng em lại "nhờ" chúng dịch vài trang trong truyện của Đức sang tiếng Việt và mình kiểm tra thấy chưa được sát nghĩa thì mình giải thích cho chúng ... Có lẽ do em dạy tiếng Việt cho các cháu từ nhỏ nên chúng rất thích và có hứng với tiếng Việt .
Về ăn uống thì dù bận thế nào đi chăng nữa , vợ chồng em cũng cố gắng nấu đồ ăn VN chứ không bao giờ cho các con ăn đồ Tây ở nhà . Các món ăn thay đổi hàng ngày để chúng dần làm quen với tất cả các món ăn VN , nhất là những món mà bọn Tây nó sợ như mắm tôm , tiết canh .... Đồng thời cũng dạy chúng nó biết ăn cái gì với cái gì thì hợp ... Có những món VN mà thực lòng mình cũng chưa bao giờ ăn vì sợ hoặc không thích nhưng khi có con vì muốn dạy chúng ăn em cũng nấu và"nhắm mắt" ăn cùng con . Vì vậy mà khác với đa số những đứa trẻ VN sinh ra ở đây , các cháu nhà em thích ăn đồ VN chứ không thích đồ Tây . Em mua gà , vịt , cá sống về làm thịt ở nhà thường xuyên để cho các cháu thấy đấy là chuyện bình thường chứ không phải "dã man" (nguyên văn là ihr seid unmenschlich ) như em từng nghe thấy 1 đứa trẻ VN sống ở đây thốt ra với bố nó khi thấy bố nó cắt tiết vịt . 2 cháu nhà em do điều kiện công việc của bố mẹ nên mới chỉ được về VN có 1 lần nhưng với chúng VN mới đích thực là Quê Huơng của chúng , chỉ cần nói 1 câu ."Về Việt Nam" là không 1 giây chần chừ , chúng đi sắp xếp đồ ngay ....
Viết tỉ mỉ ra thì dài lắm nên em chỉ có vài dòng để các bác tham khảo .