Theo em nghĩ thì không chỉ về văn học nói riêng, mà công tác thông tin nói chung về giai đoạn lịch sử này, dù có bị "trói" hay không, thì vẫn không tương xứng với thực tiễn. Bản thân em được nghe về cả hai cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc chống quân bành trướng, và biên giới phía Nam+chiến trường K đánh đuổi Polpot, giúp phục sinh dân tộc bạn, nhưng trong ý niệm về thời điểm thì chỉ nghĩ đến năm 1978-79. Năm 86(?), khi nghe đài báo thông tin về các đợt rút quân tình nguyện ở Campuchia, thì vẫn nghĩ rằng sau 79 Pot đã hoàn toàn bị đánh bại, Kampuchia đã thanh bình và bộ đội tình nguyện khi đó trở về sau khi giúp bạn ổn định chính quyền, phát triển kinh tế.
Em đã không biết sau 79 mặc dù ta đã kiểm soát lãnh thổ Campuchia, nhưng các cuộc chiến khốc liệt vẫn tiếp diễn, thậm chí còn căng thẳng, nguy hiểm, nhiều máu xương đổ xuống hơn; đã không biết sau 79 căng thẳng biên giới vẫn còn thường trực ở mức độ khốc liệt như thế.
Có thể vì lý do cá nhân? Vì điều kiện thông tin ở khu vực sinh sống? Nhưng theo quan sát của em về bạn bè cùng độ tuổi, thì đó là tình trạng phổ biến. Đến thời 8x,9x thì tình trạng đó có vẻ nghiêm trọng hơn. Cho nên em nghĩ công tác thông tin chưa xứng tầm lịch sử.
Tình hình báo chí vào giai đoạn đó thì em không rõ, nên không phát biểu được. Nhưng có một số điển hình dễ thấy. Chẳng hạn, việc đưa các sự kiện lịch sử đó vào chương trình giảng dạy phổ thông là hầu như chưa có (cả về văn học hay lịch sử), số lượng các tác phẩm văn học nổi bật về giai đoạn này rất hạn chế, rồi số lượng phim truyện, phim tài liệu...còn ít, các ngày kỷ niệm không nhiều và mức độ phổ biến không rộng rãi trong dân chúng.
Riêng về văn học, ngoài việc quên đi lịch sử đau thương để hướng tới tương lai tốt đẹp giữa các dân tộc
mà em sẽ không nói ở đây, em thấy còn nhiều yếu tố khách quan khác chi phối. Thứ nhất là cái bóng của các cuộc chiến đã qua, nhất là chiến tranh chống Mỹ quá lớn, không vượt được. Đồng thời sau bấy nhiêu năm văn học chiến tranh oanh liệt, giờ hoà bình rồi, người dân muốn một không khí khác, người viết cũng muốn thoát khỏi những lối mòn.
Thứ 2 là về nhân sự, kháng chiến chống Mỹ có một lượng lớn văn nghệ sỹ kinh qua chiến trường, họ hiểu sự kiện, có kinh nghiệm chiến đấu, và quan trọng nhất: có chất lính để đưa vào trang viết. Đội ngũ nhà văn sau này thiếu điều đó.
Thứ 3 là tình hình kinh tế xã hội, những năm 80 đầu 90 kinh tế rất khó khăn, người viết không yên tâm với nghề, còn phải ôm ngang, cải thiện thêm bằng nhiều thứ khác. Giai đoạn sau nữa thì bị ảnh hưởng bởi các yếu tố thị hiếu khá nhiều. Điều đó không chỉ ảnh hưởng tới các đề tài chiến tranh, mà tới tình hình sáng tác chung của văn học nước nhà.
Em ủng hộ quan điểm của bác Cao Sơn, nếu thực chất sau đại hội này sẽ tạo được một cú hích cho đội ngũ sáng tác... được như vậy thì quá tốt. Nhưng em cũng nghiêng nhiều về ý kiến bác Bình Yên (em xin ba phải một tí
) ở một số điểm.
Về chuyện nhỏ, "người khuấy động phong trào" PVD chẳng hạn. Ta cần phân biệt đó là "khuấy động", là trách nhiệm với giai đoạn lịch sử với chuyện "hiểu nhầm" do dựa vào tài liệu không chính xác, với việc kích động với một cái tâm không trong sáng.
Về chuyện lớn hơn, khó tránh khỏi những cách tiếp cận khác nhau về cuộc chiến. Có những hình ảnh được tung hô là phá cách như "Rừng cười" nhưng lại để lại những lấn cấn trong lòng nhiều người đã đi qua năm tháng. Sự tiếp cận khác nhau đó có thể hoàn toàn tự nhiên do điều kiện khác nhau của người viết, nhưng rất có thể sẽ có nhiều hướng không vô tư chút nào, hay phóng tác một cách dễ dãi, đưa lại những hiểu biết méo mó tới người đọc.
Nhưng em vẫn mong là ở bình diện chung, xu hướng viết chân chính sẽ áp đảo. Mong tiếng nói của những nhân chứng lịch sử xuất hiện nhiều hơn. Chúng ta càng thông tin rõ ràng, thì những kẻ xuyên tạc càng ít ảnh hưởng...
Em viết hơi dài, thiết nghĩ không liên quan trực tiếp tới chủ đề, nhưng cũng dính dáng đến cái mạch lịch sử.