Chuyện về Tám Soát ( Nguyễn Đức Soát ) thì thế này, pvnaf ạ ! Vào ngày 19 tháng 1 năm 1972 có mấy biên đội xuất kích chiến đấu liền. Đó là các biên đội MiG-21 của Nguyễn Hồng Mỹ, Trần Sang; của Nguyễn Đức Soát , Hạ Vĩnh Thành và biên đội MiG-19 của Phạm Ngọc Tâm, Nguyễn Tử Dung. Lúc hơn 14 h thì biên đội Mỹ-Sang cất cánh, lúc 14 h 26 phút thì biên đội Tâm - Dung cất cánh và lúc 14 h 41 phút thì Soát - Thành cất cánh. Biên đội Soát-Thành bay về phía Thanh Sơn và ra-đa phát hiện được 1 tốp bay từ Nghĩa Lộ xuống. SCH Trung đoàn của Tâm-Dung khẳng định rằng lực lượng của mình vẫn đang trên đỉnh sân bay Yên Bái. Bấy giờ biên đội Soát-Thành được dẫn để tiếp cận mục tiêu. Soát phát hiện được 2 chiếc đang bay biên đội liền hỏi lại cho chắc chắn để xác định xem là ta hay địch. SCH trả lời không phải là ta. Vậy là biên đội của Soát tiếp cận mục tiêu và Soát đã phóng tên lửa bắn cháy 1 chiếc. Khi thoát li, Soát phát hiện ra đấy là MiG-19 liền lệnh cho Thành không được công kích nữa, thoát li về. Sự phối hợp sai sót giữa các SCH gây nên hậu quả thật đáng tiếc. Dù cho phi công Nguyễn Tử Dung nhảy dù an toàn nhưng đây cũng là bài học đắt giá trong việc hiệp đồng chiến đấu. Đương nhiên là không ai tính cái "thành tích" của trận này rồi. Chắc pvnaf cũng đã rõ ?
Còn tôi thì cứ trăn trở mãi về tình cảm của tôi với nàng sơn nữ. "Sơn nữ ơi ! Thời gian lôi cuốn bao lần bên rừng đầy hương bát ngát trời Thu. Sơn nữ ơi ! Đành lòng sống với bên rừng thơ mộng cùng hoa với lá ngàn hương.... Sơn nữ ơi ! Làm chi cho đớn đau lòng trong một thời gian rồi thương rồi nhớ ? Sơn nữ ơi ! Hoàng hôn xuống dần ... đợi chờ ai đây
" - Những câu hát của nhạc sĩ Trần Hoàn sao mà tha thiết, sao mà da diết, sao mà đúng với tâm trạng của tôi đến thế, nhất là những ngày đi trực ngoài sân bay, khi tình hình yên tĩnh, khi đã xế chiều chuẩn bị rút ban trực chiến và đứng nhìn về dãy núi mờ xa ...! Nỗi nhớ cứ bừng lên, dồn dập như những đợt sóng, tâm trạng cũng ngập chìm trong những đợt sóng nhớ thương ấy và tôi cảm thấy lắm lúc tôi đã là một người khác hẳn... Tôi đã viết :
Da trời ai nhuộm mà xanh
Nhớ thương ơi ! Ngọn gió lành Quê hương
Chiều nay nghe nắng vấn vương
Mây bay ngỡ tóc người thương xa vời
Mây bay mây chẳng chia trời
Cách xa đâu phải riêng đôi chúng mình
(Giờ còn gian khổ hi sinh
Hết đêm anh sẽ đến bình minh em !)
Bầu trời ngày đấy hay đêm
Cứ xanh như mắt bên thềm trông mây
Thương em những lúc chia tay
Anh đi - nghe đất vần xoay phập phồng
Rồi xa tít tắp tầng không
Vẫn nuôi khát vọng, ước mong xum vầy
Bầu trời có lúc không mây
Còn anh - chưa vợi lại đầy nhớ em !
Năm chiến tranh kết thúc cũng là năm tôi chính thức đặt vấn đề với cả hai bên gia đình về chuyện yêu đương của tôi. Bố mẹ tôi thì không có ý kiến gì, để cho tự tôi quyết định vì tôi cũng không còn bé bỏng gì nữa, chỉ thương hại cho tôi vì đường xá xa xôi, cách trở như thế thì rồi sẽ vất vả về sau này thôi. "Gần thì chẳng bén duyên cho. Xa xôi cách mấy lần đò cũng đi !" - câu ca xưa đã "vận" vào tôi như là định mệnh. Duyên số vậy rồi, biết làm sao được !. Vào một năm trước đó, bố mẹ tôi ở nhà cũng có nhắm nhe, dự định "dấm" cho tôi một cô bé ở cùng thôn, ở ngay xóm trên xóm tôi, nhưng tôi khăng khăng chối từ cái kiểu "dấm" như dấm chuối ấy. Mang tiếng là người cùng làng, thậm chí ngày xưa đã từng cùng sinh hoạt trong đội Thiếu niên tiền phong với nhau, nhưng từ thưở tôi nhập ngũ cho đến cái ngày bố mẹ tôi hé ra ý định ấy, tôi nào có gặp lại cô ta được lần nào đâu. Ngay cả đến khuôn mặt tôi cũng chẳng còn nhớ, chẳng mường tượng ra nổi thì còn nói gì đến yêu với đương ! Bố mẹ tôi tuy vậy nhưng cũng không đến nỗi "cổ hủ" và khắt khe với con cái, bao giờ cũng định hướng cho con cái và rồi để cho con cái tự quyết định lấy. Chính vì vậy mà trong "vụ" này, tôi không bị ép kiểu "lấy trước, yêu sau" như một số trường hợp mà tôi đã gặp.