Phicôngtiêmkích
Cựu chiến binh
Bài viết: 674
|
|
« Trả lời #175 vào lúc: 04 Tháng Năm, 2013, 09:36:29 am » |
|
Trở lại cái vụ tôi ngược Yên Bái : sau ngày xuất quân thắng lợi của lực lượng MiG-19, mấy ngày sau, bọn Mỹ liền thay đổi cách đánh dùng lực lượng tiêm kích khống chế sân bay và dùng lực lượng cường kích ném bom đánh phá sân bay nhằm không cho lực lượng trực ban chiến đấu tại sân bay cất cánh lên được, nhưng chúng không thể thực hiện được cái ý đồ đen tối đó. Ngày ấy, trực ban chiến đấu tại đầu Bắc sân bay là biên đội Tâm, Long ( Phạm Ngọc Tâm và Nguyễn Thăng Long ), biên đội trực ở đầu Nam sân bay là Sơn A, Tản ( Nguyễn Hồng Sơn và Vũ Viết Tản ). Biên đội của Tâm, Long cất cánh lên giao chiến với bọn F-4, bất phân thắng bại. Sau trận không chiến, biên đội phải về sân bay Đa Phúc hạ cánh. Rồi biên đội Sơn A, Tản tiếp tục cất cánh. Vừa cất cánh lên thì các anh gặp ngay một tốp F-4 bay từ phía Tây Bắc vào đầu Bắc sân bay. Các anh vứt thùng dầu phụ và lao vào cuộc chiến. Tiếng gầm rú của các loại máy bay cùng tiếng nổ của các loại vũ khí trên máy bay bắn ra trong quá trình không chiến khuấy động cả vùng trời Tây Bắc... Đấy mới chỉ là kể sơ qua vài trận không chiến trong rất nhiều trận không chiến của Trung đoàn 925 mà thôi. Thời gian đó, tại sân bay Yên Bái không chỉ có lực lượng MiG-19 mà còn có cả lực lượng MiG-21 cơ động lên đó nữa. Hai loại máy bay đã hiệp đồng tác chiến chặt chẽ với nhau suốt giai đoạn dài của cuộc chiến tranh. Vậy là, ở khu vực Đồi Cọ các phi công tiêm kíchMiG-19 và MiG-21 đã cùng sát cánh trong chiến đấu và trong cuộc sống thường nhật. Tôi cũng đã từng nhận nhiệm vụ cơ động lên sân bay Yên Bái trực chiến, từng chung sống với các phi công MiG-19, hòa nhập với nếp sinh hoạt chung của các anh ấy, cùng hiệp đồng chiến đấu, cùng sẻ chia những niềm vui, nỗi buồn với các anh ấy suốt thời gian chiến tranh. Sân bay Yên Bái đã để lại trong tôi những dấu ấn sâu đậm, những kỷ niệm thật khó quên trong những tháng năm chống Mỹ. Vậy là bây giờ tôi lại lên Yên Bái nhận nhiệm vụ cho một Trung đoàn mới. Con đường lên Yên Bái vào cái năm 1979 khác xa so với con đường thời bây giờ. Nếu bây giờ xe chạy từ Hà Nội lên Yên Bái chỉ mất vài tiếng đồng hồ thôi thì vào hồi đó, từ Sư đoàn lên cũng đã mất cả ngày giời. Thưở ấy, cây cối còn um tùm, những bụi tre bụi nứa mọc sít nhau, xòa ra gần như che kín đường. Đường thì nhỏ, quanh co, đầy những "ổ trâu, ổ gà, ổ voi"... Lâu lắm mới gặp được một nhà dân nép ở ven đường, khuất dưới những lùm cây, cảnh như trong những bức tranh cổ. Sau này, khi về Sư đoàn họp, có anh hỏi tôi : - Đường lên Yên Bái thế nào ? - Anh cứ tưởng tượng cái mồm con khủng long nó há ra với những hàm răng lởm chởm như thế nào thì con đường lên Trung đoàn của tôi đúng hệt như thế ! - tôi minh họa. - Thế thì khủng khiếp thật ! Mà đúng là khủng khiếp thật ! Từ hồi còn nhỏ, tôi đã được nghe những câu : "Lại nghe nói Lào Cai, Yên Bái Mấy muôn người xẻ núi, khơi sông Độc thay lam chướng ngàn trùng Sông sâu bỏ xác, hang cùng chất xương..." Những câu thơ xưa làm ta cảm thấy rùng mình và nghĩ đâu hai địa danh đó ở rất gần nhau. Những địa danh đó luôn gắn với rừng thiêng, nước độc, với những sự huyền bí của nơi thâm sơn cùng cốc, với những bệnh sốt rét, vàng da, ma xó, bùa ngải... và bao nhiêu thứ khác nữa. Xe chở mấy anh em chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi ... càng đi càng thấy heo hút. Đầu tiên thì mọi người còn hăng hái cười đùa, chuyện trò nhưng càng về sau thì càng thấy im dần, im dần, chẳng thấy sôi nổi như lúc mới xuất phát nữa. Không ai nói với ai câu nào, phần vì đường xa mệt mỏi, phần vì mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Riêng tôi khi ngồi lắc ngang lắc dọc theo nhịp xe thì tôi cứ mường tượng ra cảnh trong truyện "Thủy hử" với các hảo hán của Lương Sơn Bạc khi chưa đến với Lương Sơn thì đều bị thích chữ vào mặt giải đi xuyên rừng xuyên núi, có lẽ con đường chắc cũng cô quạnh như thế này ... Rồi lại cảnh thày trò Đường Tam Tạng đi lấy kinh trong "Tây du ký" nữa, cũng con đường dài heo hút thế mà thôi, yêu quái sẽ xuất hiện ở đoạn đường nào nhỉ ... Kia có phải là động Bàn Tơ với lũ yêu nhền nhện không ? ... Rồi nghĩa quân của Việt Nam Quốc Dân Đảng mà lãnh tụ là Nguyễn Thái Học đã chuẩn bị cho cuộc khởi nghĩa Yên Bái sau bao nhiêu ngày vất vả gian nan... Như nghe được cả tiếng súng, tiếng bom khi nghĩa quân đánh đồn Yên Bái vào hôm mồng 10 tháng Hai năm 1930, rồi thấy được cả cảnh tượng 17 nghĩa quân bị hành hình trên máy chém, nối nhau ra pháp trường. Nghe được cả tiếng hô : "Việt Nam vạn tuế !" của những người anh hùng còn vang đâu đây. Rồi như nghe được cả tiếng của Nguyễn Thái Học sang sảng đọc thơ trước khi lên máy chém và câu nói bất hủ của ông từng tồn tại qua bao thế hệ : "Không thành công cũng thành nhân !"... Rồi lại nhớ đến mối tình của Nguyễn Thái Học và Nguyễn Thị Giang ... Rồi bỗng những câu thơ trong bài "Tây tiến" lại vẳng bên tai tôi : "Tây tiến đoàn binh không mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai hùm Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm ..." Thế hệ của nhà thơ Quang Dũng đã chinh chiến vượt "sông Mã gầm lên khúc độc hành" để lại bao dấu ấn chói lọi cho bao thế hệ phải noi theo, còn mấy anh em chúng tôi thì bây giờ lại đang "Tây Bắc tiến" theo đường số 2 chạy ngược ven sông Hồng. Con sông nào thì cũng ghê gớm, kinh khủng khi vào mùa mưa lũ... Ờ, mà làm sao khi chảy qua đoạn ở Phú Thọ thì sông Hồng lại được gọi là sông Thao nhỉ ? "Sông Thao nước đục người đen/Ai lên Vũ Ẻn thì quên đường về"... thế là thế nào nhỉ ? Tất cả cứ như những thước phim được tua nhanh, đi ngược thời gian vậy. Tôi lẩm nhẩm câu hát của nhạc sĩ Văn Cao "Ôi còn đâu đây sắc chàm pha màu gió ...". Càng về chiều thì trời càng âm u, cảnh vật cũng sẫm dần. Lâu lâu mới thấy vài sợi nắng nhàn nhạt chiếu qua các kẽ lá. Đã thấy những vạt sương mỏng manh giăng ngang các rừng cây, bay bay nhẹ như tơ. Những làn gió bất chợt đến làm cho cây rừng nghiêng ngả, các khóm tre khóm nứa, những bụi lau sậy xòa xuống che kín mặt đường. Thảng hoặc, một tiếng chim "bắt cô trói cột" vang lên phía bìa rừng xóa tan không khí lặng lẽ của chốn sơn lâm. Mấy con khướu nô đùa quanh các lùm cây ồn ã một lúc rồi im bặt, kết thúc bản hòa tấu của miền sơn cước. Rừng lại lặng lẽ với chiều sâu bí hiểm của mình...
|