nguyenquochung
Thành viên
Bài viết: 283
|
|
« Trả lời #62 vào lúc: 05 Tháng Mười, 2012, 04:00:08 pm » |
|
Tràng An - Thành Trường An là đô thị bậc nhất của Trung Hoa cổ đại thuộc vùng Tây An - Trung Quốc ngày nay. Thành Trường An là trung tâm văn hoá - lịch sử phát triển cực kỳ thịnh vượng của một vài triều đại phong kiến phương Bắc, trước cả thời nhà Hán, nghĩa là trước công nguyên. Cư dân trong thành dù xuất thân từ tầng lớp nào cũng mặc nhiên được coi như có lối sống văn minh hơn nhiều so với cư dân các vùng, miền khác. Cố đô Hoa Lư - nước Đại Cồ Việt triều Vua Đinh Tiên Hoàng và Đại La thành Thăng Long nước Đại Việt triều vua Lý Công Uẩn lúc bấy giờ được sánh ngang với thành Trường An - Trung Hoa. Vì thế dân cư sinh sống ở hai cố đô này cũng là những thị dân số một của nước Việt chúng ta thời kỳ đấy.
Về câu ca dao: Chẳng thơm cũng thể hoa nhài Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An Không biết tác giả là ai, nhưng có thể hiểu đây là sự so sánh về phong cách sống giữa người thành thị với người vùng khác.
Ở đây, tác giả mượn câu trên để nói ý câu dưới theo lối ví von. Chẳng thơm - Dẫu không thanh lịch. Cũng thể hoa nhài - Cũng người Tràng An (người Hà Nội).
Chẳng thơm đối với không thanh lịch. Hoa nhài đối với người Tràng An(Hà Nội).
Như vậy, người xưa đâu có nghĩ hoa nhài mang tiếng không tốt như người nay?! Vì người ta ví von hoa nhài với người kinh đô cơ mà.
Mà đúng, phong cách sống của đại bộ phận người Hà Nội trước kia "tràng an" thật. Cũng chả xa lắm, khoảng trên dưới hai chục năm trước trở về trước nữa thôi, người Hà Nội trong nghèo khó nhưng vô cùng lịch duyệt, tử tế....Bây giờ tất nhiên vẫn thế, nhưng cái lịch duyệt, tử tế xưa cũ đáng tự hào ấy đang như chiếc xe không phanh trên đỉnh đèo đổ xuống.
Các phương tiện truyền thông thời gian gần đây ca thán nhiều rồi, nhắc lại làm gì. Chỉ kể ra đây vài chuyện vặt vãnh về văn hoá hành xử, ứng xử của cư dân "Tràng An" hôm nay mà mình chính là người trong cuộc. (cư dân Hà Nội ý là dân cư nói chung sống ở HN chứ không nhằm chỉ "người Hà Nội" theo danh từ riêng).
Giữa tháng 8 vừa rồi, tôi ra Hà Nội công tác một tuần, dự định xong việc sẽ ở lại thêm tuần nữa để thăm nhà cậu, dì và chơi bời với đám bạn học cũ vì tôi sinh ra & lớn lên ở Hà Nội, ít ra là có 50% dòng máu chảy trong người là gốc Hà Nội lâu lắm rồi, từ đời ông bà ngoại gì đấy.
Trên xe ra Hà Nội có bốn người, chỉ mình tôi gốc ngoài đó. Ba ông kia bảo: - Ông dù sao cũng rành Hà Nội hơn tụi này, ông là thổ công, có gì dẫn dắt đấy, hồi này báo chí nói nhiều quá. - Các ông vớ vẩn, bao chí nó quá lên thế thôi chứ làm gì đến, yên tâm đi!
Xe chạy trên đường Đại Cồ Việt để rẽ vào phố Huế. Cách ngã tư trước mặt khoảng 30 m thì dừng đèn đỏ, đoán đấy là ngã tư phố Huế nhưng tôi vẫn muốn hỏi cho chắc chắn. Vừa lúc một đôi nam - nữ trờ xe máy tới sát cạnh, đôi trai gái rất đẹp, rất thời trang, nhất là cô gái, đúng gái Hà Nội có khác, tôi hạ kính xe xuống hỏi: hai bạn ơi, làm ơn cho tôi hỏi, ngã tư phía trước rẽ vào phố Huế đúng không? Cậu trai ngoái sang nhìn tôi rồi thản nhiên quay đi. Ánh mắt cậu ta không biết gọi là gì, kinh ngạc, khinh khỉnh, kiểu như đồ nhà quê hay đại loại thế. Đang ngơ ngác vì thái độ đó thì may quá, cô gái tuy cũng không một lời, nhưng ít nhất đã làm được động tác chỉ tay về hướng ngã tư kèm theo cái gật nhẹ. Tôi tự vấn chắc mình mất lịch sự quá nên mới thế, bụng bảo dạ lần sau muốn hỏi gì phải nhớ xuống xe cho đàng hoàng. Xe chúng tôi tiếp tục về khách sạn Sài Gòn trên phố Lý Thường Kiệt, loay hoay thế nào đến cổng chùa Quán Sứ thì tịt. Hôm đấy đúng rằm nên chùa rất đông. Rút kinh nghiệm, tôi xuống xe bước lên vỉa hè để hỏi. Người thứ nhất: - Anh ơi, xin phép anh cho tôi hỏi đường ra Yết Kiêu đi thế nào ạ? - Không biết! Người thứ hai: - Vẫn câu hỏi đó - không nhìn, không nói, đi thẳng (chắc anh ta không nghe thấy). Người thứ ba là một cô gái đang nhịp nhịp theo điệu nhạc phát ra từ chiếc iphone cầm trên tay. - Em ơi, anh muốn tìm đường ra phố Yết Kiêu thì phải đi thế nào, hả em? Cô gái mắt tròn xoe nhìn tôi như thể nhìn sinh vật lạ nào đó và: - Ơ, ơ, em quên mất rồi! Đúng lúc đang hoang mang thì một cặp chắc là vợ chồng đi ngang qua nghe thấy, mặc dù tôi chưa kịp hỏi họ đã bước lại cất giọng miền Trung nằng nặng nói: - Đây, phố Yết Kiêu ngay kia kìa, anh chỉ cần vòng qua chỗ này một tí là đến. Ôi chao, sao lại có người quý hoá thế không biết!
Hoá ra phố Yết Kiêu cách chỗ tôi hỏi đường chỉ một đoạn rất ngắn.
Về đến khách sạn mấy ông đi cùng cứ tủm tỉm cười. Cáu quá, tôi gắt, thôi, lần sau đi lạc thì đến lượt các ông nhá, tôi giọng Hà Nội đặc sệt thế này mà hỏi, vớ vẩn người ta lại tưởng tôi hỏi đểu ý chứ.
Đi đứng là thế, ăn uống cũng lắm chuyện, sốc nhất là sáng hôm ăn phở: Quán phở cực nổi tiếng nằm trên con phố cổ, thực khách xếp hàng dài ngoài vỉa hè tay cầm sẵn tiền chờ đến lượt. Quán ngon, chỗ chật, người ăn lại đông, xếp hàng trả tiền trước là hoàn toàn bình thường, có sao đâu. Rồi cũng đến lượt chúng tôi bê được bát phở ra thì mới nhớ ra quên chưa mua quẩy, đặt bát phở xuống bàn quay lại nói với người bán phở: - Anh ơi, cho tôi thêm bát quẩy. Anh ta trừng mắt, hất hàm quát: - Ông trả tiền chưa? Vài người xung quanh nhìn bọn tôi ái ngại như muốn nói muốn ăn phải trả tiền trước không thì rất có thể sẽ bị liệt vào loại "ăn bùng". Bát phở sáng ấy vơi chưa đến nửa. Lúc đứng lên ra về hình như còn được tiễn bằng vài câu gì đó lầm bầm trong miệng.
Chửi bậy: Trưa một hôm, tôi lang thang ghé thăm lại trường Phan Đình Phùng, nơi mình từng học những năm cấp III. Ngôi trường xưa vẫn cổ kính thế. Giờ tan trường cũng vừa đến, hàng hàng, lớp lớp nam nữ học sinh ùa ra. Đang bồi hồi nhớ về những ngày tháng học trò đã xa bỗng giật bắn mình vì xôn xao chung quanh là hàng tràng tiếng chửi phát ra từ những cái miệng trẻ trung, xinh đẹp khoác áo học trò. Nam chửi đã đành, nữ chửi nghe mới bủn rủn tay chân. Đồng ý rằng, người Việt chúng ta, ai mà chẳng từng ít nhất một lần trong đời chửi bậy, tôi cũng thế nhưng chỉ khi với bạn thân thiết trong lúc bia bọt mới văng ra một hai từ bậy thuộc loại nhẹ trong từ điển "tiếng tục Việt Nam", mà cũng chỉ trong phạm vi riêng nhóm bạn nghe thấy. Chứ cứ oang oang phun vào mặt nhau đủ thứ bộ phận trong cơ thể giữa chốn công cộng một cách hồn nhiên như thế, thậm chí có vần, có điệu như thơ nữa thì đúng là kinh dị.
Mà không chỉ trẻ chửi đâu nhé, già cũng chả kém tí nào, tất nhiên là không quá ồn ào như lớp trẻ. Ra Hà Nội, cô bạn học nhân tiện mời tôi và một vài bạn khác tới nhà ở Hàng Đào chơi, nhà đủ tam đại đồng đường, tiếp khách có cả chồng cô ấy, nghe ông chồng giảng thế nào là người Hà Nội gốc mà mê tít thò lò, chơi hoa ra sao, chơi chim, cá như thế nào, giỗ chạp phải như thế, như thế...tóm lại là thế mới ra người Hà Nội chứ. Ở nhà thì thế, ra ngoài bia hơi Lý Nam Đế mọi sự tinh tế "tràng an" biến đâu mất cả, thay vào đó là thuốc lào phụt tung toé (ông này vác ống điếu từ nhà theo), chửi như liên thanh, thi thoảng lại khạc một phát. Có tí bia vui miệng tôi trêu, lúc nãy bác nói năng nhẹ nhàng lắm cơ mà, sao ra đây lại thế, bác cất cái "thanh lịch của người Hà Nội" ở nhà rồi à? Bác ta hơi sững lại sau cười phá lên bảo uống đi, nhưng tuyệt không có câu trả lời. Biết ý nên tôi cũng vừa lảng sang chuyện khác vừa để ý xem có ai tỏ thái độ gì không thì không thấy, chỉ phát hiện thêm xung quanh nhiều người tuy không thuốc lào nhưng cũng chửi như pháo ran. Choáng một tí sau thấy bình thường, vui ra phết. Được cái bác chồng cô bạn nói, chửi đều hay nên chả có tí thành kiến nào.
Tôi đến nhà ông anh con bà bác chơi, buột miệng kể lại mấy chuyện vui vui này, ông nghe xong cười khà khà bảo, mày thi thoảng mới ra lạ là phải, có quái gì, Hà Nội thế là thường.
Ông anh ruột bà chị dâu họ nhà ngõ Phất Lộc lần đầu tiên vào SG thăm em gái, sau mấy ngày đi chơi phố về phán đúng một câu: Anh phát hiện một điều là người miền Nam nói chung ít chửi bậy, con gái miền Nam nói chung không chửi bậy. Bác ấy hơi quá lời thôi, người trong này vẫn thường chửi chứ, chỉ là không quá bậy. Con gái thì đúng là hiếm người chửi và có chửi cũng chả bậy lắm.
Tôi đọc báo thấy nhiều người cho rằng chính người nhập cư làm cho Hà Nội mang tiếng này nọ... Ô hay, đô thị lớn nào của Việt Nam mà chẳng đầy người nhập cư. Miền Bắc có Hà Nội, miền Trung có Đà Nẵng, miền Nam có TP.HCM. Nhập cư vào Hà Nội chủ yếu là các tỉnh phía Bắc, TP.HCM người nhập cư còn nhiều hơn, với đủ thành phần từ mọi miền đất nước ấy chứ. Chả phải khen chứ người từ các miền khác mang những tập quán tốt đẹp quê mình nhập cư vào SG sẽ luôn được đón nhận, nhưng vác theo cả những thói tật nữa thì chắc chắn bị đào thải ngay.
Hôm vào, ông anh họ vỗ vai nhắn nhủ: đi nhé, có dịp lại ra chơi nhé. Vâng, em ra chứ, chắc chắn rồi, em sẽ lại ra chứ. Hà Nội trong em vẫn đẹp vô cùng. Hà Nội với những phố dài đổ bóng giữa hàng cây, những căn biệt thự cổ kính rêu phong ẩn hiện sau tán lá, và đâu đó vẫn còn rất nhiều những con người rất "Tràng An" như cặp vợ chồng chỉ đường có giọng nói nằng nặng miền Trung.
Và tôi tin chắc một điều, sự lịch duyệt, tử tế đậm chất "Người Hà Nội" của trên dưới hai mươi năm trước trở về trước nữa đang chầm chậm quay về.
|