Trở lại với câu chuyện năm 2005 ngày ấy...
Những sự kiện liên quan đến "sự trở về của cuốn nhật ký" hay gọi là "trả lại" hay gọi là "giữ để tìm về"... rồi là những chuyện viếng thăm, những phát biểu kính phục, ngưỡng mộ từ những người "nghe chuyện" hẳn cả nước này ai cũng biết!
Và SGG chỉ quan tâm đến người trong cuộc... người ở bên kia chiến tuyến - người mà như trong bài trên, đã "mất giá" trong lòng SGG vì sự tự hào pha chút háo thắng của một gã lính hậu bối - nếu chỉ xét riêng về mặt kỹ năng quân sự!
Thưa các Bác, thâm tâm SGG không hề diễu cợt hay nhạo báng sự "cảm phục" của họ về những anh chị chúng ta... như những gì mà ai cũng đã biết!
Nhưng bởi là người lính, không có gì ngăn chúng ta có những suy nghĩ đa diện cho một vấn đề nào... Vì chưng, ngày 2/5/2005 chính là mốc của con số "30 năm quá 2 ngày" - mà luật pháp xứ người ta cho phép "không truy cứu trách nhiệm hình sự" cho một tài liệu cấp nào đó - người Sq đối phương đã từng tốt nghiệp trường luật sau khi rời quân ngũ mà!
Mà thôi, họ cũng phải biết cách để "tồn tại" chứ - huống chi, khi họ đã có lòng mang về một thông tin "người thân" của mình!
Người VN chúng ta có một truyền thống tốt đẹp, "nghĩa tử là nghĩa tận" - lấy vị tha làm nghĩa cử giao hòa... nên người khách bên kia chiến tuyến xưa thì nay được đối đãi như là thượng khách!
Có điều, chuyện không có gì đáng nói, nếu như không có một "bầu đoàn thê tử" báo chí, máy quay... kéo nhau vào chốn rừng xanh để rồi đặc tả cảnh "nơi suối này, ngày ấy chị đã từng... giặt băng cho đồng đội của mình" - một giọt nước mắt rơi kéo theo cả triệu người sướt mướt...
hừ hừ... cái bờ hồ chỗ ấy, năm 1977 mới được hình thành, bao nhiêu ngày công đào đắp hàn nối các mõm núi, để trở thành một hồ Liệt Sơn, giữ nước đầu nguồn cho cả một huyện Đức Phổ
Mà trong tay của SGG, đang có bao nhiêu là bản "báo cáo hành quân" "báo cáo cây nhiệt đới"... chi tiết tọa độ, vệt di chuyển của cái radio vào giờ nào có bài "Danuble xanh"
Dấu chân bà chị đáng kính của gia đình, mà SGG đã gọi cho Mẹ, xin kết nghĩa từ xa - ngay từ những ngày đầu biết thông tin - đang là "dấu hỏi lớn" trong tâm trí của SGG! Vì rằng, một ngày trước lúc hy sinh, chị "đã làm gì, ở đâu" - khi chị và đồng đội đang thật sự bị... bỏ rơi, vì cả một "tuyến" đang bị bao vây vì một sự phản bội!
Mà lúc ấy - SGG đã biết, những con đường của chị đi qua, theo dòng nhật ký - nay đã phần nhiều nằm dưới đáy hồ kia rồi!
"Giọt nước mắt ấy..." đã khiến SGG trong 16 tiếng đồng hồ - từ 13g30 trưa ngày 4/11 đang ở tại Phan Thiết, tức tốc quay đầu chiếc honda DH88 của mình ra miến Trung... đến 7g30 sáng hôm sau, có mặt tại Đức Phổ... rồi sau đó một ngày, dắt bà con, trong đó có 3 đồng đội của chị... băng rừng, cắt núi... vào đến nơi chị hy sinh ban đầu, đúng nơi có gốc cây mà trong 3 người đồng đội đi theo đó, có 2 người đã chính tay vuốt mắt, đặt chị nằm giữa núi rừng - và sau đó thì "giải mã" chuyện hai ngày trước khi hy sinh, chị chị đã phải một mình băng rừng rất xa, tìm nhờ bà con H're hỗ trợ! Và chĩ trong hai đêm, chị và hai mươi mấy bà con, đã đào bốn cái hầm, và chuyển hết các thương binh sang chỗ mới, cách đó gần chục cây số đường rừng - Chỉ vì cuốn nhật ký và sổ lương thực bị bỏ quên mà chị quay về và bị hy sinh...
SGG em đã tìm được một già làng, ở một bản sâu trong rừng Ba tơ, không một bóng điện, không một radio, TV... - hơn ba chục năm, ông đi về thị trấn có đúng 2 lần - gần như không biết gì nhiều với "thế giới bên ngoài" - càng hoàn toàn không biết suốt mấy tháng qua (lúc 11/2005) mọi người xôn xao chuyện về một bác sĩ mà ông chỉ kêu là "y ta cham"
SGG em nhớ như in, nét mặt "người nhân chứng" - vừa chiêu cút rượu bằng chiếc lá ngắt vội của SGG để kết nghĩa "pạ con"... vừa trầm ánh mắt, thở dài khi giờ mới biết tin
"y tá cham" chết rồi à? Đã mấy lần, ông
pạ già buông câu thảng thốt "tau đã bảo đừng về mà nó có chịu nghe đâu" - ông chính là chàng thanh niên hơn ba chục năm về trước, đã đốt đuốc vào rừng hú gọi huy động người về hỗ trợ
"y ta cham" (bởi khi địch đổ bộ càn quét, cả bản làng đã mạnh ai nấy tản vào rừng sâu)
Ngay sau chuyến đi ấy, SGG đã gặp gỡ các vị chứcquyền của tỉnh QN (chính xác hơn là bị... vây gặp
) để cung cấp những thông tin cần thiết cùng một số đề nghị khác, cốt sao cho mảnh đất rừng đó được lưu giữ vẹn tròn...
Ngày nay, nơi chị hy sinh đã có một cụm tượng đài kỷ niệm, chút còn lại của trạm xá xưa nghe rằng được phục dựng chút ít... cũng ở gần đó... và chắc chắn là thật cách xa nơi "bối cảnh rửa băng" làm rơi nước mắt hàng triệu người trên một kênh truyền hình Quốc gia!
Thật sự, cho đến nay, SGG chưa có dịp quay lại khu rừng ấy - ngày khai trương cụm di tích, tỉnh QN có lời mời nhưng SGG không sắp xếp dự được vì kẹt đi công cán ở... nước bạn Lào (thì cũng với một vài chuyện... tương tự)!
Chỉ biết rằng, cho đến nay, mỗi khi có dịp ngược xuôi ngang địa phương "đất thép xưa" ven đường QL1 ấy, hễ khi SGG bước xuống xe là như bước vào nhà mình, trong tình thân ái của bà con, con cháu của những lão làng là những người đã từng bám trụ kiên cường cùng sống cùng chiến đấu với "Bà chị kính yêu" trong những tháng ngày ác liệt ấy...
Họ luôn cảm kích pha lẫn thắc mắc, không hiểu bằng cách nào... mà chú em này từ trong Saigon ra, lại có thể dắt mọi người, phom phom vào rừng, băng suối vượt đồi để đến chính chỗ mà hàng chục năm qua người ta cũng đã có nhiều lần tìm đến chỉ nhằm để tưởng nhớ người đồng đội, đồng chí và chính là mảnh đất chiến đấu ngày xưa lưu giữ đoạn tuổi thanh xuân của họ (bởi từ năm 76 cải táng rồi những năm 90, Chị đã trở về với lòng Hà nội, nơi quê nhà mà tứ đó chị đã ra đi)
Thì bà con làm sao mà hiểu được, khi SGG chỉ với một mảnh giấy "ngày 22 tháng 6 năm 1970. tọa độ xxxxx-xxxxx. Một phụ nữ đi thẳng vào đội hình - tình trạng số 3 - nổ súng! Một balo nhỏ có vài tài liệu sổ tay tiêng Việt, có vẻ là một NVA quân lương - mang tài liệu về!"
(May cho "Bà chị" của SGG - đó chỉ là một đơn vị BB kích càn - chứ đúng là đội tìm-diệt Oranger của gã D. - mà hiện nay cứ mỗi năm ba tháng phải ngâm mình trong nước băng Ngũ Đại hồ vùng Bắc Mỹ, để trị liệu căn bênh... hội chứng VN - thì thể nào cũng có chuyện "cột chân treo trực thăng..." để đi rêu rao thị uy cùng dân chúng - như chúng đã làm với nhiều người khác)
Câu chuyện kể đến đây dừng được rồi - ta không cần đào sâu hơn nữa...
Dưng sở dĩ, hôm nay SGG muốn thổ lộ câu chuyện ký ức này... chỉ vì một ẩn ý... muốn chuyển đến những người bạn có
hữu ý!
Vì rằng, đã quá 35 năm rồi đó...
Nghĩa là... 35 năm, là một thời hạn... cho các tài liệu ở một mức cao hơn được giải tỏa... mà trong đó chính từ những "báo cáo hành quân/confidential" có khi sẽ cho ta thấy những thông tin chi tiết về những đồng đội đàn anh "Vẫn chưa về..."
Bác Bob. Tomqb3 và các Bác hiểu lòng thằng em SGG này chứ?
*SGG hiệu đính: sửa vài lỗi chính tả và bổ sung vài từ ở câu kết (có thể so sánh với quote trong bài Bác Bob phía dưới) - thể theo vài lời nhắn nhắc của một số anh em (thật ngạc nhiên khi những bài của SGG lại được nhiều người chú ý quan tâm - thậy ấm lòng và Cảm ơn cả nhà chúng ta)