Sản xuất và nâng cấp
Năm 1974, quân đội Liên Xô tiếp nhận ở xưởng toa xe Ural 220 xe tăng T-72 đầu tiên. Vấn đề ở chỗ, theo kế hoạch của bộ Quốc phòng xác định là 440 xe, còn xưởng theo tính toán hợp lý, nếu tập trung tối đa chỉ sản xuất hạn chế 100 – 150 xe đã tập trung tối đa nguồn lực cho việc sản xuất. Thực tế là ở xưởng to axe Ural khi đó chưa chuẩn bị sẵn sàng một cách cơ bản để sản xuất xe tăng T-72 bởi vì cho đến năm 1971, toàn bộ các biện pháp theo việc cải tổ sản xuất ở xưởng đã lên kế hoạch sản xuất T-64. Sau khi tiếp nhận T-72 vào trang bị, một bộ phận bị loại bỏ, bộ phận còn lại tiến hành cải tổ. Ngoài ra, T-72 phức tạp hơn nhiều so với sản xuất T-62 ở Ural. Có thể nói chính xác rằng tháo pháo T-72 gồm 699 chi tiết, còn tháp pháo T-62 – 374 chi tiết! Chỉ vào cuối tháng 9 năm 1973 đáy thân đầu tiên của “T-72” đã được dập (trước đó chúng được cải tổ trên đáy T-64 từ Kharcov). Tháng 11 đã bắt đầu dập nóc tháp pháo. Với sự nỗ lực đã nắm chắc công nghệ và sản xuất hộp số. Theo đó, đã thu hút các thợ cơ khí và xưởng thí nghiệm, và làm việc với sự tập trung cao, không có sự nghỉ ngơi. Trong xưởng, ngày làm việc 12 giờ, từ các xí nghiệp khác đã chuyển về 320 thợ cơ khí lành nghề. Mặc dù xưởng có thể đảm bảo việc sản xuất xe tăng hàng năm tăng 10 – 12%, nhưng thời gian đó, yêu cầu đến 20 – 25%.
Đến đầu năm 1977, 86% trang thiệt bị không có bộ phận dự trữ. Đến mùa hè năm 1978, trong suốt 5 năm sau khi bắt đầu sản xuất T-72, chỉ chế tạo được 87% của 3% kế hoạch. Trong đó, không đủ 10 500 sản phẩm. Tuy thế, sự thiếu thốn hay dẫn đến những quyết định sáng suốt. Công suất của các phân xưởng trong việc sản xuất hộp số không đảm bảo, việc gửi các hộp số từ Kharcov tới cũng không giải quyết được vấn đề. Khi đó, năm 1977, đã bắt đầu sửa chữa các hộp số của xưởng đã qua sử dụng để thành tổ hợp dự bị. Công việc đã tiến hành lập tức giải quyết được hai vấn đề: một mặt, giảm phần nào cường độ chế tạo hộp số, mặt khác, phân tích chỗ hỏng và sự hao mòn các bộ phận của chúng, dẫn tới sự xuất hiện thiết kế tin cậy của thiết bị quan trọng này.
Ở xưởng toa xe Ural, trang bị năng suất cao mới nhất thường xuyên tăng lên. Năm 1978, xưởng đã nhận các trung tâm sản xuất của Nhật bản và các máy tự động một trục chính TD-16 và TD-20 và được chuyển giao dây chuyền sơn của xưởng thiết kế tháp pháo xe tăng. Đầu những năm 1980, xưởng toa xe Ural được chia trang bị của các hang “Max Muller”, “Mitsubishi”, “Berradi”. Đặc biệt may mắn là tháng 2 năm 10982: xí nghiệp nhận 16 máy tiện tự động từ Tiệp Khắc, 3 máy tiện của hãng “Max Muller” (Cộng hòa Liên bang Đức), 5 trung tâm sản xuất của hãng “Mitsubishi” và 4 xưởng máy Thụy Điển, đồng thời số lượng lớn kỹ thuật nội địa. Tổng cộng trong năm 1982 đã tiếp nhận 251 đơn vị thiết bị mới, 10 tổ hợp kỹ thuật làm việc được áp dụng vào trong sản xuất, đã chế tạo được 5636 sản phẩm kỹ thuật và dụng cụ. Cấp độ cơ giới hóa công nghệ hàn cuối năm trong phân xưởng xe tăng đã đạt 92%. Các cộng sự với nhà máy Ural cùng với các công nhân đã hoàn thiện và phát triển các quá trình chế tạo công nghệ hàn cao và tuyến hàn – lắp ráp – dây chuyền sản xuất các bộ phận T-72. Các công nghệ và trang bị dành cho hàn các mối hàn ngắn trong thân xe tăng. Xưởng nối tiếp xưởng, việc sản xuất xe tăng đã được chuyển thành khối các xưởng cơ khí: cuối năm 1979, đã chuyển giao và khai thác sử dụng bốn tổ máy cho tổ hợp sản xuất mới có diện tích tổng thể 159 000 m2.
Công nhận là sau khi đọc các thông tin này, có thể sẽ thấy sốc. Việc tăng cường bồi dưỡi ở Liên Xô bằng luận điểm về sự đi trước nước ngoài của ngành chế tạo xe tăng quốc gia trên thực tế không hề có. Hóa ra, rằng để nắm được toàn bộ việc sản xuất xe tăng chủ lực hiện đại trong những năm 1970 – 1980, xưởng to axe Ural có thể nhờ vào sự tiếp nhận trang thiết bị từ các nước “bị bao vây bởi chủ nghĩa tư bản đáng nguyền rủa”. Xe tăng này đã được chế tạo nhằm chống lại điều này. Trong khi Phương Tây, dường như cố tình giả bộ không nhìn thấy quá trình mài “thanh kiếm xe tăng” của Liên Xô.