Italia – Niềm tin không bao giờ tắt
Đầu tiên, lấy thời điểm từ năm 1982, chưa bao giờ Italia, về đội hình, trở nên kém chất lượng như bây giờ. Trong cầu môn, vẫn là một Buffon về đẳng cấp thì không phải bàn nhiều, chỉ cần anh đủ thể lực thi đấu, cầu môn của Italia sẽ vẫn rất khó bị công phá. Nhưng ở các tuyến khác, thì không thiếu vấn đề mà xét cho cùng, chỉ có sự trẻ hóa là điểm duy nhất để người ta có thể bấu víu vào mà cho rằng, đó là một nét mới, một sự lạc quan.
Hàng hậu vệ - điểm mạnh nhất và là niềm tự hào của người Ý với những Claudio Gentile năm 1982; bộ tứ huyền thoại của Grande Milan: Tasotti – Baresi – Costacurta – Maldini; rồi đến France 98 với Maldini – Cannavaro – Costacurta – Pessotto; Euro 2000: Maldini – Cannavaro – Nesta – Zambrotta; đến năm 2006: Grosso – Cannavaro – Nesta (Materazzi) – Zambrotta. Ngay cả những thời điểm 2002 và 2004, khi Italia thi đấu không thành công, cũng không ai dám khẳng định rằng hàng phòng ngự của Italia là yếu. Nhưng đó là chuyện của quá khứ, là hoài niệm. Và càng nhắc đến hoài niệm đẹp đẽ này, người ta lại càng thấy đau lòng cho hàng thủ của Italia hiện nay. Sau WC 2010 thất bại thảm hại với Cannavro - ở Đức cách đó 4 năm, anh là người hùng, là thủ lĩnh, là chỗ dựa của cả đội thì 4 năm sau ở Nam Phi, hầu hết các bàn thua của Italia, anh đều có phần. Trong khi người đá cặp với Cannavaro năm ngoái là Chiellini thực sự, chưa bao giờ tạo được cảm giác an toàn khi thi đấu cho đội tuyển. Chiellini vốn là một hậu vệ cánh trái. Phong cách thi đấu của Chiellini cũng phần nào thiên về băng cắt – trong khi nếu đá cùng Cannavaro, vốn cũng thi đấu theo dạng băng cắt, cần một hậu vệ có khả năng đọc tình huống và có kỹ năng bọc lót tốt như Nesta. Chưa tính đến, đó là khả năng chọn vị trí của Chiellini đôi khi cũng có vấn đề. Cannavaro – Chiellini – đơn giản là vì không còn ai tốt hơn hoặc khi đó, tầm ảnh hưởng của Cannavaro quá lớn hay Lippi quá bảo thủ để chấp nhận một sự thay đổi.
Giờ đây, khi Chiellini là trung vệ tốt nhất của Italia hiện nay, người đá cặp với anh là ai? Bonucci. Người cũng đá cặp với trung vệ với anh ở Juventus – hiện đang trôi nổi đâu đó giữa bẳng xếp hạng và đứng trước nguy cơ không được dự Cup Châu Âu. Ranochia? Người đã thi đấu như học việc trong hiệp 1 ở Bayer Arena và hiệp 2 nếu không có Lucio, và Julio Cesar, không biết Inter bây giờ có vượt qua được Bayer hay không. Những người khác: Davide Astori (Cagliari), Federico Balzaretti (Palermo), Domenico Criscito (Genoa), Daniele Gastaldello (Sampdoria), Christian Maggio (Napoli), Davide Santon (Cesena) hoặc là hậu vệ cánh, hoặc nếu ít xem bóng đá Ý, cũng không thể biết được là có những người như vậy ở những CLB như vậy. Những CLB ít hoặc thời gian gần đây gần như không được đá Cup Châu Âu (mà nếu đá thì thành tích rất tệ hại) – đồng nghĩa với việc rất thiếu kinh nghiệm thi đấu quốc tế. Rất khó để được ra sân trừ những trường hợp bất khả kháng. Trớ trêu thay: trụ cột của hàng phòng ngự Italia hiện nay, chính là các cầu thủ Juventus. Chưa bao giờ, hàng phòng ngự - niềm tự hào của người Ý, một thời được biết đến với tên gọi catanencio lại mỏng manh và yếu đuối như vậy.
Việc ít được thi đấu cọ xát cấp châu lục cùng CLB không chỉ ở hàng phòng ngự mà còn ở hàng tiền vệ và hàng tiền đạo. Về hàng tiền vệ, quân bài quan trọng nhất là Daniele De Rossi đã không được triệu tập do bị có hành vi phi thể thao (một biện pháp trừng phạt của Prandielli) thì những người được biết đến nhiều nhất và cũng được đặt nhiều kỳ vọng nhất là Ricardo Montolivo và Aquilani – những mẫu cầu thủ có khả năng kiến thiết và giải quyết khó khăn bằng những quả sút xa. Phần còn lại: Claudio Marchisio (Juventus), Stefano Mauri (Lazio), Thiago Motta (Inter Milan), Antonio Nocerino (Palermo), Marco Parolo (Cesena); có Thiago Motta – một cầu thủ gốc Brazil là đáng chú ý với kinh nghiệm thi đấu quốc tế ở cấp CLB nhiều nhất, còn lại, cũng như các cầu thủ phòng ngự, rất ít được biết đến. So với những thời điểm gần đây nhất, không tính đến De Rossi thì hàng tiền vệ của Italia cũng không được đánh giá cao ở khả năng chiến đấu máu lửa (của Gattuso), khả năng chuyền bóng, sáng tạo và giữ nhịp (Pirlo, Albertini). Nhưng điểm có thể hy vọng ở những cầu thủ này là sự khao khát chứng tỏ mình và sự nhiệt tình của tuổi trẻ. Những khao khát và nỗ lực đó có thể khỏa lấp đi phần nào sự thua thiệt so với lứa trước.
Hàng tiền đạo, người Ý chưa bao giờ thiếu tiền đạo giỏi từ năm 82 với Paolo Rossi, năm 90, Italia có Schilasi, rồi Roberto Baggio, Del Piero (trước khi bị chấn thương vào năm 1997), Casiraghi, Signori, Vieri, Inzaghi, Totti… trong số này, hiện nay, hoặc không còn thi đấu, hoặc đã từ giã sự nghiệp thi đấu quốc tế. Còn hàng tiền đạo của Italia hiện nay: Antonio Cassano (AC Milan), Alberto Gilardino (Fiorentina), Sebastian Giovinco (Parma), Alessandro Matri (Juventus), Giampaolo Pazzini (Inter Milan), Giuseppe Rossi (Villarreal), quả thực, không ai có thể tin cậy hoàn toàn. Hàng tiền đạo này có cầu thủ sáng tạo (Cassano), có tiền đạo cánh đủ tốc độ và kỹ thuật (Rossi, Giovinco) phù hợp với sơ đồ 4-3-3 của Prandielli, nhưng vị trí tiền đạo mũi nhọn, người đủ khả năng gánh vác trọng trách ghi bàn thì gần như không có. Không tính Matri vì kinh nghiệm quốc tế quá non so với Gilardino và Pazzin. Trong số 2 người sau, Gilardino vốn dĩ chỉ đá hay khi thi đấu ở các đội bóng nhỏ, khả năng chịu sức ép kém và chưa bao giờ là cầu thủ “lớn” dù không thể phủ nhận đã ghi được rất nhiều bàn thắng ở cấp CLB. Pazzini, ít hơn Gilar 2 tuổi, được biết đến khá sớm khi đá ở Atalanta nhưng sau đó trôi dạt ở các CLB hạng trung, mới đây đã về Inter Milan và đã hòa nhập khá nhanh với đội bóng mới. Có lẽ trong các tiền đạo Italia được triệu tập lần này, Pazzini là người xứng đáng nhất ở vị trí tiền đạo cắm. Tiếc cho Balotelli, nếu không vì chiếc thẻ đỏ không cần thiết trong trận gặp Kiev, có lẽ sẽ có cơ hội thể hiện mình. Về tốc độ, kỹ thuật, Balotelli vượt trội Pazzini và Gilardino trong khi khả năng dứt điểm cũng không tồi.
Vẫn biết hiện nay, Italia yếu, người hâm mộ khi nhìn vào đội bóng cảm thấy bi quan cho tương lai. Về những thất bại thảm hại của các đội trẻ. Màu xanh của bầu trời có thể đổi thành màu đen của địa ngục tối tăm. Những người yêu đội tuyển Ý có thể kiên nhẫn chờ đợi 24 năm để vui mừng chứng kiến Italia lên ngôi vô địch trong đêm 12 tháng 7 năm 2006 ở Berlin. Thất vọng khi bị loại ở bán kết Euro 2008 sau loạt đá 11 mét trong thế trận cân bằng. Và sự thất vọng lên đến đỉnh điểm ở World Cup năm ngoái. Nhưng dù sao, mới sự cải cách nhân sự triệt để của Prandielli, các công thần già cỗi đã trở thành quá khứ, thay vào đó là những nhân tố trẻ trung hơn thì người yêu bóng đá Italia vẫn có thể tin rằng sau những sự khởi đầu khó khăn, cùng với truyền thống, càng chịu sức ép, càng đá tốt, càng bị đánh giá thấp, đá càng hay, trong tương lai gần, sớm hơn là 24 năm sau năm 1982, Italia không bao giờ là một đội bóng yếu, sẽ nhanh chóng lấy lại vị thế của một ông lớn.