NHỮNG NGƯỜI ĐỒNG ĐỘI TRONG ĐƠN VỊ ! ( Tiếp )
Người thứ hai là một chiến sĩ người Tày. Tên Nông Khắc Hoản. Khác hẳn với Thêu, Hoản là một anh chàng tinh quái và nghịch ngợm chẳng kém ai trong đơn vị . Câu chuyện về Hoản thì dài lắm và cũng không kém phần buồn cười như Thêu .
Hoản nhập ngũ sau em hai năm, nhưng lại hơn hai tuổi và đã kịp cưới vợ , sinh con trước khi đi bộ đội. Nghe nói con đầu lòng là con gái nhưng không rõ thực hư. Tiếng Kinh chưa sõi, vẫn phát âm lơ lớ như bao nhiêu người anh em dân tộc thiểu số hay phát âm khác . Do nhà cạnh sông suối nên câu cá, mò cua bắt ốc rất giỏi. Nhất là môn bơi lặn như rái cá. Em cũng đưọc cậu ta dạy cho môn bơi, cũng khá hẳn lên ở món này. Bơi được những ....gần chục mét mới chìm.
Do Hoản là người có vợ duy nhất trong đơn vị ( trừ chỉ huy ) nên anh em cũng rất hay tò mò hỏi han về chuyện thầm kín trong sinh hoạt vợ chồng. Nói chung những chuyện Hoản kể Hot hơn cả những trận chiến kinh điển của hồng quân Liên xô trong Đại chiến Thế giới thứ hai em kể . Với giọng nói có vẻ rất chân thật ( có trời mà biết thật hay không
) cho cảm giác rất hấp dẫn và tạo sự tưởng tượng bay bổng của những chiến sĩ trẻ về một thế giới đầy bí ẩn, thú vị nên mỗi khi đến giờ ngủ anh em lại vây quanh màn nì nèo Hoản kể chuyện . Có lần một chiến sĩ hỏi “ Nghe nói là Kinh nằm dọc, Tày nằm ngang, Cao lan thì chênh chếch...vợ mày có phải thế không” , “ Ô ! đúng quá rồi,..vợ tao cũng vậy mà” Làm anh em cười bò ra “ Đúng là phải tôn thằng này làm sư tổ..nói phét” .
Với tính cứ tưng tửng như vậy nên mọi người rất hay trêu, cậu ta cũng chẳng bao giờ cáu giận. Ấy thế mà cũng khoe đã từng được về Hà lội thăm Lăng Bác hồi còn là học sinh , anh em lại hỏi “ Mày thấy Thủ đô thế nào, có phải cảm giác đường giăng như mạng nhện, cờ nhiều như lá dong trên rừng phải không ?” cũng đáp trả bằng một giọng ...tỉnh bơ “ Nhiều bằng là thế nào, còn nhiều hơn ấy chứ” .
Tuy vậy, không phải lúc nào Hoản cũng vui. Một lần mấy anh em đi mò suối được ít hến, về mua quả bí đao nấu canh rất ngon. Cả đơn vị xì sụp chan húp, riêng Hoản không ăn, cứ ngồi tư lự nhìn. Em thấy vậy mới nhắc “ Ông ăn đi chứ, mất công mò mà không ăn thằng khác ăn hết bây giờ” Nói xong múc cho một muỗng chan vào bát cơm. Bất thần cậu ta hất đổ luôn bát cơm đi và bỏ về giường nằm làm anh em ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra . Tối gọi đến phòng chuyên môn gạn hỏi thì mới biết chuyện của Hoản rất đau lòng “ Ngày xưa nhà em bên Cao Bằng, hồi năm 1979 khi Trung Quốc đánh sang, ông anh cả em chạy lạc vào đúng chỗ xe tăng chúng nó . Bị nghiến mất đầu , sau này gia đình lấy xác chôn đem quả bí đao lắp vào thay đầu. cho nên cứ nhìn thấy bí là em buồn và nghĩ đến anh trai”...
Gia đình Hoản không biết từ đời nào có nghề thuốc gia truyền, nếu anh em bị bệnh ngoài da thì chỉ cần một nắm cây cỏ trên đồi hay ngoài ruộng mấy hôm khỏi ngay, ai bị đau đầu thì nhờ cậu ta ấn huyệt gan bàn chân vài cái khỏi biến, không cần thuốc quân y làm gì. Nhưng có một tuyệt chiêu mà hắn thổ lộ một hôm làm em sửng sốt :
- Anh muốn em truyền cho cách nhìn con gái biết từng có bao nhiêu người yêu và đã bao lần .ấy rồi..hay không !
- Ông cứ đùa, nhìn thế quái nào được !
- Hì hì. Thế anh nghe câu " Người bao nhiêu vết thì bấy nhiêu tình chưa ? ".
- Ơ, thế là thế nào , có như vết chém không ?
- Đúng là....quân y đểu . Chẳng biết cóc gì, vết này thì chỉ biết cách với nhìn ra thôi.
- Hí hí, thế dạy ngay nhé ! tớ cũng ham học hỏi lắm !
Sau này Hoản chuyển đi về một đơn vị trên Lào cai. Nghe tin rằng một lần cùng đơn vị tham gia giúp dân vùng bị lũ quét, Hoản bị một cơn lũ suối bất chợt ập về cuốn đi khi đang bơi qua làm nhiệm vụ. May bám vào cây que nên chỉ bị đẩy đi một đoạn dài mới tấp được vào bờ, bị thương cũng khá nặng. Đó là tin cuối cùng biết về cuộc đời quân ngũ của Hoản.
Cách đây vài năm, trong một lần đi công tác qua vùng quê của Hoản, em có ghé thăm. Đón em là ông bố bản với một gia đình với 4 đứa con. Hoản trông già như ông lão 60 so với tuổi 40 của mình. Anh em gặp nhau tay bắt mặt mừng, ôn chuyện cũ nổ như ngô rang. Khi biết em chưa xây dựng gia đình câu ta đùa " thôi ông cố chờ vài năm nữa, tôi ...gả con gái cho ! " . Cái thằng ! vẫn tính như xưa . chọc lại cho câu " Vì bí kíp ông dạy mà tôi..éo lấy đựơc vợ vì nhìn đâu cũng toàn vết dao chém ngang dọc. Ông đền tôi là phải !" .
Khi con gái đầu của Hoản về em thực sự bất ngờ, cháu gái đã được 16,17 tuổi, phổng phao, xinh đẹp, có làn môi đỏ thắm lúc nào cũng chúm chím cười, chắc khối trai bản lăn lóc vì cô con gái đầu lòng của ông bạn đây. Hoản giới thiệu " Đây là bạn chiến đấu ngày xưa của bố, mấy mẹ con làm cái gì trưa nay...bác ở lại uống rượu " làm bà vợ lẫn cô con gái trố mắt vì trông đôi bạn chiến đấu cộc lệch nhau tuổi tác quá !
Bữa cơm thật ngon và ấm cúng. Cá chép đồng, thịt muối chua, rau rừng cùng hũ rượu nếp ủ sành nung lâu ngày của Hoản uống đến mềm môi. Hai vợ chồng hỏi em đâu trả lời đến đấy, còn em mải quay sang hỏi han về chuyện học hành của cháu gái . Cho đến khi say mềm không biết gì thì thôi.