Chưa kịp uống nước của chú linhquany đã nghe lỏm được câu chuyện của bác dapxichlo
-Kính chào toàn thể các bác ccb-chúc mọi sự tốt lành.
Chiến tranh đã qua đi,nhưng để lại phía sau nó những oan khuất đắng lòng,và cũng là những kỷ niệm không thể nào quên,
Em xin kể cho các bác nghe một câu truyện xảy ra tại nơi em phụ trách ở BULGARI.
Cuối năm 1986 ở nhà máy sản xuất xe nâng hàng,CREDEY (sređét)em tạm phiên âm vậy, cái này phải nhờ bác BINHYEN,nằm ở thủ đô SOPHIA,có 180 người việt nam làm việc,đủ ba miền Bắc, Trung, Nam,ở phân xưởng 220 có Minh người Bắc Ninh trắng đẹp trai thư sinh,gái tây thích nó lắm cứ thấy nó là lại trêu : " (mưn) lại chị cho bú tý !". Minh mặt đỏ tưng bừng lỉnh mất,hôm ấy phân xưởng có học sinh thợ hàn đến thực tập,Minh đi qua chỗ cô gái người ở quận Gò vấp tên là Loan đang thực hiện bài hàn kín,tôi nghe tiếng bốp,tôi chạy lại thấy Loan mắng:
-Đồ mất dạy!
Mặt Minh đỏ rực trên má còn hằn những ngón tay Minh nói:
-Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ từ bé lên không có người dạy.
Tôi hỏi:
-Cái gì thế Minh, Loan.
- Cháy
Minh trả lời xong vứt cái giải của yếm hàn còn đang bốc khói xuống đất và đi thẳng,thì ra anh chàng đi qua chỗ nàng thấy cháy ở sau lưng,lên thò tay giật sợi dây của yếm hàn,buộc ở sau lưng bị nàng hiểu lầm cho ngay một cái tát nảy lửa,khi hiểu ra Loan chạy theo xin lỗi rối rít,nhưng Minh không nói gì bỏ đi,Loan quay lại hỏi tôi:
-Vậy bây giờ làm sao anh,ổng giận em hết cỡ rồi đó.
-Không sao ghét lắm rồi lại yêu nhiều
-Hổng dám, coi bộ dữ rằn lắm ta.
Tôi đã nói cho Loan biết toàn bộ những gì thể hiện ở trong lý lịch,bố mẹ đã mất khi Minh mới 5 tuổi,nhà có hai anh em anh Của Minh cũng đã hy sinh ở Biên Hòa khi tiến vào Sài Gòn,theo đề nghị của Loan tôi đã bố trí cho 2 đứa gặp nhau ở phòng làm việc, hai đứa nói với nhau;
-Thôi mà cho em xin đi giận hoài không à.
-Anh không giận em,nhưng em đừng chơi với anh vì anh là thằng.....
-Lại nữa rồi em xin giận hoài mà không biết mệt vậy ta.
Rồi tình yêu đã đến với họ ,đẹp đôi lắm nhưng có một vướng mắc ông bố của Loan rất thành kiến với người bắc,tôi đã bàn với hai đứa Loan về phép trước làm công tác tư tưởng, tôi sẽ viết một bức thư giới thiệu về Minh,thấy ổn Minh sẽ bay thẳng vào Sài Gòn làm lễ cưới,rồi hai đứa quay lại BUL.
Loan về phép đã được 20 ngày rồi mà biệt tăm,khổ cho Minh ngày nào cũng ra cổng bảo vệ xem có tin gì của Loan không,và cũng có tin của chị gái Loan nói Minh về ngay,Minh về nhưng không báo cho Loan biết,Minh về được 6 ngày điện sang cho tôi kể lại,xuống sân bay Tân Sơn Nhất theo địa chỉ về thẳng nhà Loan,
Bấm chuông,người ra mở cổng là ba của Loan,ông hỏi ngay:
-Chú là Minh phải không, tôi nói luôn cho chú biết con Loan nhà tôi nó bị tai nạn giao thông,gẫy tay và còn nhiều vấn đề nữa, nếu chú chấp nhận thì vô gặp nó,không thì thôi đừng làm nó khổ,
tôi đã mệt mỏi với con chị nó rồi,cũng chỉ vì yêu một chú ngoài đó.
Bất ngờ Loan xuất hiện tay bó bột trắng xóa đeo lên cổ,hai đứa lao vào ôm lấy nhau khóc nức nở,ba của Loan cũng xúc động lắm,ông nói;
-Hai đứa vô nhà đi
Ba của Loan vào nhà gọi vào phía sau;
-Con hai đâu mang trà lên nghe,nhà có khách;
Chị hai bưng khay trà lên vừa nhìn thấy Minh,chị sững lại xoảng cả khay trà rơi xuống đất, chị khụy xuống làm cả nhà phải xúm lại đỡ chị ngồi xuống ghế.chị nhìn Minh chăm chú lẩm bẩm;
-Sao kỳ vậy ta,kỳ quá à.
Rồi chị đứng dậy đi vào phòng trong quay ra,tay cầm tấm ảnh trắng đen,đưa cho Minh hỏi;
-Em có biết ổng không.
Vừa nhìn tấm hình Minh như đụng phải lửa đứng phắt dậy kêu lên;
-Sao chị có tấm hình này?
Minh lập cập rút ví lấy ra một tấm hình như của chị hai,nghẹn nghào nói;
-Đây là anh trai em anh Ninh.
-Hả, ổng sống có tốt không?
Đến lượt ba Loan cũng đứng phắt dậy,thì ra đây em trai của kẻ đã phản bội tình yêu của con mình,đã qua bao nhiêu năm mà vẫn chưa nguôi ngoai,nó hận thù ở vậy chôn vùi với công việc của chủ tịch phường,có nhiều đám đến hỏi nhưng nó hổng chịu.
-Anh Ninh em hy sinh tháng 3 năm 1975 rồi,ở biên hòa trong giấy báo tử có ghi rõ,và đồng đội của anh Ninh có cho em địa chỉ nghĩa trang,nhưng vì khó khăn em chưa vào thăm được.
Ba của Loan ngồi phịch xuống ghế tay ôm đầu nói;
-Oan cho con rồi Ninh ơi tội nghiệp quá hà sao lại vậy ta.
Thì ra là anh chị đã gặp nhau ở Củ chi,chị tên Hường mọi người vẫn gọi là hai Hường,tình yêu và những lời thề đã khắc sâu trong trái tim,sau giải phóng chờ đợi mỏi mòn chị lặn nội tìm anh khắp nơi,và chị nhận được tin anh bị thương cụt chân đã ra bắc lấy vợ sinh con,sau nhiều lần gặng hỏi chị đã kể cho ba nghe lên ông rất có thành kiến với người bắc,nhưng lại là tin không đúng.
Đám cưới được tổ chức linh đình,một tay chị hai lo hết mẹ Loan mất khi chị hai còn ở Củ Chi,ba Loan quý Minh như vàng lúc nào cũng thằng út Minh,sau đám cưới cả nhà đã tìm được phần mộ của anh Ninh,chị hai Hường vật vã bên mộ anh,chiến tranh đã cướp đi tình yêu và tuổi thanh xuân của chị.
Chúng tôi vẫn thỉnh thoảng gọi điện cho nhau,Minh đã có hai cháu một trai một gái,đặc biệt cả hai đứa suốt ngày chỉ theo mẹ Hường,cho đến tận bây giờ chị vẫn giữ trọn mối tình đầu của chị...
Trời đất! sao hay quá vậy hả bác đapxichlo? Các nhà làm phim cứ kêu ca không có kịch bản phim hay nên không có phim hay. Kịch bản phim hay là đây chứ phải tìm ở đâu. Em cá rằng: câu chuyện này của bác mà được chuyển thể thành phim, người xem sẽ đông vỡ rạp và, rạp sẽ bị lụt vì nước mắt
Cám ơn bác đã cho mọi người được đọc một câu chuyện, đúng là đọc xong khó mà ngủ được.