Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 13 Tháng Năm, 2024, 08:01:09 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Tình đồng đội ! (Phần 2)  (Đọc 202669 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
ngocquyen C6
Thành viên
*
Bài viết: 891


« Trả lời #40 vào lúc: 25 Tháng Ba, 2014, 10:28:17 pm »

Báo cáo với các Bác ;một ngày quá mệt mỏi của em ? khi về đến nhà , thì chú em Linhquany biết ý ,chỉ ngay chỗ hai Bác là Bác Zin và Bác Cửu vạn đang ngồi hóng mát ở suối cụt ( chân 772vaf 685),như có đồng thuận hai Bác chờ em ra thế là cả ba anh em thỏa sức vùng vẫy ,nô đùa ,tắm mát ...thế là em hết sạch mệt nhọc ,nóng nực. ...Đi lên nhà thì lại được bác ĐẠPXÍCHLÔ chiều ,dẫn ngay vào một đám cưới đồng đội !Ôi trao ơi thỏa sức uống rượu mừng ...sướng ơi là sướng !!!!Đúng là rượu say nói thật lòng ? Tình cảm đồng chí đồng đội lại thêm tình ..tình...tình cảm thấm đẫm súc động mà chỉ có ở người lính !!!
Em xin cảm ơn các Bác ! cảm ơn Bác HÀ ! cảm ơn chú Linhquany !
Logged
NhưC7D2E876F356
Thành viên
*
Bài viết: 741



« Trả lời #41 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2014, 08:30:02 am »

Ngôi nhà Hg hình như đang có chuyện gì "to" lắm, muốn góp một bài nhưng sợ lạc đề các bác ấy lại quạc cho thì chỉ có nước bỏ dép mà chạy. Thôi "tránh voi chẳng xấu mặt nào" em tạm đi lánh lạn vậy, bao giờ yên thì về. Đang lang thang tìm nơi tá túc bất ngờ thấy cái biển to tướng đề: nhà của chú linhquany. A người quen đây rồi không mời cũng cứ ghé thăm...
Logged
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #42 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2014, 09:06:19 am »

    Vâng, mời các các bác vào nhà em chơi ạ. do thời bây giờ đã hết chè chốt, em hái tạm chè xanh mời các bác ngồi uống chén nước, nói chuyện ,chơi với em và tiếp tục những ký ức thời hậu chiến của mình ạ !

Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #43 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2014, 09:11:08 am »

   Để góp vui cùng các bác, em xin kể câu chuyện về những người lính thời bình, thế hệ đàn em của các bác. Câu chuyệnnày em đã viết ở Top Lính thời bình năm kia, nay chỉnh sửa lại, úp lại lên đây.

NHỮNG NGƯỜI ĐỒNG ĐỘI TRONG ĐƠN VỊ !

   Người thứ nhất là Hoàng Văn Thêu, dân tộc Hmông. Thêu nhìn rất đẹp trai, cao to , và trắng trẻo, tính tình hiền lành như con gái. chàng trai người dân tộc thiểu số quê giáp biên này có thân hình cường tráng và cứng cáp như cây gỗ lim, gỗ nghiến mọc trên núi đá, chuyện về Thêu buồn cười lắm !

   Anh em trong đơn vị hay gọi Thêu là A Phủ, tên một nhân vật trong chuyện vợ chồng A Phủ của nhà văn Tô Hoài. Nhiều lúc Thêu cứ thắc mắc tại sao gọi tên mình như vậy, mọi người chỉ biết cười và giải thích cho Thêu hiểu. Thấy cứ nghệt mặt ra tồi tội vì không biết A Phủ là bố con thằng nào. Đương nhiên, Thêu chỉ học hết lớp hai thì cô giáo bỏ đi lấy chồng nên chưa đọc đến những tác phẩm văn học ấy !

   Thêu khỏe lắm, hành quân mà có gì chất được là cứ chất, nhiều khi trên lưng cõng thêm vài bó củi cho anh em, nhìn lặc lè như con lạc đà. Nói đến lạc đà cậu cũng không hiểu nốt, chỉ hơi cáu một chút " Tao là con trâu con bò cho chúng mày, nói thế cho dễ hiểu đi ". Tất nhiên với sức vóc như vậy thì ăn cũng khỏe. Nếu để ăn thả giàn thì có lẽ cậu ta mỗi bữa chắc chắn 7,8 bát cơm không cần thức ăn là chuyện thường trong bản nhỏ, khổ nỗi cơm lính làm gì có nhiều mà ăn, nếu nhanh giỏi lắm cũng khoảng ba bát, cho nên suốt ngày Thêu kêu đói.

  Khi mới nhập ngũ. Tháng đầu tiên lĩnh phụ cấp. Cậu ta cứ cầm mấy tờ tiền lên ngang mặt xăm soi, anh em bảo nhau " thằng này nó  đang kiểm tra xem có phải tiền giả hay không chúng mày ạ ". Hóa ra nghe tâm sự mới biết khi Thêu tâm sự " Nhà tao trên núi nghèo lắm, cả tháng đi lên núi lấy củi bán cũng không bao giờ cầm nhiều tiền như này đâu " Nghe thấy thương vì những đồng tiền ấy giỏi lắm cũng chỉ một bữa nhậu đơn sơ là hết.

   Như bao người đàn ông của dân tộc mình. Thêu cũng thổi kèn lá rất giỏi, đi trên đường chỉ cần hứng lên bứt một lá cây bất kỳ là Thêu thổi ngay thành một bản nhạc, cứ pì phí pi suốt. có nhưng đêm trăng sáng nghe Thêu thổi kèn có thể tưởng tượng những đêm trăng y hệt như vậy bên những sườn núi vùng biên cương, các đôi trai gái tỏ tình với nhau qua tiếng khèn môi, kèn lá nỉ non. Nhưng lúc sinh hoạt văn nghệ, anh em em chỉ điểm cậu ta cũng hát một hai bài hát bằng tiếng Hmông, mọi người trong đại đội vỗ tay rần rần mặc dù...chẳng hiểu gì hết !

   Cậu ta cũng là chúa ở bẩn, chỗm nằm chuyển chỗ nào thì biết ngay. Tất cả từ giày dép cho đến chăn màn đều bốc mùi. Tóc tai, móng tay móng chân cũng không chịu cắt cứ để dài thượt. Có lần bị cán bộ kiểm tra tác phong lấy kéo gõ cho mấy cái vào mu bàn tay và bắt lấy dao cùn kê đầu lên miếng gỗ...chặt tóc. có lần nửa đêm, rét như cắt cả tiểu đội hè nhau khiêng cậu ấy ra giếng để tắm cho đỡ hôi. Mãi cũng sạch sẽ ra phết. không lý sự cùn theo kiểu ông Mèo là trâu bò cả đời không tắm đâu có chết.

   Như đã nói. Thêu rất hiền nên hay bị anh em trêu chọc và lừa vào những trò nghịch ngợm chỉ có lính mới có. Một lần đi qua ruộng dưa chuột của dân, có mấy cô gái đang lúi húi chăm sóc dưa, mấy ông lính cũ bảo Thêu :
   - Này, mày có muốn ăn dưa không, đi bộ từ sáng tới giờ vừa mệt vừa khát, mày xuống xin đi.
   - Xin họ cho ạ ?
   - Tất nhiên là không rồi, bây giờ bọn anh bày cho chú mày một cách nhé ! với con gái người Kinh, muốn xin dưa thì phải đến...sờ ti họ mới cho.
   Thêu nghe thế lẳng lặng nhảy xuống vườn dưa, đi xăm xăm về phía mấy cô gái. Anh em trên bờ thấy vậy gọi giật lại không kịp hoảng quá nghĩ thêu làm thật liền tháo dép cặp vô nách chuẩn bị ù té nếu có vấn đề gì xảy ra. Mãi không thấy đâu nghĩ chắc ăn đòn nằm tại chỗ định cử ông nào mồm mép tốt nhất xuống thương lượng mang xác về thì thấy chú ta mò lên, ôm một mũ cối dưa đầy ắp. Mọi người xúm vào tranh nhau hỏi, quên cả dưa " Mày ...sờ thật à, thấy thế nào " . Thêu chỉ thủng thẳng " Các chị nói đừng nghe mấy con Kinh bộ đội, chúng nó xấu cái bụng lắm ! Xong các chị hái cho dưa " .

   Một lần ngồi học chính chị, chính chị viên cho một bài ngồi tự nghiên cứu, anh em rất oải, riêng Thêu ngồi vô tư ngáy khò khò. Lần nào cũng thế, đang trong giờ ngồi cứ khọc khọc như kéo điếu ục, bao lần chính chị viên bắt ra cột cờ đứng nhưng vẫn không tiến bộ được bao nhiêu. Mấy chiến sĩ tinh nghịch rủ nhau ...tụt quần ra búng ch.... Ba bốn ông hè nhau trật vật mới vần ngửa được cậu ta ra . Em vôi quát " chúng mày không biết người Hmông toàn độc đinh thôi à. Nghịch dại nhỡ vào chỗ hiểm nó tịt thì sao. Thêu cười hề hề " Tao có võ gồng, cho chúng mày búng thoải mái "

   Người đồng đội thứ 2 : ......
Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
pb47vp
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1890


« Trả lời #44 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2014, 11:30:49 am »

Cái chú này đến lạ, các cụ ngày xưa đã truyền nghề cho: Phải lấy cật tre đực già bật thì nó mới ngấm, chứ búng thì ăn thua gì  Grin Grin Grin
Logged
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #45 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2014, 11:46:40 am »

Cái chú này đến lạ, các cụ ngày xưa đã truyền nghề cho: Phải lấy cật tre đực già bật thì nó mới ngấm, chứ búng thì ăn thua gì  Grin Grin Grin

   Bác Pháo xui em thế thì tiêu rồi, làm theo ý các cụ ngang với ...tàn sát !  Grin Grin Grin
Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
NhưC7D2E876F356
Thành viên
*
Bài viết: 741



« Trả lời #46 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2014, 02:29:46 pm »

Chưa kịp uống nước của chú linhquany đã nghe lỏm được câu chuyện của bác dapxichlo

-Kính chào toàn thể các bác ccb-chúc mọi sự tốt lành.
             Chiến tranh đã qua đi,nhưng để lại phía sau nó những oan khuất đắng lòng,và cũng là những kỷ niệm không thể nào quên,
    Em xin kể cho các bác nghe một câu truyện xảy ra tại nơi em phụ trách ở BULGARI.

           Cuối năm 1986 ở nhà máy sản xuất xe nâng hàng,CREDEY (sređét)em tạm phiên âm vậy, cái này phải nhờ bác BINHYEN,nằm ở thủ đô SOPHIA,có 180 người việt nam làm việc,đủ ba miền Bắc, Trung, Nam,ở phân xưởng 220 có Minh người Bắc Ninh trắng đẹp trai thư sinh,gái tây thích nó lắm cứ thấy nó là lại trêu : " (mưn) lại chị cho bú tý !". Minh mặt đỏ tưng bừng lỉnh mất,hôm ấy phân xưởng có học sinh thợ hàn đến thực tập,Minh đi qua chỗ cô gái người ở quận Gò vấp tên là Loan đang thực hiện bài hàn kín,tôi nghe tiếng bốp,tôi chạy lại thấy Loan mắng:

    -Đồ mất dạy!
Mặt Minh đỏ rực trên má còn hằn những ngón tay Minh nói:
     -Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ từ bé lên không có người dạy.
Tôi hỏi:
     -Cái gì thế Minh, Loan.
     - Cháy
Minh trả lời xong vứt cái giải của yếm hàn còn đang bốc khói xuống đất và đi thẳng,thì ra anh chàng đi qua chỗ nàng thấy cháy ở sau lưng,lên thò tay giật sợi dây của yếm hàn,buộc ở sau lưng bị nàng hiểu lầm cho ngay một cái tát nảy lửa,khi hiểu ra Loan chạy theo xin lỗi rối rít,nhưng Minh không nói gì bỏ đi,Loan quay lại hỏi tôi:
       -Vậy bây giờ làm sao anh,ổng giận em hết cỡ rồi đó.
       -Không sao ghét lắm rồi lại yêu nhiều
       -Hổng dám, coi bộ dữ rằn lắm ta.
Tôi đã nói cho Loan biết toàn bộ những gì thể hiện ở trong lý lịch,bố mẹ đã mất khi Minh mới 5 tuổi,nhà có hai anh em anh Của Minh cũng đã hy sinh ở Biên Hòa khi tiến vào Sài  Gòn,theo đề nghị của Loan tôi đã bố trí cho 2 đứa gặp nhau ở phòng làm việc, hai đứa nói với nhau;
        -Thôi mà cho em xin đi giận hoài không à.
        -Anh không giận em,nhưng em đừng chơi với anh vì anh là thằng.....
         -Lại nữa rồi em xin giận hoài mà không biết mệt vậy ta.
Rồi tình yêu đã đến với họ ,đẹp đôi lắm nhưng có một vướng mắc ông bố của Loan rất thành kiến với người bắc,tôi đã bàn với hai đứa Loan về phép trước làm công tác tư tưởng, tôi sẽ viết một bức thư giới thiệu về Minh,thấy ổn Minh sẽ bay thẳng vào Sài Gòn làm lễ cưới,rồi hai đứa quay lại BUL.
Loan về phép đã được 20 ngày rồi mà biệt tăm,khổ cho Minh ngày nào cũng ra cổng bảo vệ xem có tin gì của Loan không,và cũng có tin của chị gái Loan nói Minh về ngay,Minh về nhưng không báo cho Loan biết,Minh về được 6 ngày điện sang cho tôi kể lại,xuống sân bay Tân Sơn Nhất theo địa chỉ về thẳng nhà Loan,
Bấm chuông,người ra mở cổng là ba của Loan,ông hỏi ngay:
        -Chú là Minh phải không, tôi nói luôn cho chú biết con Loan nhà tôi nó bị tai nạn giao thông,gẫy tay và còn nhiều vấn đề nữa, nếu chú chấp nhận thì vô gặp nó,không thì thôi đừng làm nó khổ,
tôi đã mệt mỏi với con chị nó rồi,cũng chỉ vì yêu một chú ngoài đó.
Bất ngờ Loan xuất hiện tay bó bột trắng xóa đeo lên cổ,hai đứa lao vào ôm lấy nhau khóc nức nở,ba của Loan cũng xúc động lắm,ông nói;
         -Hai đứa vô nhà đi
Ba của Loan vào nhà gọi vào phía sau;
         -Con hai đâu mang trà lên nghe,nhà có khách;
Chị hai bưng khay trà lên vừa nhìn thấy Minh,chị sững lại xoảng cả khay trà rơi xuống đất, chị khụy xuống làm cả nhà phải xúm lại đỡ chị ngồi xuống ghế.chị nhìn Minh chăm chú lẩm bẩm;
          -Sao kỳ vậy ta,kỳ quá à.
Rồi chị đứng dậy đi vào phòng trong quay ra,tay cầm tấm ảnh trắng đen,đưa cho Minh hỏi;
           -Em có biết ổng không.
Vừa nhìn tấm hình Minh như đụng phải lửa đứng phắt dậy kêu lên;
            -Sao chị có tấm hình này?
Minh lập cập rút ví lấy ra một tấm hình như của chị hai,nghẹn nghào nói;
           -Đây là anh trai em anh Ninh.
           -Hả, ổng sống có tốt không?
Đến lượt ba Loan cũng đứng phắt dậy,thì ra đây em trai của kẻ đã phản bội tình yêu của con mình,đã qua bao nhiêu năm mà vẫn chưa nguôi ngoai,nó hận thù ở vậy chôn vùi với công việc của chủ tịch phường,có nhiều đám đến hỏi nhưng nó hổng chịu.
             -Anh Ninh em hy sinh tháng 3 năm 1975 rồi,ở biên hòa trong giấy báo tử có ghi rõ,và đồng đội của anh Ninh có cho em địa chỉ nghĩa trang,nhưng vì khó khăn em chưa vào thăm được.
          Ba của Loan ngồi phịch xuống ghế tay ôm đầu nói;
            -Oan cho con rồi Ninh ơi tội nghiệp quá hà sao lại vậy ta.
Thì ra là anh chị đã gặp nhau ở Củ chi,chị tên Hường mọi người vẫn gọi là hai Hường,tình yêu và những lời thề đã khắc sâu trong trái tim,sau giải phóng chờ đợi mỏi mòn chị lặn nội tìm anh khắp nơi,và chị nhận được tin anh bị thương cụt chân đã ra bắc lấy vợ sinh con,sau nhiều lần gặng hỏi chị đã kể cho ba nghe lên ông rất có thành kiến với người bắc,nhưng lại là tin không đúng.

Đám cưới được tổ chức linh đình,một tay chị hai lo hết mẹ Loan mất khi chị hai còn ở Củ Chi,ba Loan quý Minh như vàng lúc nào cũng thằng út Minh,sau đám cưới cả nhà đã tìm được phần mộ của anh Ninh,chị hai Hường vật vã bên mộ anh,chiến tranh đã cướp đi tình yêu và tuổi thanh xuân của chị.
Chúng tôi vẫn thỉnh thoảng gọi điện cho nhau,Minh đã có hai cháu một trai một gái,đặc biệt cả hai đứa suốt ngày chỉ theo mẹ Hường,cho đến tận bây giờ chị vẫn giữ trọn mối tình đầu của chị...

Trời đất! sao hay quá vậy hả bác đapxichlo? Các nhà làm phim cứ kêu ca không có kịch bản phim hay nên không có phim hay. Kịch bản phim hay là đây chứ phải tìm ở đâu. Em cá rằng: câu chuyện này của bác mà  được chuyển thể thành phim, người xem sẽ đông vỡ rạp và, rạp sẽ bị lụt vì nước mắt


Cám ơn bác đã cho mọi người được đọc một câu chuyện, đúng là đọc xong khó mà ngủ được.
« Sửa lần cuối: 26 Tháng Ba, 2014, 04:15:49 pm gửi bởi NhưC7D2E876F356 » Logged
Zin Ba Cầu
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1001



« Trả lời #47 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2014, 03:05:08 pm »

   
    Câu chuyện của bác Đạp xich lo đc trích dẫn quá hay về những thân phận con người sau chiến tranh
 Rất bình thường, rất thật nhưng cũng rất nhân văn có hậu. Nó làm đẹp thêm những ; " Tình đồng đội "
Logged
NhưC7D2E876F356
Thành viên
*
Bài viết: 741



« Trả lời #48 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2014, 03:36:45 pm »

Cái chú này đến lạ, các cụ ngày xưa đã truyền nghề cho: Phải lấy cật tre đực già bật thì nó mới ngấm, chứ búng thì ăn thua gì  Grin Grin Grin


Nhà bác pb47vp ở đâu vậy? Hay lại ở sát nhà em cũng nên. Em cứ nghĩ câu chuyện độc đáo này là của giêng quê em đấy chứ. Hóa ra quê bác cũng lưu truyền câu chuyện này à?   Grin Grin
Logged
dapxichlo
Thành viên
*
Bài viết: 291


« Trả lời #49 vào lúc: 26 Tháng Ba, 2014, 04:40:29 pm »

   -Em kính chào bác pb47vp-chúc bác như viên đạn lửa .
 Em chắp tay em lạy bác, bác mà dùng cái đấy để bật thì có mà lên cổ,xin lỗi bác đã lâu lắm rồi em mới được cười một trận thoải mái,làm em nhớ đến hồi còn bé nhà gần sông mà không biết bơi,ông anh trai hỏi mày muốn biết bơi thì cho chuồn chuồn cắn rốn,em đồng ý ông ấy đi bắt được con chuồn chuồn ngô to đùng, bắt em vén áo cho cắn,đau quá khóc um cả lên về mách mẹ,mẹ em mắng ông anh sao mày ngu thế ai bảo mày làm như vậy,ông anh em trả lời các cụ chả bảo,chuồn chuồn chuồn rốn biết bơi là gì....
 -Còn tại sao em gọi bác là đạn lửa,vì bác uống rượu người bác đỏ rực,vậy mà đi xe máy vẫn thẳng tắp chả thấy đánh võng tý nào,mà bác đòi con ngựa mà Linhquany nỡ thịt mất đi cho em chung với?
   -Kính chúc bác và toàn thể gia đình mạnh khỏe
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM