Chương 10
SĨ QUAN CỦA COONGLE
Bốn cuộc gặp gỡ trước đó ở Hin Hợp không đem đến kết quả nhưng cuộc gặp gỡ của ba vị Hoàng thân ở Duy rich, song song với hội nghị Giơnevơ của 14 quốc gia về Lào đã ra được tuyên bố chung. Hoàng thân Xuvanna Phuma và Hoàng thân Xuphanuvông bắt tay vào việc triển khai kết quả hội nghị mặc cho ông Bun Ùm thường hay lảng tránh và gây khó dễ. Sĩ quan pháo binh Nguyễn Hòa, anh không có tên Lào, rất tích cực trong việc giúp ông Nguyễn, ông Lê Kích tổ chức và triển khai lực lượng chiến đấu, bảo vệ vững chắc vùng giải phóng làm chỗ dựa bất khả xâm phạm của cách mạng và nhân dân Lào.
Một buổi sáng anh được báo tin nhà vua Lào đã ký sắc lệnh tặng Huân chương Vạn Tượng, huân chương cao quý của Vương quốc cho anh, đồng thời nhận được giấy mời tới dự lễ. Anh có dịp gặp ở đây Hoàng thân Xuvanna Phuma, Hoàng thân Xuphanuvông, tướng Coongle, nhiều vị quan chức chính phủ và sĩ quan khác từng quen biết từ những ngày bảo vệ Viên Chăn khi đảo chính vừa nổ ra. Nghe nói đã thỏa thuận xong thành phần Chính phủ Liên hợp lần thứ hai do Hoàng thân Xuvanna Phuma làm Thủ tướng, Hoàng thân Xuphanuvông và Hoàng thân Bun Ùm là đồng Phó thủ tướng. Nhưng rồi thì, ngay khi Chính phủ này ra đời, các lực lượng chống đối đã tìm cách phá hoại. Mặc dù được các nước Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Anh, Pháp, Ấn Độ, Thái Lan… công nhận và tiệc tùng nhộn nhịp tại thủ đô Viên Chăn để chúc mừng, lực lượng chống đối vẫn tìm cách phá hoại. Lần này khi Viên Chăn không an toàn, Hoàng thân Xuphanuvông đã rút về căn cứ của Neo Lào Hắc Xạt, cùng các vị lãnh đạo Đảng Nhân dân Cách mạng Lào, các vị trong Mặt trận Lào yêu nước, tổ chức lãnh đạo nhân dân sẵn sàng với tình hình mới. Chúng la ầm lên là Hoàng thân Xuphanuvông theo cộng sản Bắc Việt. Chúng ám sát ông Bộ trưởng Ngoại giao Kinim Phônxêna, làm cho ông này chết ngay tại chỗ và bà vợ bị thương nặng. Rồi Mỹ đưa quân nhảy vào miền Nam Việt Nam, gây ra chiến tranh phá hoại vô cùng ác liệt ở Bắc Việt Nam và ở Lào, Hoàng thân cùng với nhân dân Lào vượt qua muôn vàn khó khăn gian khổ, anh dũng hy sinh, buộc Mỹ phải ký Hiệp định Paris về Việt Nam tháng 1 năm 1973 và Hiệp định về việc lập lại hòa bình và thực hiện hòa hợp dân tộc ở Lào cùng mùa xuân năm đó. Một ngày tháng 4 năm 1974, Hoàng thân Xuphanuvông đáp máy bay về sân bay Váttay đã được đón tiếp nồng nhiệt và cảm động. Hoàng thân Xuvanna Phuma, một người yêu tha thiết tổ quốc Lào và nhân dân Lào, đã ra tận chân cầu thang máy bay ôm hôn Hoàng thân Xuphanuvông. Tiếng vỗ tay vang dậy. Và các vị qua cổng sân bay về trung tâm thành phố, hàng trăm thanh niên và sinh viên Viên Chăn ngồi trên xe Honđa, kéo thành đoàn rõ dài, tháp tùng những người con yêu quý của nhân dân Lào về nhà nghỉ.
Nhưng đó là chuyện về sau!
Rồi Chính phủ Liên hiệp lần thứ ba tuyên bố tự giải thể vào tháng 12 năm 1975 để thành lập nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Lào. Hoàng thân Xuphanuvông làm Chủ tịch nước, ông Caysỏn Phômvihản làm Thủ tướng Chính phủ. Nhà vua Lào được trân trọng mời làm cố vấn cho Hoàng thân Xuphanuvông và Hoàng thân Xuvanna Phuma được trân trọng mời làm cố vấn cho Thủ tướng Chính phủ Caysỏn Phômvihản. Hôm nay các vị trên đều không còn nữa, nhưng cuộc đời vẻ vang của các vị, tuy mỗi người mỗi khác, sóng to lúc nhỏ lúc lớn, lúc cường triều, các vị đều đã anh dũng vượt qua hoàn thành nghĩa vụ cao cả đối với đất nước và nhân dân Lào, gìn giữ và phát triển tình đoàn kết thủy chung hiếm có đối với dân tộc Việt Nam.
Nhưng đó cũng là chuyện về sau!
Và Nguyễn Hòa không thể nghĩ được như trên bởi khi tôi viết những dòng chữ này anh cũng không còn nữa. Là một người lính pháo, nhưng ít tuổi hơn anh, tôi nhập ngũ trong những ngày đầu đánh Mỹ. Một lần về chơi Bộ tư lệnh pháo binh, gặp anh khi đó đang là Phó Tham mưu trưởng Bộ tư lệnh, quân hàm Đại tá. Chẳng hiểu có duyên cớ gì không mà tôi và anh ngồi với nhau, chuyện cũng bình thường vì trước đó tôi chưa quen anh, song rồi anh lái câu chuyện sang lĩnh vực làm sĩ quan cho Coongle từ thời khắc nào tôi cũng chẳng hay. Chuyện càng ngày càng hấp dẫn. Người kể điềm đạm, mê say. Người nghe thú vị. Hết giờ làm việc, kẻng thể dục vang lên, vẫn cứ người kể, người nghe. Thế rồi, cuộc sống bươn chải với những mưu sinh của năm tháng chìm trong bao cấp và gian khổ, cứ muốn đến gặp anh mà chưa sao thu xếp được. Đùng một cái nghe tin anh mất. Tôi cứ lang thang khắp mọi chân trời góc biển nên mãi vừa qua mới tới thăm để thắp nén hương thơm trước vong linh anh. Người vợ đảm đang quý mến của anh còn khỏe nhưng đã là một bà già. Chị nhanh nhẹn cho tôi xem những gì là kỷ niệm của anh, trên cái gác xép nho nhỏ là bảo tàng gia đình về anh. Và quân đội ta anh hùng, cán bộ chiến sĩ ta nghe theo lời dạy của Bác Hồ, sẵn sàng hy sinh vì độc lập tự do và tình nghĩa quốc tế cao cả thì ai mà chả biết. Nhưng chuyện pháo 105mm tháo rời thả xuống sân bay Váttay cùng với đội ngũ pháo thủ gấp rút nhận ngay trên thao trường diễn tập, nhanh chóng củng cố đội hình, xây dựng đội ngũ, chiến đấu rất có hiệu quả tạo thuận lợi cho cách mạng Lào thì không phải ai cũng tỏ tường.