Sài Gòn dạo này hay mưa. Hôm qua đi làm về mắc mưa, sáng nay dậy chuẩn bị đi làm, ngó ra thấy trời cũng đang mưa, những lúc như thế này làm lòng người lính hay thường nhớ lại những cơn mưa rừng nơi chiến trường ngày xưa.
Mưa biên giới. Ôi những cơn mưa biên giới, mưa như dữ dội hơn, hạt mưa như to hơn, gió giật mạnh hơn, trời đất tối hơn và tiếng sét đánh giống như tiếng của B40 bắn liên thanh ! Những lúc như thế này giả sử như có hai đơn vị đóng quân gần nhau, một đơn vị bị địch tập kích thì đơn vị bên cạnh cũng chẳng thể hay biết, ngoại trừ liên lạc bằng điện thoại…
Khi rời khỏi quân trường huấn luyện của F860 An Sơn-Nghĩa Bình cũ, chúng tôi lên đường sang CamPuChia, nhớ những ngày hành quân đi bộ từ Chép lên TaBeng cánh lính tân binh chúng tôi đã bắt đầu hứng chịu và bắt đầu làm quen với những cơn mưa đầu mùa của chiến trường CamPuChia.
Ngày đó những tân binh huấn luyện từ D11F860 được đi thẳng về E94, số còn lại xuống xe ngay cầu XaEm tập trung hết vào D bộ D15 công binh. Nghĩ ngơi được khoảng hai ba ngày gì đó, chúng tôi được tập hợp lại hết, được cấp phát đầy đủ quân tư trang, tăng võng, lương thực, thực phẫm, cuốc xẻng, dao rựa và cả súng đạn nữa...quá nhiều thứ quá các bác hén!...
Vậy là hôm sau chúng tôi bắt đầu hành quân, đường đi cứ xa, xa tít mãi, thôi thì lính tân binh mới qua, chưa biết địa hình địa vật thế nào, nhìn mấy anh lính củ đi thì ta cứ đi…hơn một buổi trời, đến điểm tập kết. Lúc này chúng tôi mới biết nhiệm vụ của chúng tôi là chống lầy cho cung đường từ E576 lên hướng 547.
Nhìn con đường lầy lội,bùn sình, hai vệt bánh xe sâu như hai giao thông hào, lúc này thì chắc chắn không thể có những chiếc xe nào hành quân qua được cung đường này, ngán thật. Mùa mưa ơi mùa mưa, cũng vì mưa mà cung đường từ Chép lên TàBeng xe chạy không được báo hại chúng tôi phải đi bộ mấy ngày ròng rả. Giờ đây cũng vì mưa….
….
Khi đến điểm tập kết, vì toàn là lính tân binh nên chúng tôi ngơ ngác, nhìn xung quanh toàn rừng là rừng. Trời về chiều khung cảnh yên tĩnh hơn, tiếng những con ve sầu của mùa hè như rên rỉ, sầu não… Tôi đang nghĩ ngợi lang mang bỗng nghe tiếng thúc giục của anh lính cũ phổ biến công tác, ngay lập tức chúng tôi mỗi người tự đào cho mình một cái hố trú ẩn cá nhân, chặt cây làm giá súng, giá ba lô, căng tăng, mắc võng. Ở trong rừng, trời về chiều càng mau tối nên chúng tôi làm việc hết sức khẩn trương. Khi công việc của mỗi người hơi tạm ổn thì trời bỗng nổi dông gió đổ mưa.
Biết là hàng bao nhiêu cơn mưa đã đi qua đời mình, nhưng với tôi chắc là những cơn mưa của một tháng công tác nằm rừng này là ấn tượng nhất. Nó ấn tượng bởi vì đó là những cơn mưa giữa rừng sâu của đầu đời binh nghiệp tôi nếm trải. Rừng đêm đen thẳm,chỉ có tấm tăng và cánh võng che thân người lính, mưa dai dẳng suốt đêm, gió giật ào ào, tiếng sấm chớp như xé toát màn đêm…
Nằm trên cánh võng, nghe tiếng nước mưa quất sàn sạt trên tấm tăng căn sát mặt, mở căng mắt ra chẳng nhìn thấy gì ngoài một màn đen. Thôi u sầu hay buồn bã chẳng giải quyết được gì, bất chợt những câu hát như thoáng qua trong suy nghĩ như:-
Mưa rừng…ôi mưa rừng…
Hay như :-
Mưa vẫn mưa bay… đưa ta vào giấc ngũ.
Ban ngày công việc của chúng tôi là đốn cây lót xuống các đoạn đường lầy, những khi không mưa thì người lúc nào cũng ướt sũng, có những lúc đang làm việc thì trời bắt đầu đổ mưa, hối hả chạy về nơi đóng quân thì những tấm tăng bị gió mạnh vứt đi xa, những thứ còn lại như võng, mền, mùng ba lô đều ướt sạch cả. Thế đấy đời lính tân binh mới bước chân sang đất CampuChia mà sao gian khổ như lúc nào cũng ở bên cạnh chúng tôi.
Có những lúc nghĩ giải lao giữa giờ làm việc mệt nhọc, tôi tâm sự những thắc mắc của mình với những anh lính củ, ví dụ như công việc chống lẩy như thế này toàn là lính tân binh sao cấp trên không cho chúng tôi vô ở chung với một đơn vị nào gần đây cho đỡ mưa gió. Mấy anh lính cũ cười trả lời :- như thế này mà ăn thua gì mày ơi, mấy ổng rèn cho tụi mày cho quen mưa gió gian khổ, như hồi tụi tân binh đợt 2/85 cũng vậy, mới vừa bên nước qua là lập tức gùi gạo đi chiến dịch núi Hồng, đứa nào đứa nấy tơi tả như cái mền rách hết !...
Rồi cũng hết một tháng, hết một đợt trui rèn, chúng tôi về D bộ 15, sau đó tôi được biên chế về D14 cao xạ. Sau này chổ ở ổn định, nhà cửa đàng hoàng, cứ gần cuối mùa nắng thì chúng tôi lại trông mưa, mưa đầu mùa trút xuống, vạn vật cỏ cây trong rừng như sống lại, còn những người lính như chúng tôi thì nó lại báo hiệu cho một mùa trồng trỉa, cải thiện bắt đầu…