8. Pz IV
Loại xe tăng duy nhất của Đức mà seri sản xuất của nó kéo dài toàn trong toàn bộ cuộc chiến tranh thế giới thứ hai. Cho đến giữa năm 1943, nó trở thành loại xe tăng cơ bản của quân đội Phát xít Đức và là đối thủ chính của xe tăng Liên Xô T-34.
Về cấu trúc và hình dạng riêng của loại xe tăng này giống Pz III. Nhưng có động cơ tốt hơn đồng thời giáp bảo vệ và pháo chính mạnh hơn. Những chiến Pz IV lần đầu tiên có mặt trong quân đội Đức vào năm 1938 được biên chế cấp phân đội. Đến thời điểm gần bắt đầu chiến tranh thế giới thứ hai, chúng có khoản 211 (các phiên bản A, B, C). Trong chiến dịch Ba Lan, quân Đức bị bắn hỏng 97 chiến, tuy nhiên 19 Pz IV bị phá hủy hoàn toàn (không quay trở về - NV). Có hơn 97 xe tăng kiểu này bị bắn cháy bởi người Pháp.
Pz IV tham chiến với số lượng lớn tại mặt trận phía Đông. Trong tổng số 3582 xe tăng, tham gia tấn công Liên Xô vào tháng 6 năm 1941, có 439 Pz IV. Đến cuối năm, còn lại 348 chiếc không lành lặn sau các trận đánh trên chiến trường.
Pz IV đã thất bại trong các trận đấu tăng với các loại xe tăng KV và T-34 của Liên Xô do vỏ thép kém, tốc độ nạp đạn không nhanh, và khả năng bắn chậm từ pháo chính 75mm nòng ngắn. Vỏ thép 45mm của Pz IV thậm chí còn bị bắn thủng bởi pháo 45mm trên các xe tăng T-26 và BT-5 của Liên Xô. Sự thay thế pháo nòng ngắn 74mm bằng pháo nòng dài 43mm, sau đó là 48mm, cũng ít mang lại sự cải thiện. Những phiên bản sau này, được nâng cấp về vỏ thép vào hỏa lực, nhưng lại kém về khả năng vượt chướng ngại vật do khối lượng xe tăng tăng kéo theo áp lực lên mặt đất nặng hơn. Sự thay thế bản xích, được tiếp nhận vào năm 1942, cũng không giải quyết được vấn đề này. Từ năm 1943, đồng thời Pz III N và Pz III IVH được lắp thêm diềm chắn hai bên hông. Tuy nhiên, các tiêu bản của Pz IV chứng tỏ là loại xe tăng đáng tin cậy và dễ điều khiển với hệ thống liên lạc bằng vô tuyến điện và kính ngắm quang học. Vì thế, sau khi được chiếm làm chiến lợi phẩm, quân đội Liên Xô thường sử dụng đồng thời Pz III và Pz IV dưới dạng xe tăng chỉ huy trong thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai. Tại nước Đức, sự sản xuất hàng loạt với số lượng lớn thì Pz IV chiếm vị trí đầu bảng (thứ nhất). Từ năm 1937 đến năm 1945, khoảng trên 8500 Pz IV được sản xuất.
Ngoại trừ Đức, Pz IV còn có mặt trong lực lượng vũ trang Hung ga ri, Bun ga ri, Rumani, Phần Lan, Tây Ban Nha và Tuynidi. Sau chiến tranh, Pz IV được quân đội Phần Lan sử dụng cho đến năm 1962, sau đó bị loại khỏi biên chế, phá hủy và đem bán. Những chiếc xe tăng Pz IV cuối cùng nằm trong biên chế quân đội Siri, tham gia vào cuộc chiến tranh 6 ngày, gần như toàn bộ số Pz IV đó đã trở thành chiến lợi phẩm của Israel và một số đã được đặt trong bảo tang.
Trên cơ sở Pz IV, trong thời gian chiến tranh thế giới thứ hai, người Đức còn thiết kế được loạt pháo tự hành: “Iagdpanser IV”, StuG.IV “Naskhron”, “Khummel” và “Brummber”. Nhưng loại pháo tự hành sau cùng được trang bị loại pháo lớn 150mm.
Các thông số chính:
Tên gọi : Pz IV Ausf. F
Phân loại : hạng trung
Kíp xe : 5 người
Khối lượng chiến đấu: 22,3 tấn
Chiều dài,m : 5,92
Chiều rộng,m : 2,88
Chiều cao,m : 2,68
Số lượng vũ khí :
Pháo chính/mm : 1/75
Hỗ trợ/mm : 2/7,92
Độ dày giáp trước : 50mm
Độ dày giáp bên : 30mm
Động cơ : “Maybakh”, HL120TRM, bộ chế hòa khí, 300 sức ngựa
Tốc độ tối đa : 42km/h
Tầm hoạt động : 200km.