" Cuộc gặp gỡ đột xuất ngoài dự kiến, nhấc điện thoại gọi Đức Cường để biết bạn bao giờ về quê?, thì đầu kia trả lời em đang ở nhà anh “Cọc chèo” và có mỗi một mình buồn lắm, vậy tôi đến ngay nhé tôi trả lời!, làng Võng thị ven hồ Tây chẳng mấy đã đến rồi đèo bạn vun vút nhằm hướng hồ Gươm thẳng tiến. Quá trưa rồi mời bạn về hàng bia Hàng Thùng dùng bữa cũng giới thiệu lần trước chúng tôi đã đón tiếp bác Vanpho ở đây. Cuối giờ chiều lại đưa bạn hiền về vị trí nơi xuất phát làng Võng thị.
Từ lúc về thăm Bắc ninh, gặp lại QYV 110 những kỷ niệm đẹp xưa lại tái hiện như mới ngày nào, một cuộc tình dang dở. Suối Hoa nơi gần nhà cô bạn là một khu tập thể của y bác sỹ bệnh viện và một vài y bác sỹ trong khoa tôi điều trị biết tình cảm của chúng tôi rồi mẹ cô nói với con mình: hôm nào con đưa nó về nhà để mẹ biết mặt!,và tôi được bạn cùng về nhà sau khi xuất viện như tôi đã kể. Với vết thương trên tay mang nhiều dị tật khi tuổi đời còn trẻ luôn nghĩ về tương lại mai sau nên nhiều năm liền phải đi rất nhiều QYV trên miền Bắc không còn cơ hội về với người xưa, thời gian thấm thoát thoi đưa mỗi người đã an bài và đã gửi một lá thư duy nhất cho cô bạn rằng: để gìn giữ hạnh phúc của nhau chúng ta nên có một khoảng cách an toàn đừng để nó gần thêm và nhận một lá thư hồi âm thì biết rằng cô bạn cũng nhất trí với quan điểm này. Giờ đây những kỷ niệm xưa chỉ trong khoảnh khắc nhưng chứa đầy xao xuyến.
Tâm sự những điều mà không phải lúc nào cũng nói được cùng bạn hiền bên hồ Gươm."
-----------------------------------------------------------------------------
Chiều thu buồn man mác. Những chiếc lá vàng cuốn theo chiều gió lả tả rơi xuống mặt bờ hồ báo hiệu đã cuối mùa . Cả hai chúng tôi cùng trải lòng tâm sự kể về một thời đóng quân trên đất kinh bắc . Câu chuyện của bác sư đoan 5 lam tôi liên tưởng đến “chuyện riêng đời quân ngũ ” mà ducuong đã có dịp kể trên trang mvh này.
Cũng như nhiều mối tình khác cho dù đã trong thời bình nhưng âm hưởng chiến tranh và hình ảnh của chiếc áo màu xanh vẫn còn nguyên giá trị. Bác sư đoàn 5 đã kể câu chuyên mà lâu nay bác đã để yên trong một góc trái tim. Có lẽ không có chuyến đi lên đất kinh bắc thăm nhà bác hongc9d3 thì nhịp đập không loạn nhịp và trái tim không bị thức giấc phải không bác F5?.
Bắt đầu từ chuyện cô nứ sinh học lớp 10 có thói quen vào xem truyền hình và người thương binh hằng tối vẫn lấy gế sẵn chờ đợi cô gái đến để được ngồi cạnh. Rồi đến hình ảnh hằng buổi sáng cô nữ sinh nấu cháo đưa vào sớm dể còn kịp đi học khi bác F5 phải mổ tái phát vết thương lần hai rõ ràng đang nhen nhóm tình cảm của hai người bạn trẻ . Vết thương nặng ở tay phải mới mổ lại lần hai đã làm bác F5 không thể tự mình ăn được và cô gái tuổi mới 17 tuổi đã bón cho bác từng thìa cháo. Ducuong thật sự xúc động trước ngĩa cử của cô gái. Có lẽ trái tim sắt đá cũng phải rung động thôi bác sư đoàn 5 ah?!
Cô gái kinh bắc đó có tên là Mến. Một cái tên thật đồng quê và có lẽ nó như đã nói thay nhân cách của cô.Ngày ra viện bác chọn bộ quân phục mới nhất ra tận nhà để cảm ơn gia đình và cô gái. Người bố của cộ là một TB nặng. Có lẽ vì vậy mà cô gái đã có thêm đồng minh và anh thương binh trẻ đẹp trai người Hà nội có những bát cháo thật đượm đà tình quê,
cô thôn nữ có Làn da trắng và con mắt to đen tròn như bác miêu tả có lẽ cũng như bao cô gái trẻ đẹp khác trên quê hương quan họ. Với khuôn mặt như vậy . Ân ngĩa nhân hậu như vậy mà trái tim bác không xao xuyến mới là chuyện lạ!
Cái bắt tay tạm biệt mà bác đã kể trong đêm trăng thanh ,cũng giống cái bắt tay của duccuong khi tạm biệt cô gái Lam Giang ở cổng trường đại học Vinh. Cái bắt tay thật dài như để truyền hơi ấm cho đến lúc cô gái khẽ khàng rút tay ra...
Mối tình được khép lại bởi bác về tiếp tục ôn thi Đại học, Bốn năm học sau đó đã không thể cho bác cơ hội để tìm lại,gặp gỡ trả ơn . Một ánh chớp thoáng qua trong cuộc đời để đến hôm nay về đất quan họ bác sư đoàn năm phải bâng khuâng..
Tấm lòng của cô gái đó cũng là tấm lòng như bao cô gái “ trên quê hương quan họ ” của người phụ nữ Việt nam. Họ không chỉ là hậu phương vững chắc mà còn là niềm tin nguồn cổ vũ chúng ta những người lính chiến đấu ngoài mặt trận.
Duccuong viết những dòng này thay cho lời chúc mừng chị em phụ nữ thành viên trên trang MVH nhân ngày phụ nữ việt nam 20-10 vừa qua.