Đây là trận đánh ở rừng cao su Mi mút bác Quangcan ạ.
Xạ thủ ĐKZ 82.
Chiến trường ngày càng khốc liệt. D6 của tôi đang đánh nhau tưng bừng khói lửa trên đất bạn Căm Pu chia(?).Còn tôi, vẫn ngày hai buổi quẩn quanh ở trạm thu dung.
Thế rồi ra viện. Tôi được điều về D4, E 52.Cùng về D4 với tôi còn có anh Mai người Nghi Văn.Cả hai anh em chúng tôi được điều về C4 hỏa lực.Anh Mai được tăng cường cho khẩu đội 12 ly 7. Còn tôi, được tăng cường cho khẩu đội ĐKZ 82. Lúc đầu, tôi được phân công làm xạ thủ số hai, vác chân. Sau lại chuyển sang làm xạ thủ số ba, mang năm quả đạn.Công việc của một xạ thủ ĐKZ thật vất vả, vì mang vác nặng nề.Tôi còn nhớ, riêng cái nòng của nó là hai mươi chín cân. Mỗi quả đạn năm cân, vậy chi xạ thủ số ba phải mang hai mươi lăm ki lô gam. Ngoài ra còn có gạo,súng AK, quân tư trang của mình nữa.Khi hành quân đã vất vả. Còn khi đánh vận động lại càng vất vả hơn.Đòi hỏi người lính hỏa lực phải có sức khỏe tốt mới hoàn thành được nhiệm vụ.Trong khi đó, lính trinh sát mang vác rất nhẹ nhàng.Ngoài quân tư trang, người lính trinh sát lại được trang bị một khẩu súng Ak báng gấp, năm đến bảy băng đạn và vài quả US. Gọn nhẹ.
Thú thật, tôi rất khoái làm xạ thủ ĐKZ. Vì so với lính trinh sát thì nó ít tiếp cận địch hơn.Vì vậy, tôi dấu kín chuyện làm lính trinh sát ở d6 của mình.
Chỉ huy khẩu đội ĐKZ 82 là anh Sơn – Lính bảy lăm. Anh là người rất nghiêm khắc.Anh bảo với cả khẩu đội: Thằng này(chỉ tôi), là lính mới, phải rèn đến nơi đến chốn. Đi phục, đi tập kích, lúc nào anh cũng bắt tôi đi đầu. Nhiều khi sợ sệt, không biết làm thế nào mà lùi lại sau, đành giả vờ đi đái(để người khác vượt lên trước mình).Anh dừng lại. Nói khẽ, nhưng đầy giận dữ: Tao bắn đứt “chim” đấy.
Lâu dần thành quen. Từ chỗ tim đập bất chấp nhịp địệu, đến lúc “ chậm dần và đều lại” là một quá trình tôi luyện đầy gian khổ.
Ở C4, tôi chỉ tham gia một trận đánh với tư cách là xạ thủ số 3 mà thôi.
Lần đó, ở Me Mút(?), D4 được lệnh luồn sâu, đánh vào phía sau lưng địch.Sau một đêm luồn rừng vất vả.Mờ sáng chúng tôi tiếp cận được mục tiêu.Trước mặt chúng tôi là cái bản nhỏ.Muốn đánh vào bản đó phải vận động qua một bãi cỏ gai cao quá đầu gối. Địa hình thật chẳng thuận lợi chút nào.Từ xa, chúng tôi thấy địch đi lại lố nhố. Chúng chẳng hay biết rằng, hàng trăm nòng súng các loại đang hướng về phía chúng và sẵn sàng nhả đạn.Tôi thấy một làn khói nhỏ bay lên từ cuối bản.Tôi nghĩ: Chắc chúng đang nấu cơm?
Và giờ G đã đến.
Pháo tầm xa của trung đoàn cấp tập bắn vào mục tiêu.
Lệnh tấn công bắt đầu.
Cối 82 của C4 rót vào bản.Chính xác đến từng quả một.Tiếng hô xung phong của cả đại đoàn quân vang vọng khắp cánh rừng cao su. Tôi xách súng chạy theo anh Nghĩa xạ thủ số một.
Đây là lần đầu tiên, tôi được tham gia đánh vận động trong một đội hình lớn như thế này.Tôi khoái lắm.Chỉ tiếc là không được cầm AK mà bắn vào đầu bọn miên.
Tiến được một vài chục mét.Chúng tôi thấy một chiếc xe ca.Vâng, chính xác là một chíêc xe ca màu trắng, khoảng trên ba chục chỗ ngồi đang chạy qua bản. Mục tiêu ngon quá. Cả khẩu đội hét lên:
- Anh Nghĩa bắn đi. Bắn đi anh Nghĩa. Bắn đi.Bắn đi...
Anh Nghĩa bước thêm mấy bước nữa để lấy thế.Bỗng anh ngã sụp xuống.Tôi chạy lại phía anh. Khi gần đến chỗ anh.Tôi bỗng ngã nhào về phía trước.Mặt mày tối sầm lại.
Anh Sơn, khẩu đội trưởng hốt hoảng:
- Sao thế? Bị thương à?
Anh Nghĩa chửi đổng:
- Đ…mẹ sa hố!
Thì ra, chúng tôi đang tiến vào một bãi cao su đã được chặt hạ, trơ lại toàn gốc.Bên cạnh mỗi gốc cây là một cái hố sâu, chuẩn bị cho việc trồng cây mới. Anh Nghĩa đã kéo được chân phải lên. Chuẩn bị bắn. Còn tôi, tôi đang nằm ngay sau đuôi khẩu ĐKZ. Nếu anh Nghĩa bắn thì tôi sẽ nằm gọn trong luồng lửa phụt ra từ phía sau của nó. Chắc chắn tôi sẽ bị cháy thui. Nguy cơ năm quả đạn sau lưng tôi sẽ nổ.Nếu khối thuốc nổ hai mươi lăm kí trên lưng tôi được kích hoạt thì không biết điều gì sẽ xảy ra đối với xê hỏa lực.
Tôi hét:
- Khoan. Anh Nghĩa còn em ở phía sau!
Hình như anh Nghĩa không nghe thấy.
Tôi lấy hết sức bình sinh, chống hai tay để nâng một trọng lượng hơn tám chục kí ra khỏi hố và lao về phía trước.Một tiếng nổ “ầm” vang lên.Khói bụi mù mịt. Tôi thoáng nhìn về phía sau, nơi tôi vừa ngã, cây cỏ cháy queo.
Vì bắn vội nên quả đạn không trúng xe mà lao vào mái nhà gần đó. Bản làng chìm trong lửa khói.Tôi lắp xong quả đạn thứ hai thì chiếc xe đã chạy quá xa.Tiếc quá.
Trận đánh gặp địa hình không thuận lợi, nên đội hình tiến lên rất chậm .Không ai ám chạy nhanh mà dò gẫm từng gốc cây một.Thỉnh thoảng lại vài thằng sa chân xuống hố.Ngã nhào.
Bị đánh bất ngờ, địch không dám chống cự.
Khi chúng tôi chiếm được bản thì địch đã cao chạy xa bay. Để lại trên hiện trường vài xác chết, mấy nồi cơm chỉ còn trơ lại cháy.Ấn tượng nhất đối với chúng tôi là mấy chảo thịt còn nóng hổi, thơm phưng phức…
Chiếm được mục tiêu. Chúng tôi không chốt lại trong bản mà tản ra chốt ở phía ngoài . Đề phòng địch phản pháo và tấn công chiếm lại trận địa. Khẩu đội ĐKZ của chúng tôi chốt ở bên trái, ngay gần ngã ba chạy vào bản.Tôi còn nhớ lúc đó, cả khẩu đội say sưa đi lùng sục và thu chiến lợi phẩm. Chẳng chú ý gác sách gì cả.Đang mơ màng nghĩ đến chảo thịt của lính miên để lại thì phát hiện thấy một thằng miên, to cao cởi trần, áo vắt vai không mang theo súng đạn gì cả, đang vừa đi vừa nhảy chân sáo.Xem chừng có gì vui lắm.Hình như nó mừng là sắp về đến “nhà” chăng? Nhưng nó có biết đâu “nhà của nó” đã bị D4 chúng tôi chiếm mất rồi.Cơm thịt của chúng đã bị bọn tôi chén sạch. Chỉ còn mấy viên đạn này dành cho nó thôi…
Thú thật tôi hơi run.Vì cả đại đội chẳng ai phát hiện ra nó.Trong tay anh em chúng tôi có hai khẩu Ak và một khẩu ĐKZ.Nếu hét to báo động thì nó sẽ chạy mất.Lẽ nào đem ĐKZ bắn cái thằng này?
Tôi bảo anh Nghĩa:
- Chờ nó vào thật gần sẽ bắn.
Anh Nghĩa hỏi tôi:
- Trình độ bắn Ak của mày như thế nào?
Tôi bảo:
- Anh yên tâm. Lính trinh sát điểm xạ chuẩn lắm.
Khi nó cách chúng tôi chừng ba mươi mét.Chúng tôi nâng súng lên và …bóp cò.Hai loạt đạn găm ngay vào người nó.Chúng tôi bồi thêm loạt nữa. Nó gục xuống.
Nghe súng nổ.Bọn anh nuôi túa ra. Chúng hét nhao nhao: Bọn ĐKZ bắn được một thằng miên rồi.
Một thằng anh nuôi nhanh chân, chạy đến chỗ thằng miên. Có lẽ là để thu chiến lợi phẩm? Bỗng một tiếng nổ khô khốc vang lên.Thằng anh nuôi ngã nhào xuống vệ đường.Tất cả bọn anh nuôi phía sau đứng khựng lại.Chúng tôi men theo vệ đường. Nhìn thấy hai thằng nằm chỏng queo. Một thằng miên và một thằng anh nuôi.Chúng tôi nã thêm mấy viên nữa vào thằng miên cho yên tâm. Và cùng anh em chạy lên.Nhìn thấy xác thằng miên toe tét, mình mẩy đầy máu, cũng đủ biết vì sao có tiếng nổ bất ngờ ấy.Thằng anh nuôi bị thương khá nặng. Trong cơn đau, nó thiều thào: Thằng miên tự sát…
Đai đội nhắc nhở các bê tăng cường cảnh giới.Đặc biệt khẩu đội ĐKZ đang chốt giữ đầu con đường đi vào bản.
Khoảng hai mươi phút sau. Chúng tôi lại thấy hai thằng miên từ trong rừng đi ra.Trong hai thằng, chỉ có một thằng mang vũ khí.Một thằng cởi trần. Có lẽ hai thằng này vừa đem cơm cho lính miên về. Bọn anh nuôi, và bọn cối 82 hét toáng lên: Bắn. Bắn bỏ mẹ nó đi.
Vậy là hàng chục khẩu súng thi nhau nhả đạn.. Bị bất ngờ. Hai thằng miên đứng sựng lại. Khi đã hiểu ra vấn đề, chúng liền chạy thục mạng xuống chân cao điểm.Hàng chục tay súng đuổi theo. Đạn bay như mưa về phía chúng.Hai chúng tôi chạy ra đến nơi thì đã thấy tấm lưng trần của thằng miên khuất vào rừng xanh.Tôi tặc lưỡi: Chậm mất rồi.
Phải công nhận lính anh nuôi nấu cơm,xào thịt là giỏi; chứ bắn AK trong trường hợp này thì kém thật.
Đến chiều thì chúng tôi đánh vận động thêm vài ki lô mét nữa. Và D4 chốt lại rừng cao su Mi Mút cho đến ngày mở chiến dịch giải phóng Căm pu chia.