thai60
Cựu chiến binh
Bài viết: 833
|
|
« Trả lời #526 vào lúc: 12 Tháng Bảy, 2013, 10:30:22 pm » |
|
Chào các bác và anh em. Bây giờ là 8 giờ 5 phút tối. Vào giờ này ,ngày này của 29 năm trước nơi chiến trường Vị xuyên,thai60 cùng những đồng đội lính VT của mình bắt đầu chui ra khỏi căn hầm nhỏ nằm gần giữa ngã ba Thanh thủy (khoảng giữa đoạn đường từ cầu treo đến nhà Bưu điện ngày nay ).Lợi dụng khoảng lặng giữa hai đợt bắn và ánh hỏa châu sáng rực trời,chúng em đã vượt qua đươc quãng đường chỉ khoảng 40-50 m nối từ chỗ căn hầm ấy đến chỗ có tuyến giao thông hào dẫn sang khu cầu sập trước của hang Dơi.Khi rời đường hào chạy xuống bờ suối,việc đầu tiên chúng em làm là ào mình xuống suối,vùi mình trong làn nước mát,uống ừng ực những ngụm nước như mang đậm mùi khét của thuốc đạn nhưng vẫn đẫm đầy dấu hiệu của sự sống,mặc kệ những quả đạn cối vẫn nổ ầm ĩ,chớp sáng soi rõ những cột nước bị tung lên. Vượt qua suối,chạy trên bãi cát vẫn còn nóng bỏng vương đầy mảnh đạn,lao về phía hang.Hình ảnh đầu tiên khi đến bên hang mà đến bây giờ thai60 vẫn thấy hiện rõ trong tâm tưởng,là những thân xác người chất cao thành đống,kéo dài từ mép phải của vách đá hướng về phía đường lên đồi cô X,đồi cây chuối,233...vào tận trong hang.Ở trong hang là một khung cảnh hỗn độn của lính tráng nhiều đơn vị ,và la liệt ngổn ngang là thương binh...Họ nằm ,ngồi vạ vật ở khắp mọi chỗ ,người đã được băng bó ,người đang được cấp cứu,người còn đang quằn mình với những vết thương còn chưa cầm máu.Những búi băng đỏ sẫm hay đen xì tuột xuống,bung ra để lộ những vết thương ,vết thì be bét máu đỏ,vết thì cháy đen,nứt nẻ vì thuốc súng...Những người lính khẩn trương ,túi bụi trong công việc của mình,chẳng ai còn kịp nhìn tới người khác.Những tiếng hô hét gắt gỏng,những mệnh lệnh oang oang có lúc như gầm lên.Những tiếng gọi theo kiểu mật khẩu của lính thông tin khi râm ran lúc thống thiết.Những tiếng quát gọi,chỉ đường,cãi vã,chửi bới.Một bầu không khí vô cùng khẩn trương,nóng bỏng,gấp gáp,bức bối.Có một điều vô cùng kỳ lạ : Trong mớ âm thanh hỗn độn ấy,thai60 không hề nghe thấy một tiếng khóc hay tiếng kêu than.Chỉ cùng lắm là những tiếng rên rỉ nghẹn ngào của những người lính bị thương còn tỉnh,chưa ngất xỉu đi.Bên những bàn cấp cứu,sơ cứu dã chiến,câu cửa miệng của các bác quân y,y tá là...nào em,cố gắng nhé...bị thế này là may lắm rồi...Vâng...cắt đi những cánh tay,cẳng chân,thậm chí cả hai đùi vẫn là may mắn;bó lại những bả vai, lồng ngực vỡ toang bầm dập vẫn là may mắn...nhét lại những búi ruột thâm tím vào khoang bụng vẫn là may mắn...băng bó kín cả cái đầu vỡ toác cũng vẫn là may mắn...Vâng.Không hề có tiếng khóc hay kêu la dù thuốc tê,thuốc mê đã cạn kiệt chỉ để dành cho những ca cực kỳ nguy cấp. Những cáng thương vẫn liên tục được chuyển về,thương binh được chuyển vào trong hang,tử sĩ thì chất đống ở bên ngoài ,vì trong hang đã chật cứng .Vâng...một cái hang mà ngày thường rộng mênh mông,có nhiều tầng,nhiều ngóc ngách ...bây giờ đã chật cứng. Trước cửa hang,bên bờ cát,ngoài ngã ba,trên đường cái,trên các tuyến hào...vẫn nhằng nhịt ầm ĩ,chói lòa đạn pháo ,cối của địch.Chúng bắn như để lấy lại hồn vía sau một ngày như bị đày xuống địa ngục bởi những trận tấn công của quân ta,bắn như để trả thù,gỡ lại thể diện khi một lực lượng binh lắm đạn nhiều như vậy mà vẫn bị quân ta giáng cho những đòn choáng váng,bắn như để xóa đi những tổn thất ghê gớm mà những người lính Việt nam đã trút lên đầu chúng. Trong cơn bão lửa điên khùng của kẻ thù ấy,những người lính của e 14 ,của f 313,của f 356,của những đơn vị phối thuộc khác lại lao vào một chiến dịch mới cũng đầy hiểm nguy và bi tráng :Lên trận địa để tìm đón thương binh,tử sĩ;cáng chuyển họ về phía sau... Và...trong chiến dịch ấy,máu của những người lính lại đổ xuống... Và...tiếp nối sau đó là những chiến dich khốc liêt khác... Và...trên mảnh đất Vị xuyên anh hùng ấy,vẫn không hề có tiếng khóc than... Dù nước mắt vẫn vương đầy trên gương mặt và thấm đẫm trong lòng những người lính biên cương...cho đến tận bây giờ. Trong nỗi nghẹn ngào nhớ thương những người đã ngã xuống cho Tổ quốc được mãi mãi bình yên,những người lính vẫn hát vang lên những bài ca của tình yêu đồng đội... Nhân ngày giỗ của biết bao đồng đội năm xưa,một lần nữa thai60 xin kính tặng hương hồn các anh và anh em trên HG một bài thơ mà thai60 đã viết nơi chiến trường Vị xuyên ngày ấy...
ĐIỆP KHÚC NIỀM TIN
Hát lên bạn ,những bài hát tình yêu, Hãy đốt cháy trong tim một ngọn lửa, Xua tan đi nhưng u buồn trăn trở, Ôm trong lòng khát vọng và niềm tin.
Hãy hát lên chào đón ánh bình minh, Hãy đợi chờ những đêm trăng bát ngát, Dù gian khổ có làm ta xơ xác, Dù đạn bom có làm ta tật nguyền, Đã làm người lính giữa chốn trận tiền, Hãy dành cho nhau một trái tim trọn vẹn.
Hôm nay ra đi mà ngày về không hẹn, Nhưng cuộc đời này đâu phải quá mỏng manh; Có mất đi đâu một quãng tuổi xanh, Khi ta sống giữa núi rừng biên giới. Và nếu chết ta không cần trăng trối, Bởi linh hồn ta sẽ tự biết về đâu.
Ta biết rằng trong nỗi nhớ nôn nao, Bạn sẽ thấy tình ta bay trong gió, Bạn sẽ thấy hình ta trong ráng đỏ Của mây chiều trong mỗi buổi hoàng hôn, Sẽ chẳng bao giờ ta thấy cô đơn, Khi mãi bên ta là tình yêu đồng đội.
Hát lên bạn, biên cương đang vẫy gọi, Ta hát tặng nhau những ĐIÊP KHÚC CỦA NIỀM TIN.....
( Thơ lính viết ở VỊ XUYEN-Tháng 4/1986-ngày e 14 chuẩn bị trở lại Thanh thủy)
Chào các bác và anh em.
P/S:Cám ơn bác tiengiao và anh em đã động viên,thai60 xin hứa sẽ cố gắng đóng góp một phần nhỏ nhoi của mình cho HG chừng nào vẫn còn đủ tâm huyết và còn được các bác ủng hộ ,hỗ trợ.
|