thai60
Cựu chiến binh
Bài viết: 833
|
|
« Trả lời #517 vào lúc: 12 Tháng Bảy, 2013, 11:29:50 am » |
|
Chào các bác và anh em.
Xin chân thành chia sẻ những cảm xúc khi hồi tưởng ký ức chiến trận của các đồng đội.Chân thành cám ơn các bạn bè đã đồng cảm với CCB Hà giang. Sáng ngày 12/7/1984,vào lúc 7g30,trong cơn bão của tiếng nổ pháo ,cối,thai60 nhận lệnh chỉ huy B của mình lên ngay Hang NÀNG LÒ làm nhiệm vụ.Thú thật với các bác,sau cả một đêm liên tục phải đi lại như con thoi giữa Nà cáy,Thanh thủy,685,đồi cô X...dưới làn đạn pháo địch,lúc lên là tải vũ khí,lúc xuống là cáng thương binh,chứng kiến bao nhiêu tử sĩ còn nằm ở các hang núi,góc hầm tiền tiêu trên khắp trận địa...những người lính chúng tôi cũng có đôi chút ngại ngần.Nhất là lúc này tất cả các tuyến hành quân đều nằm trong cơn bão lửa đó. Ngay ở khu vực Nà cáy,đạn pháo,cối của địch cũng đang dội xuống liên tục. Thế nhưng ,sự ngại ngần ấy cũng chỉ thoáng qua,bởi chúng tôi biết rằng trên những cao điểm tiền duyên kia,các đồng đội của mình đang ở trong một trận đánh ác liệt,một trận đánh mà tất cả chúng tôi từ mấy tháng nay đã mong chờ.Và chúng tôi đã rời khỏi những căn hầm ,lao ra đường,xông lên phía trước... Ở ngay phía dưới hang Phẫu khoảng 50m,sau một loạt H12 của đich,có 3 lính VT đã bị thương.Em đã lệnh cho B mình tiếp tục chạy lên,cứ để lại thương binh sẽ có người giải quyết.Đến chỗ đường hào tiếp giáp với đường oto,khi đội hình b em đã nằm trên mặt đường,chợt một tràng tiếng đề pa dài dằng dặc vẳng đến,sau đó là tiếng rít như của một đàn ong khổng lồ ào ạt lao về phía chúng em.Tất cả nằm rạp xuống mặt đường đá,ai may mắn thì lăn được xuống rãnh ven đường...rồi một trận bão lủa và tiếng nổ chói tai ập vào giữa đội hình.Khi cơn bão ào qua,là một khoảnh khắc lặng ngắt,trong khói bụi mịt mù,chúng em nhìn thấy rất nhiều đồng đội đang lăn lộn,máu me bê bết,nhiều thân xác tan nát,nằm la liệt trên mặt đường,sườn đồi...Khoảnh khắc kinh hoàng ấy cũng chỉ thoáng qua rất nhanh,chúng em lại tiếp tục lao lên phía trước.Đội hình B em lúc này chỉ còn thấy hơn một chuc người chạy trên đường,trong đó có 4-5 người bị thương,em quát mấy bác ấy nằm lại bên vách đá gần chỗ gác bom ,quay lại cứu thương binh,tìm cách tự mang nhau về hang Phẫu.Số còn lại tiếp tục chạy lên. Cũng may,đoạn đường lộ thiên từ chỗ gác bom đến cầu treo địch không bắn thẳng được,chỉ có những loạt cối rời rạc,nên không có thương vong nữa. Đến đầu cầu treo,khi chúng em bắt đầu lao vào ngã ba thì cũng là lúc những quả DKZ đầu tiên của địch lao đến,đội hình của chúng em lại bị tản ra,anh em lao vào các khe,hốc để tránh mảnh đạn.Lại một dàn H12 hơn một chục quả dội xuống,tiếng đạn rít gió nghe rất khủng khiếp,những tràng tiếng nổ lại quất vào màng nhĩ chúng em như có người nổ mìn ngay bên mình.Tất cả chúng em bị sức ép,xung động của tiếng nổ quật cho văng vật lăn lộn trên đường...Nhưng may quá,cả loạt DKZ và H12 đều không trúng ai.Ngay lập tức,chúng em phân tán đội hình tản ra các chỗ nấp.Em cùng 4 lính nữa lao xuống căn hầm bên đường cạnh xe tăng thứ 2,trước khi chui xuống em còn nhìn thấy 2 lính b mình đang chạy bên chiếc xe tăng thứ 3 ở phía trên,chỗ giáp với tuyế hào dẫn vào hang Dơi.Chúng em định khi ngớt một loạt bắn thì sẽ cùng vọt lên mặt đường,vượt qua mấy chục met ấy để thoát khỏi ngã ba.Nhưng bắt đầu từ lúc này,chắc do đã phát hiện ra bọn em và các đợn vị khác đang tìm cách đi qua,địch tập trung bắn liên tục các loại Dkz,H12,12,7ly,cối...xuống toàn bộ khu vực ngã ba.Sau này mới biết,vào giờ này trên các cao điểm,địch đã bị thất thủ,quân ta đã chiếm hết các mục tiêu tấn công,để ngăn cản lực lượng tiếp viện của quân ta,chúng đã dựng lên một bức tương lửa bằng tất cả các loại hỏa lực mà chúng mới được bổ sung,trên toàn bộ khu vực từ cầu treo ,đến cửa các hang bên kia suối Thanh thủy,dọc tuyến hào 673 lên 812,và toàn bộ những con đường dẫn lên khu vực các điểm cao bình độ phía Bắc và Tây Bác Thanh thủy... Trận bão lửa ây đã giam 5 lính vận tải cùng 9 lính BB thuộc c10/d 9/e 14 chúng em trong căn hầm ấy,từ khoảng 8 giờ sáng đến 8 giờ tối. Trong cơn bão lửa và tiếng nổ ấy ,chúng em bị quăng quật tơi bời từ đầu hầm này sang đầu hầm kia,ngập ngụa trong khói đạn. Có những lúc tự nhiên hoàn toàn yên ắng,trong khoảnh khắc ấy em lai nghe văng vẳng tiếng chim hót,tiếng ve kêu râm ran ở trên ngọn cây gạo ngay cạnh hầm,cứ như không hề có trận bão lửa nào vậy. Cơn bão lửa lại tiếp tục,nhìn thấy cửa hầm lúc sáng bừng lên,lúc tối sập xuống,những cuộn dây thép gai ở đâu bay đến như cái nút đóng lại ,rồi lại bị bật ra bay đi... Trong khung cảnh ấy,chúng em đã nghĩ tới cái chết.Có những người túm lại với nhau,có những người ngồi bó gối trầm ngâm,không còn ai muốn đùa nghịch ,chuyện trò gì nữa...Lúc đó,thai60 đã giở thư mẹ ra đọc lại-lá thư mà 60 em đã cùng các đồng đội đọc trên dốc Cóc nghè,làng Pinh ...Và thầm gọi tên MẸ để thầm nói những lời cuối cùng... Trận bão lửa bạo tàn ấy kéo dài tới tận khi trời tối,khi không còn ánh sáng mặt trời nữa,thì mới giảm dần,để rồi đến khoảng 9 giờ 30 tối,lại tiếp tục trở lại ,nhưng tập trung tại những khu vực đã được mênh danh là cửa tử của các hướng. Tranh thủ lúc địch ngớt bắn lợi dụng trời tối,lính VT chúng em đã rời hầm,chạy vào Hang Dơi,lúc này thì em cũng đã quên hẳn vai trò chỉ huy của mình rồi,vì cũng còn nhiều nhặn gì nữa đâu-8 lính VT tất cả . Khung cảnh trong hang Dơi,hang nàng LÒ cũng thật là bi tráng,nhưng 60 em xin để phần này cho những đồng đội khác am hiểu sâu sat hơn kể lại. Chuyện của em và các đồng đội VT bên em ngày 12/7/84 đơn giản chỉ có thế,so với các đồng đội khác trên toàn mặt trân thì quá là bình thường,nhỏ nhặt.Dù sao,nó cũng là những hồi ức không thể nào quên được,em xin kể với các bác và anh em,những mong góp thêm đôi nét chấm phá cho bức tranh tái hiện trận đánh ngày đó. Gần 30 năm trời đã trôi qua,bao nhiêu xác thân đồng đội vẫn còn lưu lạc nơi chiến hào,bao nhiêu đồng đội đã vắng bóng không một lần gặp lại,chẳng biết số phận ra sao...bao nhiêu vết thương thân xác và tâm hồn tuy đã liền sẹo nhưng vẫn còn âm ỉ day dứt... ÔI...CHIẾN TRANH...
|