Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 16 Tháng Năm, 2024, 08:52:11 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Hà Giang - Phần 10.  (Đọc 172027 lần)
0 Thành viên và 4 Khách đang xem chủ đề.
hong c9d3e866
Thành viên
*
Bài viết: 703


« Trả lời #310 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2013, 04:47:06 pm »

  (Tiếp theo)
Tiếng gà eo óc vang lên từ cuối xóm. Toại nhẹ nhàng gỡ chân thằng Phúc ra. Thằng Phúc ngủ mê, nói lảm nhảm: “Bố… bố”. Còn một ống bơ gạo nếp mang từ bên kia sang, Toại nấu lên rồi gói tất vào một tấm lá chuối. Mùi cơm nếp bốc lên thơm ngậy.

Anh khoác chiếc ba lô trên lưng, đặt thằng Phúc ngồi lên hai vai. Hai tay nắm  cổ chân, thằng Phúc ôm đầu bố ngủ gục. Trăng vẫn chưa lặn.

Con Mực chúi đầu, theo gót bố con anh đến gốc gạo thì dừng lại, ngửa cổ sủa một hồi mới quay về.

Thị xã Hà Giang mỗi ngày chỉ có một chuyến xe khách xuôi, một chuyến ngược.

Trái lại, xe kéo pháo, xe chở đạn, xe chuyển quân vào ra kìn kìn không ngớt. Thị xã bây giờ chỉ toàn lính. Bến xe khách cũng đặc lính, những người lính có phép và không phép. Kiểm soát quân sự đi lại như con thoi.


Toại đi quanh xe, hỏi với lên: “Có đồng hương nào Quốc Oai, Hà Sơn Bình không?”. Một cái đầu thò ra trả lời: “Có Phúc Thọ đây”. Toại nói: “Đồng hương cho tôi gửi cháu về quê được không?”. Người kia bảo: “Được!”.

Thằng Phúc đã thức, nó ngơ ngác nhìn xung quanh rồi hỏi: “Mình đi đâu hả bố?”.

Toại vẫn để thằng Phúc ngồi trên vai, không dám hạ xuống vì sợ nó nhìn thấy đôi mắt ầng ậc nước. Toại trả lời: “Con về quê trước. Bố sẽ về sau”. Thằng Phúc bảo: “Bố về cùng con!”.

Toại nhét vào túi áo ngực bé xíu bằng hai ngón tay mảnh giấy ghi tên tuổi, địa chỉ quê quán của Phúc rồi dặn dò người lính đồng hương. Anh chép lại những thông tin của người lính kia lên vỏ bao thuốc lá, bảo: “Có dịp tôi sẽ qua nhà thăm đồng hương”.


Toại trao thằng bé và cái ba lô qua cửa sổ xe cho người lính rồi lùi lại một bước, nói: “Còn không về được thì xin đồng hương nhận của tôi…”.

Chưa dứt lời Toại sụp xuống, vòng tay làm một vái rồi quay đầu chạy. Thằng bé khóc, nhoài người ra cửa sổ gọi với theo: “Bố ơi… bố”.

Người lính đồng hương ngỡ ngàng nhìn Toại chạy như bị ma đuổi, mắng vốn: “Rồ à? Tự dưng bê người ta lên bàn thờ”. Anh ta quay sang nựng thằng Phúc: “Nín nào, chú cháu mình về quê nhé!”

Chạy một đoạn xa Toại mới dừng lại. Anh đứng trân trân nhìn chiếc xe khách đỗ trong bến cho đến khi xe lăn bánh hút tầm mắt. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má Toại.

Thằng Hanh đứng ở góc bến xe nhìn thấy hết. Nó đã có giấy đi viện 93.


Toại về đến nhà một lúc thì thằng Hanh cũng về. Nó nói: “Em không đi viện nữa”. Toại lo lắng: “Nhỡ dại thì sao?”. Hanh bảo: “Không dại được đâu anh ạ. Em biết con chó ấy rồi”. Toại nhìn Hanh, đùa: “Hay mày sợ tiêm hăm mốt mũi quanh rốn?”.

Thằng Hanh lắc đầu cười cười, đi cà nhắc nhưng vẫn leo qua bức tường lửng bằng đất sang sân bên kia. Ống quần bên trái xắn đến đầu gối, vết chó cắn đã khô miệng.

Chiều hôm ấy Dũng lưng đeo máy 2W có cái anten cao ngật ngưỡng, ba lô đeo trước bụng, tìm Toại thông báo: “Em ở C18  đi phối thuộc với đại đội anh”.

Dũng được phân về ở tạm cùng Hanh.


Thằng Hanh ngồi sau nhà, đang mân mê ngắm nghía cặp xương hàm chó còn đủ cả răng nanh nhọn hoắt. Đây là bảo bối của một đồng hương truyền lại. Thay vì tự thương bằng súng hay mìn 652A, cái hàm chó này nhẹ nhàng và kín đáo hơn rất nhiều. Chỉ việc đưa bắp chân vào khạp một cái, đầy đủ cả vết răng hàm lẫn răng nanh, tài thánh cũng chẳng phát hiện ra.

Thoáng có bóng người Hanh giúi vội cặp hàm chó vào đống củi.

3. Một loạt tiếng nổ vang lên qua cặp loa đại trên sâu khấu. Các diễn viên nháo nhào núp sau bục gỗ. Một giọng nói cất lên, hốt hoảng: “Chúng nó lên đông quá! Đánh hay là rút?”.

Giọng nói khác, quyết liệt: “Đánh!”. Một cánh tay giơ lên rồi vài ba cánh tay khác cũng chầm chậm giơ lên từ những vị trí ẩn nấp.

Những cánh tay đeo vòng đồng làm bằng vỏ đạn. Họ hát Quốc ca  trong tiếng súng nổ. Từng người một ra khỏi vị trí nấp, lao lên phía trước và gục ngã.

Thượng úy Hải quân cũng bị cảm xúc vở diễn cuốn đi. Anh đứng dậy giơ tay và hát. Cổ tay ánh lên mầu nắng của chiếc vòng làm bằng vỏ đạn.

“Gọi pháo bạn ơi. Xin pháo Sư đoàn đi”. Người cựu chiến binh gào lên da diết. Ông ta đã chuyển máy quay cho Thượng úy Hải quân. Đôi mắt người đàn ông nhìn những diễn viên trên sân khấu như nhìn những bức tượng vô hồn, luôn miệng gào xin pháo dội: “Gọi pháo đi. Anh Toại đã làm thế. Chúng tôi chấp nhận chết…”.

Rồi ông ta ngồi xuống ghế, hai tay bấu chặt vào đùi.
* * *



Ánh nắng sắp tắt thì lửa bùng lên nhoang nhoáng khắp ngọn núi Thằn Lằn.

Toại hét lên: “Giữ vững trận địa”. Tiếng thét của anh bị tiếng pháo liếm mất.

Đất đá bị thổi tung lên, rơi xuống rào rào. Khói bụi mù mịt không nhìn thấy gì.

Pháo nổ một chập dài thì ngớt.

Chân núi rộ lên tiếng súng bộ binh địch. Đạn cắm phầm phập vào núi đất. Tiếng súng đánh trả trên núi rời rạc thưa thớt.

Dũng rời máy thông tin xách súng lao ra chiến hào. Hanh nằm ngửa, hai tay ôm quả lựu đạn đã mở một bên chốt cài, đặt lên ngực, miệng mấp máy  không thành tiếng.

Toại nép vào vách hào, bắn phát một để tiết kiệm đạn. Nhìn thấy Dũng, quát: “Bật lê!”.


Tiếng hò reo của địch mỗi lúc một gần. Chúng đông như đàn kiến đang đu lên con thằn lằn.

Toại ra lệnh cho Dũng, giọng gấp gáp: “Liên lạc xin pháo Sư bắn trùm lên trận địa”.

Dũng chần chừ. Toại giục: “Nhanh lên!”. Dũng kê súng, chậm rãi bắn nốt những viên đạn cuối cùng.

Địch đã lọt vào chiến hào. Có tiếng rống lên như lợn bị chọc tiết.

Toại quay trở lại hầm. Dũng vịn vào khẩu AK tuốt lê sáng quắc, hai gối quì xuống nền hầm, tay trái run run cầm tổ hợp, đầu cúi xuống, mắt nhắm nghiền.

Toại hỏi: “Xin chưa?”. Dũng ngẩng lên nhìn Toại - đôi mắt ướt nhoẹt - lắc đầu.


“Sông Lô gọi sông Hồng. Nghe rõ trả lời!”

“Sông Hồng nghe rõ”.

“Sông Lô xin mưa rào lên đỉnh Z4. Nghe rõ trả lời”

Đầu máy bên kia im lặng.

Toại hét lên: “Sông Hồng nghe rõ trả lời? Nghe rõ trả lời”.

“Sông Hồng nghe rõ. Đồng chí tên gì?”

“Tôi, thượng úy Nguyễn Xuân Toại, Đại đội trưởng Đại đội 3”

Thằng Hanh mắt nhắm nghiền, người run lên từng cơn, lảm nhảm: “Anh Toại, em xin lỗi, vết răng chó…”

Toại nói: “Biết rồi”. Anh chậm rãi đặt tổ hợp.

Toại tiến lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh, úp bàn tay lên những ngón tay Hanh, quay sang nhìn Dũng, bảo: “Nếu đứa nào về được, để mắt tới thằng Phúc hộ anh nhé”.

Dũng khóc nấc lên thành tiếng. Gật đầu.


Toại đứng dậy, xách súng lao ra chiến hào.

Trên trời có tiếng o o như tiếng bay của đàn ong khổng lồ.

Tiếp đến xoẹt xoẹt như cả trăm cái liềm cùng gặt lúa một lúc. Mặt đất rung rinh chao đảo.

Trận địa pháo ở phía sau được lệnh bắn cấp tập. Những khẩu pháo thi nhau khạc lửa. Con thằn lằn quẫy đuôi, đàn kiến tung lên, rơi xuống.

Dũng tỉnh dậy thấy mình bị ném vào góc hầm. Người đau ê ẩm nhưng tay chân còn đủ. Cậu nhìn thấy ánh sao trên trời và cố bò ra cửa hầm.


Tay Dũng chạm phải mái tóc máu khô của Hanh. Nó còn thở. Hanh vẫn giữ chặt quả lựu đạn trên ngực. Dũng phải gỡ từng ngón tay cứng ngắc mới moi ra được.

Bên ngoài có tiếng động, tiếng bước chân nhẹ lẫn tiếng sột soạt của quần áo. Dũng mím môi, một tay nắm chặt quả lựu đạn, ngón trỏ tay kia móc vào chốt chờ đợi.

Bốn năm bóng người ào vào. Dự bị đã lên đến nơi. Cậu Y tá sờ mũi Hanh, rút xi lanh trong túi cứu thương, chích một liều moocphin giảm đau rồi tiêm trợ tim chống sốc.

Cánh vận tải đặt Hanh vào võng được buộc hai đầu vào đòn tre rồi khênh đi.


Bên ngoài chiến hào, xác địch đè lên xác ta lẫn lộn.

Đại đội trưởng Toại hi sinh trên đường bò về hầm.

Súng hết đạn, lưỡi lê gãy.

Máu giặc két lại ở chuôi, chảy cả xuống ốp tay cầm.

Lưng Toại bị một mảnh pháo chém vỡ toang, chân phải dập nát.

Toại nằm ngửa, đôi mắt  nhắm hờ, các búi cơ trên mặt giãn ra không còn chuyển động.

Bàn tay anh đặt lên bao xe đã mở được nắp, bên trong không có hộp tiếp đạn nào, chỉ có chiếc áo trẻ con.


4. Người lính cuối cùng lao ra khỏi chỗ nấp. Tiếng súng phát ra từ cặp loa vẫn dồn dập.

Anh ta ôm ngực rồi ngã xuống sân khấu. Còn chút sinh lực cuối cùng, người lính móc những viên sỏi trong túi cóc ba lô.

Đôi môi nứt nẻ của anh khẽ mấp máy. Đôi mắt từ từ khép lại. Tay vẫn nắm những viên sỏi đang đếm dở.

Tiếng súng nhỏ dần rồi tắt.

Người đàn ông đứng tuổi rền rĩ: “Dũng ơi. Sao mày không xin mư…a …a…a?”

Trên sân khấu, tay nhà văn đang trong tư thế tựa lưng vào đồng đội, nhìn người đàn ông đứng tuổi, đôi mắt ướt nhoẹt...


Người đàn ông đứng tuổi mắng: “Đồ…  dát chết! Mày vẫn không thể một lần làm như anh Toại được! Không dám mở mồm ra gọi pháo…”.

Vở diễn kết thúc. Phúc - Người mang quân hàm Thượng úy Hải quân ngây người như pho tượng.

Câu chuyện đang đưa anh về miền kí ức xa xôi, về làng Gạo bên bờ sông Miện, về buổi chia tay ở bến xe và dáng chạy như ma đuổi của bố anh ngày nào.
* * *

Nghĩa trang ngun ngút mộ lính. Những ngôi mộ trầm mặc bám vào triền đồi.


Đài tưởng niệm hình ba khẩu AK chụm lưng tuốt lê tạc thẳng lên trời.

Dũng “nhà văn” ôm bó hương nghi ngút khói. Làn khói trắng quyện với nắng mai chuyển sang biêng biếc xanh, run rẩy mãi không tan.

Hanh cầm chiếc camera đang bật lại những hình ảnh quay hôm vừa rồi, đi lại giữa các ngôi mộ, thì thào: “Chúng mày dậy mà xem, thằng Dũng trình diễn truyện viết về chúng mày này”.

Đáp lại lời Hanh là tiếng lá cây xào xạc.


Trại viết Văn nghệ Quân đội

Sapa tháng 5/2013
DD
Logged
Linh Quany
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 2483


Kỷ niệm một thời !


« Trả lời #311 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2013, 05:03:14 pm »

Minh họa một chút cho bài của bác Hồng !

Nghĩa trang Vị xuyên 12/7/2012 : Đồng đội ơi ! Maỳ đang nằm đâu trong các hàng mộ này !





Nhà văn Dzoãn Dũng ( Nếu em không nhầm thì là cựu binh 316 chứ không phải 356 ) . Người đội mũ đang đứng chuẩn bị cúng vọng từ bên Nậm Ngặt sang 772 .





Logged

Sắp ngừng chơi mạng.
laoshan1234
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1474



« Trả lời #312 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2013, 05:41:37 pm »

   Đồng đội tôi,Nguyễn tấn Kha.Năm 1984 anh thuộc tiểu đoàn 20,trinh sát sư đoàn 313.Đêm 30/6/84 tổ 4 người các anh nhận lệnh trinh sát cao điểm 685,lúc rút ra trời rạng sáng, tổ  các anh bị pháo kích bên ngoài trận địa địch.Hai người hy sinh,hai người bị thương,các anh dìu nhau về.Dọc đường anh ra nhiều máu và ngất lịm,người đồng đội còn lại vẫn tỉnh táo tuy nhiên bị thương cũng không mang nổi anh về.Cố lết về tới trạm cảnh giới tiền tiêu,bạn anh chỉ kịp báo nơi anh đang nằm,rồi bạn anh cũng không hay biết gì nữa...

  Nay nhớ đến ngày này 29 năm trước,người thương binh nặng làm mấy câu thơ gửi lên diễn đàn.Để tưởng nhớ về những người đồng đội của chúng ta nằm lại từ ngày ấy :

  Đồng đội tôi,những người không đi hết cuộc chiến tranh
  Anh ngã xuống, giữa những triền núi đá
  Mẹ Việt nam,dang tay đón anh về với đất
  Tổ quốc muôn đời,ghi khắc tên anh
Logged
ngocquyen C6
Thành viên
*
Bài viết: 891


« Trả lời #313 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2013, 05:57:57 pm »

ÔI ! là người lính vị xuyên năm xưa ,nay được đọc lại những trang nhật ký mà cứ ngỡ mình đang ở trên đó ...nước mắt ướt nhòa,lòng quặn thắt, họng nức nở nghẹn ngào.....Ôi ký ức......Ôi chiến tranh..
CẢm ơn nhà văn cảm ơn bác HỒng !!!
Logged
nguyenhongduc
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1076



« Trả lời #314 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2013, 06:18:10 pm »

Thưa các bác cựu Hà giang . Câu chuyện mà nhà văn Doãn Dũng sáng tác : Lấy nội dung từ cuộc tấn công cao điểm 685 vào 18-11-1984. Còn mỏm Z4 không biết nhà văn muốn nói đến E1 hay E4 . Nếu là hướng E1 thì do D6 E153 đảm nhiệm . Còn nếu là E4 thì do D5 -E153 phụ trách . Câu chuyện gần như thật , phần hư cấu có lẽ không nhiều . Thật xúc động khi thấy lại chính cuộc chiến năm xưa ...mùi khói đạn khét lẹt ... Những người lính cuối cùng - quần áo tả tơi ...giương lê xốc tới ...quyết sống mái với quân TQ .
.
Thân chào các đồng đội .
Logged

Trong như tiếng hạc bay qua
Đục như nước suối mới sa nửa vời.
thai60
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 833


« Trả lời #315 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2013, 07:08:25 pm »

               Chào các bác và anh em.

   Được bác tư lệnh 2 w và một số anh em động viên,nhất là sau khi bị bác 47 "khuyến" mãi không được đã chuyển sang "khích ",thai60 em quyết định bái bai cái hầm ngầm đào dở lên 1100 kia,lên đường ra trận cùng các bác,dù đến tận lúc này vẫn chưa biết được nên rúc đầu nào vào sâu trong bụi khi nghe tiếng đề pa của pháo,cối.Thôi kệ.Tùy cơ ứng biến.Sợ cái quái gì.
   Ở trên mặt đất rồi,thai60 chợt thấy đúng là sắp vào trận có khác,có rất nhiều đơn vị mới xuất hiện trên chiến trường.Cứ nhìn cảnh các ông già,ông trẻ tíu tít đi hỏi thăm tìm anh em,đồng hương...mà đã thấy vui.Thai60 em cũng muốn tìm người quen quá,nhưng không được phép rời vị trí nên đành ngồi ru rú ngồi ở NÀ CÁY-nơi mà gần như suốt đời quân ngũ 60 em đã lấy làm bản doanh-để hóng hớt,và...chờ.
   Em chờ...Vâng...Em chờ một ai đó nhận mình là người quen...hoặc ít ra ,có ai đó thấy mến mình mà ghé vào uống chén nước gạo rang,nếu có thuốc lá thuốc lào thì cho em ké vài phát,đỡ thèm.Và đỡ buồn...
   Vâng,em đang buồn các bác ạ.Buồn thật ấy chứ,chẳng biết các bác đi đâu hết mà vắng vẻ thế.Thôi đành ngồi đợi vậy.
   Trong lúc ngồi ngáo ngơ,em nhận thấy thỉnh thoảng lại có cáng thương từ đâu đó lao vội vào hang PHẪU,hỏi a/e bên đó mới biết trong số bị thương đó,có nhiều lính bị dính đạn do đi lạc,nhầm đường.Vậy là em nảy ra ý hay là mình tranh thủ làm hướng dẫn viên chiến trường,biết chỗ nào thì nói chỗ đó,để giúp cho những anh em nào chưa biết địa hình giảm thiểu thương vong.
   Nghĩ vậy.Làm vậy.Bắt đầu từ Nà cáy các bác nhé.
   .Khi những người lính đi từ phía HG lên biên giới theo đường oto,nếu không rẽ vào làng Pinh ở km 15 ,thi họ sẽ đến gần với Nà cáy ở km 17.Ở chỗ này,có một nhánh đường rẽ trái,chạy theo sườn đồi khoảng 100m thì rẽ trái chạy lên phía một hẻm núi cách đó khoảng 200m.Đây chính là Nà cáy.
   Trong một hẻm núi kẹp giữa 2 vách núi đá,từ bên này sang bên kia chưa đến 70 m,các bác sẽ nhìn thấy phía vách đá bên trái có một của hang gần hình tròn,đường kính khoảng vài met.Đây là hang Phẫu.trong lòng hang tương đối rộng,có thể chứa được vài trăm người.Lòng hang phía ngoài tương đối bằng phẳng,phía trong thấp dần xuống vài met.Lính mình đã cải tạo,kê phản gỗ,chia khu vực cho các bộ phận QY làm việc.Chỗ nằm của thương binh có thể chứa vài chục người.
   Vào những ngày cuối tháng 5/1984,ở ngay của hang phía trên có một cái kho nhỏ chứa thực phẩm,khi lính VT nhận hàng sẽ nhận ở đây.Đi tiếp men theo vách đá lên phía trên khoảng 30m sẽ có một kho dã chiến của đơn vị cối 160,đi tiếp khoảng 50m nữa sẽ thấy trận địa cối 160 với 4 khẩu nằm trong ụ  sơ sài làm bằng đá hộc xếp cao khoảng 80 cm.Từ đó đi tiếp vài chục met sẽ gặp con hào dẫn lên 673.
   Phía bên phải từ dưới lên lần lượt là kho quân khí,hầm và bếp hậu cần,các hầm và nhà âm của c25 và c15.
   Ỏ giữa hẻm là một lạch nước chảy từ trên xuống,các đơn vị đều dùng nguồn này để sinh hoạt.
   Đầu tiên là một bãi rộng vài chục m2,quây đá xung quanh cao vài chục cm.Đây là chỗ để và khâm liệm tử sỹ.Bộ phận chính sách có 4 người gồm 1 bác đại úy già làm chỉ huy và 3 lính trẻ,trong đó có một bác da đen xì,chỉ thấy răng trắng và mắt sáng tên Vượng người Thanh hóa.
   Kế tiếp là bãi đất phẳng để xe oto quay đầu,và cũng là chỗ để hòm áo quan đã và chưa khâm liệm.Lên phía trên nữa sẽ thấy bên bờ lạch nước có mấy mảnh vườn trồng toàn rau cải.Đấy là sản phẩm của c15 cối,do họ có một nửa ở trên Nà toong,một nửa ỏ Nà cáy thay nhau chiến đấu.
   Quang cảnh Nà cáy hồi đầu đại khái như vậy.
   Chỉ một thời gian ngắn sau khi khi trận địa cối này khai hỏa,địch đã bắn được pháo,cối vào tận cửa hang.Hôm đó chúng đã bắn tan tành mấy khẩu cối,hai cái kho bên hang phẫu,tất cả nhà âm bị cháy,nhiều hầm bị bắn trúng giữa tan tành.Ngày đầu tiên đó,c25 đã có một bác tên là Hưng quê Vĩnh phú bị mảnh pháo trúng tim hy sinh khi đang nằm trong nhà âm,không xuống hầm,và 4 đ/c khác bị thương nặng,số bị nhẹ không tính.Rất may là những căn hầm bị trúng pháo thì lại không có người hoặc có người nhưng quả đạn khoan lại không nổ.
    Tư sau đó,bên vách đá phía hang Phẫu đã trở thành cái bia hứng phaó,cối,chẳng còn ai dám xây kho hay trận địa ở đó nữa.Ngay cửa hang chỗ kho hậu cần cũng được công binh xây thành một vách đá dày,che gần kín cửa hang.
    Hồi đầu chiến dịch,đống quan tài đóng sẵn còn to vật vã,nhưng sau này do có nhiều tử sỹ quá nên chỉ còn thấy để ván,lúc nào khâm liệm thì đóng.Lính c25,c15 chúng em hay mượn tạm để làm phản nằm hoặc bàn ăn trong hầm,thỉnh thoảng lúc đêm khuya lại thấy mấy chú chính sách soi đèn pin đi đòi về vì...thiếu.
    Vào những ngày căng thẳng,tử sỹ chuyển về quá nhiều,phải để qua mấy hôm,những thân thể đã tan nát của anh em lại bị phơi nắng mưa,bị chuột bọ gặm nhấm,móc mắt...nhìn rất tội.NHững khi qua đó,thai60 thường ghé vào,đứng lặng bên anh em,lẩm bẩm an ủi họ và xin họ phù hộ.Có những lúc,nhìn thấy trong túi áo tử sỹ có những lá thư của người thân hoặc do họ viết mà chưa gửi được,thai em lại nhẹ nhàng gỡ ra,mang về hầm cất đi,những mong một ngày nào đó gửi về giúp họ.Việc ấy sau này bị cấp trên biết,mấy bác chính sách đã sang thu hết lại,chẳng biết sau này sử lý ra sao.
     Bác 2 w đã có thời gian phối thuộc với cánh cối 160 ở Nà cáy,hẳn cũng đã nhìn thấy quang cảnh nơi đó,nhưng hồi ấy bác có ghé vào cái vườn rau cải yểu mệnh của c15 không.Cái vườn rau mỡ màng ấy vào lúc xuân sắc nhất đã được mấy ông lính cối canh giữ suốt ngày đêm,lại còn cẩn thận treo tấm biển bìa các tông ghi rõ :BÃI MÌN .Ấy thế mà có một đêm đã bị ông nào cắt sạch lá to,chỉ để lai gốc và mấy cái mầm.Đểu nhất là còn ghi lại mấy chữ trên mảnh bìa cac tông:ĐÃ CHÔN LẠI MÌN MỚI DƯỚI GỐC,RAU SẼ NHANH MỌC THÔI,CHÚC NGON MIỆNG.
    Đấy,quang cảnh Nà cáy cho đến tận tháng 2/87,sau vài lần thay quân vẫn là như thế đó.Còn về chuột và trăn thì cũng có nhiều chuyện lắm.
    Từ dưới làng Pinh còn có một tuyến đường hào nối từ đầu làng men theo sườn vách đá chạy về phía Bắc,qua cửa Nà cáy (cách khoảng 50m),chạy tiếp lên vài trăm met chếch về bên phải,nhập vào đường oto ở khoảng km 17,5.Từ đây đi lên phía ngã Ba Thanh thủy đã rất gần.Đường đi luôn sát vào vách đá,phía bên phải là sông Lô.Đi qua chỗ gác bom các bác đừng ghé vào làm gì ,vì mấy bác ở đấy kiệm lời lắm.Đến chỗ có cái cầu treo,bác nào muốn sang PHA HÁN,PHONG QUANG để hái ngô hoặc tìm đồng hương bên 1030,1250 thì qua cầu.Bác nào muốn qua ngã ba lên phía trên để đi ...chơi ...thì chuẩn bị ...chạy thật nhanh...càng nhanh càng tốt...À...nhanh vừa thôi không có đâm vào đầu cáng của mấy ông VT đang ì ạch ,và cũng để kịp phanh lại khi gặp đường hào rẽ trái.
    Cứ theo đường hào ấy mà phi,nếu có chố rẽ phải thì rẽ vào Hang Dơi,hang NÀNG LÒ,trong ấy có nhiều chỗ ...chơi hay lắm...Nếu rẽ trái lên dốc thì sẽ được lên đường hào hồi xuân lên đỉnh 673...tuyến hào này được cái rất ...thoáng mát...
    Còn nếu quên mất mà cứ phi thẳng nữa thì sẽ đến Lao chải,Xín chải...TRong đó còn khối chè chốt chưa hái.Nếu cứ đị tiếp nữa,(mà chỉ còn đi bộ được thôi nhé) thì sẽ lên tới đỉnh TÂY CÔN LĨNH,trên ấy hơi...lạnh nhưng lại có đường cho xe tăng đi về Phương thiện,cách thị xã HÀ GIANG vài km.Ở trên đỉnh này các bác sẽ có cơ hội 1/1000 năm bắt xe...tăng về xuôi...SƯỚNG NHÉ.
    Các bác thân mến,trong không khí vui tươi phấn khởi đi tìm tri kỷ của anh em trên mặt trận này,mong các bác chú ý việc giữ bí mật trận địa và giữ ...yên lành tấm thân trai trẻ của mình trước tất cả các loại đạn nhọn ,đạn pháo,mìn...cả của quân địch và quân ta các bác nhé.
   Nếu các bác thấy việc hướng dẫn du lịch của em là có ích thì em sẽ làm tiếp ,dù chỉ là miễn phí.Em chỉ mong có được hơi thuốc lào để thấy đời vẫn có khói tỏa và hương thơm...
   Chào các bác và anh em.
« Sửa lần cuối: 29 Tháng Sáu, 2013, 08:35:22 pm gửi bởi thai60 » Logged
laoshan1234
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 1474



« Trả lời #316 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2013, 07:50:54 pm »

   Người hướng dẫn viên chiến trường dẫn chuyện rất hay,các địa danh trên đó rất chính xác.Dù bác đã từ đó trở về hơn 20 năm và sau đó đã đi qua nhiều nơi,thậm trí đến tận nước Đức bên trời âu.Mà ký ức về một miền biên ải không thể phai nhòa...

  Mảnh đất ấy,Thanh thủy một vùng rừng núi.Nà cáy là một bản của người Tày đen,trước chiến tranh chỉ lác đác vài nóc nhà quần tụ ở nơi thung lũng.Năm 1981,sau trận pháo bắn sang đất ta người dân ở đây đi sơ tán.Trận pháo kích sau,3 người lính thông tin đang kéo dây hữu tuyến bị pháo bắn hy sinh và chôn cất ở đây.

  Đại đội cối 160 của e bác pb kéo đi du ngoạn khắp nơi ,sau lập trận địa cố định ở đây.Từ đây cối 160 đã làm nên chuyện,khi bắn trúng đoàn xe vận tải và kho đạn của quân Trung quốc ở bên kia biên giới.Sau này khi thay phiên,cối của e150 thuộc F356 cũng ngự ở đây,để hỗ trợ cho BB ta trong tập kích và phòng ngự

  Địa danh:làng Pinh,Nà cáy,Nà Toong,673 nghe bình dị như làng,như xóm của người Việt .Nhưng với những người lính từng tham gia mặt trận Vị xuyên thì nó là ký ức,là kỷ niệm không thể nào quên
Logged
nguyenquuangtri
Thành viên
*
Bài viết: 467


« Trả lời #317 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2013, 08:29:43 pm »

Bác thai60 có trí nhớ tốt thật, do em ở vị xuyên một thời gian ngắn hơn nửa cũng đã lâu quá rồi em không nhớ được . Theo bác đi qua cầu treo là đến Pha hán và Phong quang rồi lên 1030 và 1250 vậy hồi trước lên 1030 tụi em có phải đi qua cầu treo đó không ạ. Hay có đường khác nữa ,sao em không    nhớ cái cầu treo ấy nhỉ, phiền bác làm hướng dẫn viên lại cho em với nge. Cảm ơn bác nhiều.
Logged
ngocquyen C6
Thành viên
*
Bài viết: 891


« Trả lời #318 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2013, 08:45:25 pm »

Em cảm phục trí nhớ tuyệt vời của bác THái 60 mặc dù thời gian đã qua gần ba chục năm hơn nữa bác lại có khoảng thời gian sống ở nơi "thiên đường của cuộc sống"thì rễ quên lắm thế mà bác vẫn nhớ và nhớ như bác đang ở trên đó .Em cũng cảm thấy tự hào vì VỊ XUYÊN _THANH THỦY đã ngấm sâu trong tâm trí của những người lính đã một thời bỏ lại tuổi thanh xuân nơi địa đầu tổ quốc !!
Logged
thai60
Cựu chiến binh
*
Bài viết: 833


« Trả lời #319 vào lúc: 29 Tháng Sáu, 2013, 09:00:33 pm »

         Chào các bác và anh em.

 Lúc chiều,ngồi ở cơ quan buồn quá,em đã hỳ hục viết bài trên.Viết xong,gửi trót lọt lên HG rồi mới biết có mấy bài mới,nhưng lúc đó vội về vì cháu bé (em mới sinh thêm một cháu gái,nay mới 7 tháng tuổi) đang khóc đợi bố về tắm.Lúc nãy ăn cơm xong mới có thời gian đọc bài các bác.Và em đã khóc,các bác ạ.Em đã khóc vì sự hy sinh của người lính trong câu chuyện của nhà văn DOÃN DŨNG.Em đã khóc khi thấy bác sahn , bác trị ,bac quyen ...đã đồng cảm chia sẻ.Và có một điều thật kỳ khôi...em đã khóc khi đọc lại chính bài viết của mình,khóc ở cái đoạn nói về những tử sỹ ...và nhất là ở cái câu cuối cùng :"Em chỉ mong có hơi thuốc lào để thấy đời vẫn còn có khói tỏa và hương thơm..."
  Cái lúc ngồi gõ phím thì chẳng để ý,khi sửa lại lỗi chính tả em mới tự hỏi mình tại sao lại viết thế nhỉ...ai đã xui em viết thế...hay là những đồng đội đã khuất của anh em mình muốn nói như vậy qua con chữ của em...
  Đến tận bây giờ ,tay em vẫn còn run lên từng đợt đây các bác ạ.
  Chúng ta hãy đem đến cho nhau những điều gì đó dù thật giản dị để tất cả những người đang sống và đã khuất có thể cảm thấy ấm áp hơn trong tình đồng đội thiêng liêng các bác ạ
Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM