Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 10:16:28 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Thành phố hòa bình  (Đọc 17071 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« vào lúc: 20 Tháng Tư, 2020, 07:40:54 am »

 
        -Tên sách : Thành phố hòa bình

        - Tác giả : Ghê-o-rơ-ghi bê-re-dơ-cô

        - Đức Thuần - Hoàng Lan Dịch từ bản tiếng Nga

        - Nhà xuất bản Quân đội nhân dân 1982

        - Nhà xuất bản Quân sự Bộ Quốc phòng Liên Xô Mát-xcơ-va — 1955

        - Số hóa : Giangtvx
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #1 vào lúc: 21 Tháng Tư, 2020, 07:41:57 am »


LỜI GIỚI THIỆU

        Tiểu thuyết Thành phố hòa bình giới thiệu với bạn đọc cuộc chiến đấu oanh liệt của quân đội và nhân dân Liên Xô anh hùng ở trước cửa ngõ thủ đô Mát-xcơ-va trong cuộc Chiến tranh giữ nước vĩ đại chống bọn phát xít Đức xâm lược.

        Cuộc chiến đấu diễn ra từ đầu mùa thu đến cuối mùa đông 1941, khi toàn thể quân dân Mát-xcơ-va, từ các tưởng lĩnh, sĩ quan, binh sĩ Xô-viết đến các chiến sĩ tự vệ công nhân, từ các tầng lớp trí thức đến người lao động bình thường, từ các cụ già công nhân viên chức đã về hưu đến các em thiếu nhi chưa đến tuổi cầm súng, đến các bà mẹ, những người vợ vừa tiễn con, tiễn chồng ra mặt trận đều một lòng quyết tâm, bằng mọi giá bẻ gẫy cuộc tiến công xâm lược của quân dội phát xít Đức đang hung hăng tiến về hướng Mát-xcơ-va với âm mưu chiến lược của chúng là chiếm dóng thủ đô Xô-viết vào trước ngày 7-11-1941. Phải chặn đứng quân địch lại không cho chúng bén mảng tới trước cửa ngõ thủ đô. Đó là mệnh lệnh của Bộ Tổng tư lệnh tối cao, là quyết tâm của quân đội, là lời thề của giai cấp công nhân và nhân dân Xô-viết anh hùng.

        Tác phẩm đã dựng lên được khung cảnh của cuộc chiến tranh nhân dân rộng lớn hết sức phong phú. Ở đây ta thấy được quyết tâm và tài nghệ chỉ huy của các tướng lĩnh quân đội Xô- viết từ đồng chí Tổng tư lệnh tối cao Xta-lin đến những cán bộ chỉ huy cấp chiến thuật như trung tá Bốt-đa-nốp.

        Qua Bốt-đa-nốp, tác giả đã xây dựng thành công một hình tượng mẫu mực về lớp sĩ quan trẻ tuổi của quân đội Xô-viết; giúp người dọc thấy rõ với một quân đội cách mạng có những sĩ quan đầy phẩm chất và tài năng như vậy thì không một sức mạnh tàn bạo nào có thể địch nổi.

        Qua hình ảnh Pa-ven và trung đoàn công nhân vũ trang, tác giả muốn nói lên vai trò to lớn và sức mạnh phi thường của giai cấp công nhan Liên Xô vừa tác chiến tại chỗ vừa sản xuất phục vụ tiền tuyến ; nói lên sự gắn bó mật thiết giữa lực lượng vũ trang tại chỗ của các đồng chí công nhân với các đơn vị chủ lực cơ động tuyến trước là quan trọng nhường nào.

        Dưới sự lãnh đạo trực tiếp của ủy ban quân sự do bí thư đảng bộ thành phố T. La-tô-ski và thiếu tướng Đi-a-cốp, quân dân thành phố này đã khắc phục muôn vàn khó khăn của một thành phố bị bao vây, đã huy dộng mọi lực lượng, mọi nguồn dự trữ về sức người, sức của cộng với sự chi viện từ vùng hậu phương xa xôi miền dông Liên Xô, đã làm thất bại chiến lược chiến tranh chớp nhoáng, chiến tranh tổng lực của bộ chỉ huy Hít-le.

        Thảng 12 năm 1941, cuộc chiến đấu bảo vệ Mát-xcơ-va thắng lợi. Bọn Đức bị đẩy lùi và rút chạy trong mùa đông giá rét. Các binh đoàn chủ lực cơ động của quân đội Xô-viết được trang bị những thứ vũ khí mới từ hậu phương gửi tới, tiếp tục tiến công truy kích địch. Trong đoàn quân chiến thắng đó có sư đoàn do đại tá Bốt-đa-nốp chỉ huy.

        Tiểu thuyết Thành phố hòa bình của nhà văn quân đội Bê-re-dơ-cô do Nhà xuất bản quân sự Bộ Quốc phòng Liên Xô xuất bản năm 1954 — 1955, sau khi ra mắt bạn đọc đã có tiếng vang lớn, được các báo chí Liên Xô Thế giới, Văn học, Sao đỏ viết nhiều bài phê bình ca ngợi. Tiếng vang rộng lớn của cuốn tiểu thuyết này đã đưa Bê-re-dơ-cô vào hàng ngũ những nhà văn đàn anh. Ngay sau đó, ông được bầu làm ủy viên Ban chấp hành Hội nhà văn Cộng hòa liên bang Nga và Liên Xò.

        Giới thiệu với bạn đọc cuốn tiều thuyết Thành phố hòa bình lần này, Nhà xuất bản Quân đội nhân dân mong bạn dọc có dịp hiểu rõ thêm cuộc chiến đấu vô cùng anh dũng của nhân dân và quân đội Xô-viết quang vinh đã được phản ánh qua nhiều tác phẩm văn học xuất sắc trước đây.

        Đồng thời cuốn tiểu thuyết ra mắt bạn đọc Việt Nam trong lúc quân và dân ta không ngừng nâng cao cảnh giác, kiên quyết dập tan mọi âm mưu và hành động tội ác của bọn bành trướng Bắc Kinh trong kiểu chiến tranh phá hoại về nhiều mặt của chúng và sẵn sàng đánh bại một cuộc chiến tranh xâm lược trên quy mộ lớn do chúng gây ra, Nhà xuất bản Quân đội nhân dân cũng mong rằng, cuốn sách sẽ góp phần cổ vũ quân dân ta xây dựng thành công và bảo vệ vững chắc Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa.

NHÀ XUẤT BẢN QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN       
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #2 vào lúc: 21 Tháng Tư, 2020, 07:48:44 am »


QUYỂN MỘT

PHẦN THỨ NHẤT

1

        Mùa thu 1941, bộ tham mưu phương diện quân miền T£y đóng trong một khu rừng ngoài ô Mát-xcơ-va. Trung tá Bốt-đa-nốp để xe cách đường cái không xa rồi đi bộ khá lâu theo con đường mòn xuyên khu rừng thưa phủ dày lá bồ đề vàng thẫm và lá bạch dương xám ngắt đang bay loạn xạ như tro. Sự yên tĩnh kỳ lạ trong cánh rừng thưa với những hàng cây thẳng tắp, đôi nơi được ngăn cách bằng những hàng giậu đã làm cho Bốt-đa-nốp vô tình lo lắng. Tuy chưa thật rõ ràng, nhưng hình như trong sự yên tĩnh này có ẩn giấu một sự nguy hiểm mới nào dó. ,

        Trung tá không phải là người dễ đa sầu đa cảm. Anh trở về hậu phương sau những trận chiến đấu ác liệt nhiều ngày kéo dài từ hồi tháng sáu gần Min-xcơ. Từ đó, trong vòng hơn bốn tháng, anh đã cùng với đơn vị của mình đánh trả kẻ thù xâm lược. Bị bao vây ở Me-đư-nhin, anh vẫn tiếp tục chiến đấu trong bậu phương quân địch, rồi cùng với những người còn lại của trung đoàn chọc thủng vòng vây sang phía đông, bắt theo cả tù binh. Anh đã quen với cảnh thường xuyên chờ đợi chiến đấu, người gầy hốc hác, hai mắt lõm sâu. Tất cả nhưng cái đó đã làm cho Bốt-đa-nốp tuy mới hai mươi chín tuổi nhưng già như bốn mươi. Và bây giờ, trong không khí im lặng của vùng ngoại ở này, Bốt-đa-nốp lại cảm thấy căng thẳng. Nhưng không khí tĩnh mịch này bị chấm dứt đột ngột... Bốt-đa-nốp ở trong bộ tham mưu chưa trọn một giờ thì quanh đấy vang lên tiếng súng cao xạ và những con đường trong rừng lại lởm chởm mảnh đạn từ trên không rơi xuống.

        Trung tá được gọi đến bộ tham mưu để báo cáo về cuộc hành quân của mình trong vùng hậu phương quân địch... Gần tối, đồng chí ủy viên Hội đồng quân sự phương diện quân tiếp Bốt-da-nốp trong ngôi nhà lớn chìm khuất dưới hàng thông cao ngất. Sau cuộc nói chuyện dài, Bốt-đa-nốp không lưu lại ở phòng tiếp khách. Vẫn giữ vẻ suy nghĩ nghiêm trang trên khuôn mặt ngăm ngăm chưa mất nước da hè rám nắng, anh im lặng đi xuống cầu thang. Anh dự định đi tiếp ngay, nhưng trước hết cần phải làm thủ tục.

        Ở tầng thứ nhất, người ta yêu cầu anh ngồi đợi chút ít. Ngồi bên cửa sổ, tưởng như đang chăm chú nhìn những cây thông sần sùi mọc bên tường, nhưng Bốt-đa-nốp lại đang bị lôi cuốn bởi cuộc nói chuyện vừa qua và kể tất cả những gì anh được biết ở bộ tham mưu phương diện quân. Ngồi đối diện bên bàn là người trợ lý quân nhu. Anh ta đang hí hoáy với giấy tờ, để lộ ra cái đỉnh đầu hói, được phủ qua loa bằng mớ tóc rối bù. Trời đã về chiều và bóng tối đang xâm chiếm gian phòng.

        Chỉ đến lúc này, sau khi nói chuyện với ủy viên Hội đồng quân sự, ấn tượng riêng của Bốt-đa-nốp và những tin tức tản mạn về tình hình mặt trận mới tạo thành một bức tranh trọn vẹn trong anh. Quang cảnh thật là khốc liệt: mặt trận khổng lồ quanh Mát-xcơ-va trải rộng hàng chục nghìn cây số vuông ngày càng trở nên dữ dội. Song song với mũi tiến công ngắn nhất Vi-a-dơ-ma — Ggiát-xcơ — Mô-giai-xcơ —  Mát-xcơ-va, bọn Đức mở những cuộc tiến công bằng xe tăng theo hai sườn của cụm trung tâm. Và như vậy thủ đô đang đứng trước nguy cơ của một cú đấm tập trung, đồng thời từ ba phía. Phía bắc thủ đô, trong vùng Ca-Ii-nin — Vô-lô-cô-lam-xcơ, bọn Đức gặp phải sức chống cự quyết liệt, buộc phải sa lầy vào các cuộc chiến đấu kéo dài. Phía nam, tập đoàn quân xe tăng số hai với những binh đoàn bộ binh bổ sung dang đột phá theo hướng Ô-ri-ôn — Mát-xcơ-va. Đơn vị của Bốt-đa-nóp sau khi đã bị tồn thất, được đưa về hậu phương, đã đóng theo chính hướng này, cái hướng hơi chếch sang đông một chút so với T, một thành phố công nghiệp lớn. Anh biết khá rõ tinh hình nghiêm trọng trong vùng T. Kẻ thù bj chặn lại trên đường Ô-ri-ôn — Msen-xcơ. Nhưng giữa tháng mười, chúng đã đột phá tới Msen-xcơ và hiện nay chúng đang phát huy thắng lợi.

        —...Các chiến sĩ thiết giáp của chúng ta chiến đấu rất anh dũng, — đồng chí ủy viên Hội đồng quân sự nói như vậy về những sự việc này, sau khi nghe xong báo cáo của Bốt-đa-nốp. Trên thuôn mặt sáng sủa với bộ râu đang đốm bạc, đôi mắt tinh anh, lạnh lùng của ông linh lợi hẳn lên —... Có thể nói rằng, sức kháng cự của ta đã làm đảo lộn mọi tính toán của bộ tư lệnh Hít-le. — Ông tiếp tục — Về « chiến thuật chớp nhoáng » bây giờ đã trở nên nực cười. Ảo tưởng của Hít- le đã bị chôn vùi trong các nghĩa địa xe tăng ở Xmô-len-xcơ, En- nha và Bri-an-ca. Và Hít-le sẽ sợ hãi trước tính toán sai lầm của y về thời gian. Hắn đã ném tất cả những vốn liếng hiện có vào cuộc tiến công này. Không lực của hắn đã hoàn toàn tập trung ở mặt trận phía đông, các tập đoàn quân xe tăng được bổ sung bằng nhiều loại, kiểu khác nhau. Nào là loại Con báo, nào là Scốt-da, Rê-nô, thậm chí cả những chiến lợi phẩm chúng cướp được của Anh nữa... Để đánh đòn quyết định, Hít-le đã tung ra tất cả những gì mà chủ nghĩa đế quốc quốc tế có thể có được. Nhưng, anh có thấy không, hắn đã không đủ sức để tiến công trên toàn mặt trận như dạo tháng sáu, tháng bảy...
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #3 vào lúc: 21 Tháng Tư, 2020, 07:49:17 am »


        Sau buổi nói chuyện này, Bốt-đa-nốp đã thấy mối liên hệ phức tạp giữa các sự kiện trong những khu vực khác nhau trên toàn mặt trận. Dễ dàng thấy rằng các trận đánh của bọn Đức từ hướng Ô-ri- ôn và Msen-xcơ là bộ phận của ý đồ chung: bao vây và chiếm Mát- xcơ-va. Vì thế, T. trở thành pháo đài xa án ngữ phía nam thủ đô. Tất nhiên, các chiến sĩ bảo vệ Lê-nin-grát cũng như các đơn vị đang làm tê liệt một lực lượng lớn của địch ở gần Rô-xtốp đã góp phân tích cực bảo vệ Mát-xcơ-va. Và Bốt-đa-nốp lại nhớ tới đồng chí ủy viên Hội đồng quân sự cuối buổi nói chuyện: Hít-le hứa với lính của y rằng chúng sẽ được nghỉ ở Mát-xcơ-va. Nếu chúng có được điều đó thì chỉ trên đất ngoại ô Mát-xcơ-va mà thôi... Nhưng cần phải khẩn trương lên đồng chí trung tá ạ. Kẻ thù vẫn chưa bị chặn đứng. Chúng đang tiến tới gần chúng ta. Hôm nay, dù bất kỳ đồng chí ở đâu, đồng chí cũng đang tham gia bảo vệ Mát-xcơ-va đấy.

        Một cảm giác mới chưa bao giờ thấy đang dâng lên trong người Bốt-đa-nốp. Cho đến lúc này, dù ở đâu: trong những trận đánh ở tuyến sau, hay khi đưa đơn vị của mình ra khỏi vòng vây, anh luôn luôn khát khao về một bước ngoặt quyết định trong cuộc chiến tranh. Nếu không phải là chính anh và những chiến sĩ của anh, thì những người khác, ở những hướng khác có nhiệm vụ chặn đứng kẻ thù và sau đó tiêu diệt chúng... Trong phạm vi bé nhỏ của mình, Bốt-đa-nốp đôi lúc quá nôn nóng mong được nghe một tin chiến thắng của quân ta. Bây giờ, lần đầu tiên anh nhận thức rất rõ ràng rằng không thể tiếp tục '“chờ đợi được nữa. Chính anh và bất cứ một chiến sĩ Hồng quân nào khác, dù chiến đấu ở đâu cũng phải làm hết sức mình cho thắng lợi, chứ không chờ đợi ai khác nữa.

        Trách nhiệm mà Bốt-đa-nốp cảm thấy trong giây phút này lớn đến nỗi khiến anh có cảm giác căn phòng dường như lạnh hơn. Thình lình, anh đứng dậy và nhìn quanh « Cần phải khẩn trương, phải khẩn trương...». Anh tự nhủ với mình.

        Trên các bàn giấy kê sát nhau, công việc diễn ra lặng lẽ và bình thường. Ai đó gấp lại quyền sách mỏng và to. Giấy tờ kêu sột soạt. Trong góc phòng, ngọn nến nhỏ cháy bập bùng. Một sĩ quan nét mặt mệt mỏi đang hơ thanh xi màu nâu trên ngọn lừa. Thanh xi nóng lên, phồng ra và tỏa một mùi dễ chịu. Tiếng nói sau lưng làm Bốt-đa-nốp phải quay lại.

        .. — Bản báo cáo đã làm xong chưa, đồng chí trung úy? — Một viên thiếu tá trạc tuổi trung niên với cái đầu húi, tóc còn hơi xanh, càu nhàu hỏi. Nhả cái tẩu ra khỏi miệng, ông để sang một phía cho tàn thuốc khỏi rơi xuống giấy. — Nửa giờ nữa anh phải báo cáo tôi.

        — Đã hướng dẫn rồi, hình như gửi cả bản mẫu nữa, — người ngồi sau lưng Bốt-đa-nốp bình phẩm. — Nhưng tin tức cung cấp lại không theo mẫu, thế mới đâm ra loay hoay như vậy.

        Bốt-đa-nốp nhìn hai người với vẻ không hài lòng. Anh bước tới gần người sĩ quan và yêu cầu ông ta làm thủ tục cho mình. Nhưng người sĩ quan không nói một lời nào, thậm chí cũng không nhìn lên nữa và cứ im lặng ghi chép điều gì đó vào sổ.

        — Tôi đang nói với anh, đồng chí thiếu tá quân nhu. — Bốt-da- nốp nóng nảy nói.

        Bổp-đa-nốp không cao, và cũng như những người tầm vóc trung bình, thường vô tình rướn đôi vai khi bực tức.

        Người sĩ quan bên bàn vẫn yên lặng. Bốt-đa-nốp nới khóa ở dãy thắt lưng và bằng động tác dứt khoát của cả hai tay, dường như muốn sửa lại áo ca pốt. Cử chỉ này là thói quen từ hồi còn học sinh. Đó là bản năng tự vệ của Bốt-đa-nốp. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, thì người sĩ quan đã đẩy quyển sổ lại phía anh.

        — Đồng chí ký đi!

        — Cần phải trả lời khi người khác nói với anh. — Bốt-đa-nốp nói to và cầm lấy bút.

        — Không, không phải ở đây, đồng chí trung tá, xin ký dưới dòng này — Người sĩ quan chỉ cho anh những chỗ cần phải ký.

        Nhận xong giấy tờ, Bốt-đa-nốp quay ngoắt lại và đi ra cửa. Người sĩ quan vẫn đứng nguyên bên bàn, mệt mỏi trông theo dáng người thấp khỏe của trung tá. Lim dim mắt, ông đưa bàn tay xoa mặt, xoa xoa lên cái đầu hói và lại hí hoáy bên bàn.

        Trời đã tối, đầu hành lang đèn tỏa sáng mờ mờ trong các chao. Bốt-đa-nốp bực tức nhìn xung quanh và bước ra phòng đợi. Ngay hôm nay anh phải cồ mặt ở chính Mát-xcơ-va, tới bộ tham mưu quân khu thủ đô và sau đó phải trở về ngay đơn vị. Nhưng ở phòng đợi, người lính gác đã giữ anh lại. Thì ra, lại có báo động và không một ai được phép ra khỏi nhà. Khi biết vậy, Bốt-đa-nốp sầm mặt lại, nhưng anh không cự lại người lính gác.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #4 vào lúc: 21 Tháng Tư, 2020, 07:49:42 am »


        Dần dần ở cửa ra vào ùn lại rất đông người. Một sĩ quan xe tăng bận chiếc áo bành tô da đi chậm chạp từ góc này sang góc kia, hai tay chắp sau lưng và các ngón tay đan lại với nhau. Một đại tá thân hình to cao, trong cái áo ca pốt thẳng nếp, tiến đến và dừng lại bên cột gõ. Những đường chỉ vàng bó chặt lấy bộ ngực nở nang. Cái mũ vành bằng lông cừu lấp lánh ánh bạc. Đại tá ăn mặc như thể đi duyệt binh. Nhưng điều lạ lùng này không hợp với vẻ buồn buồn hiện trên khuôn mặt xanh xao, dài và nhẵn nhụi của anh. Bốt-đa-nốp trông thấy người chỉ huy bảnh bao và anh vui hẳn lên.

        — Xe-li-vê-xtốp phải không ? Cậu ở đây à ? — Bốt-đa-nốp thốt lên. Đạj tá chậm chạp quay về phía tiếng gọi.

        — Không nhận ra mình sao ? — Bốt-đa-nóp hỏi và nhìn từ chân lên đầu với con mắt chờ đợi.

        — Cậu đấy à ? Thật không ngờ... — Xe-li-vê-xtốp trả lời khá dửng dưng và cởi chiếc tất tay nâu.

        — Nghe nói cậu ở Ca-ren-xki chiến đấu anh dũng lắm. Vẫn ở chỗ cũ à ? — Bốt-đa-nốp sôi nổi tiếp tục.

        Anh và Xe-li-vê-xtốp quen nhau từ hồi còn ở Học viện và sau đó cùng phục vụ trong chiến địch Phần Lan. Mặc dù chưa bao giờ hai người đặc biệt thân thiết, nhưng Bốt-đa-nốp thực sự vui mừng khi gặp Xe-li-vê-xtốp, một con người mà anh có thể giãi bày tâm sự của mình.

        — Không, mình không phải ở chỗ cũ... — Xe-li-vê-xtốp vừa trả lời vừa loay hoay với chiếc găng tay.

        — Không nhớ là mình được nghe ai kể về cậu. Mình tin rằng tự cậu sẽ kể cho mình nghe... — Bốt-đa-nốp mỉm cười.

        — Kể cái gì? — Đến lúc này đại tá mới cất găng tay. Bằng bàn tay to, lạnh, anh nhẹ nhàng nắm tay Bốt-đa-nốp — Cậu chiến đấu ở đâu ?

        Từ xa, tiếng súng phòng không dội vào phòng. Nhưng chỉ phút sau yên tĩnh trở lại.

        — Ôi! — Một trong đám người thốt lên — Họ còn giữ chúng ta đến đêm.

        — Chúng mình tìm chỗ nào ngồi đi. — Chắc đã quên câu hỏi của mình, Xe-li-vê-xtốp đề nghị — Hay ta đi ăn nhé? Hôm nay cậu đã ăn gì chưa ?

        Họ xuống nhà ăn ở tầng dưới. Vào giờ này, ở đây vắng người. Trong các phòng thông với hành lang, bàn ghế sạch sẽ. Trên bàn phủ khăn có bình nước lấp lánh. Trên các cửa treo những tấm. biền nhỏ với dòng chữ « Dành cho cán bộ sơ cấp», « Dành cho cán bộ trung cấp», « Dành cho cán bộ cao cấp», « Dành cho các tướng và người phụ trách các ban, vụ ». Tường hành lang trắng toát, cánh cửa sơn màu sáng, cảm giác sạch sẽ và ngăn nắp, thoải mái của một nơi an dưỡng.

        Trong phòng « Dành cho cán bộ cao cấp», các bàn đều trống không. Chắc mọi người đã ăn rồi. Người nữ phục vụ đứng tuổi, tóc tết đuôi sam, mặc áo blu trắng, thu vé của hai người. Bà mang đến bảng thực đơn đánh máy trên giấy thuốc lá .

        — Bác cho món gì còn lại cũng được! — Bốt-đa-nốp nói với bà phục vụ, sau đó anh quay lại Xe-Ii-vê-xtốp — Chúng mình chia tay ở đâu nhỉ? Ở Vư-bô-gơ hay sớm hơn? — Anh bắt đầu nói chuyện — Tưởng chừng nửa thế kỷ nay chúng mình không trông thấy nhau.

        — Cậu nói gì nhỉ? — Đại tá nhìn Bốt-đa-nốp, như không nghe rõ câu hỏi... — À, à... thời gian trôi nhanh thật.

        Chỉ đến lúc này Bốt-đa-nốp mới nhận thấy: người bạn của anh đang bị một ý nghĩ lao lung nào đó cuốn hút và rất miễn cưỡng khi phải cắt dòng suy nghĩ của mình. Nhưng Bốt-đa-nốp quá bị lôi cuốn nên không để ý đến điều này.

        — Cậu biết không, Xe-li-vê-xtốp, hôm nay mình suy nghĩ về mọi điều — anh tiếp tục— Tình hình của chúng ta diễn ra đến mức mỗi người phải rút ra cho mình những kết luận rõ ràng, dứt khoát.

        Đại tá lặng lẽ gật đầu, như ra vẻ đồng ý.

        — Chiến tranh đã bước vào thời kỳ quyết liệt, khẩn trương nhất. Chúng ta không thể rút lui về đâu được nữa.

        Bốt-đa-nốp chưa kịp nói hết câu vì trong phòng vẳng có tiếng động cơ máy bay, tuy nhỏ nhưng khá rõ. Phi đội máy bay ném bom đang bay cao trên khu rừng thông che phủ ngôi nhà. Tưởng chừng luồng gió do chúng tạo nên đang xua những đám mây tràn tới đây, tới căn phòng đầy ánh điện với những cửa sổ có rèm.

        — Bọn này bay đến Mát-xcơ-va đấy — Bốt-đa-nốp nói — Chúng lại bay đến đấy.

        Xe-li-vê-xtốp không động đậy, anh ngồi nghiêng cạnh bàn. Khuôn mặt dài, mịn của anh ánh lên khô khan.

        Bà phục vụ xuất hiện, đặt đĩa ăn cho mỗi người và cầm từ bàn bên cạnh một cuộn giấy nhỏ đề lau.

        — Xin lỗi các anh — Bà nói — Thịt băm viên hết rồi. Các anh ăn món ra-gu tạm vậy nhé.

        Không ai trả lời. Tiếng động vẳng ở xa hầu như không nghe thấy, lúc lại rộ lên rền rĩ. Máy bay bay đều đặn hết tốp này đến tốp khác.

        — Cậu nghe thấy không, bọn chúng bao nhiêu ?— Bốt-đa-nốp nói gay gắt — Mình không thể chịu được khi biết chúng đang bay đến Mát-xcơ-va.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #5 vào lúc: 22 Tháng Tư, 2020, 11:26:17 pm »


        Anh chợt nhận ra bà phục vụ vẫn đứng bên anh chờ câu trả lời. Anh lắc mạnh đầu đề hất những sợi tóc thằng và đen trên trán.

        — Thịt băm viên hết rồi. — Bà nhắc lại — Tôi mời các anh ăn món ra-gu.

        — Biết làm thế nào hả mẹ! — Bốt-đa-nốp nói với vẻ tiếc rẻ —  Có cái gì ăn được cứ mang ra đây...

        Anh ngả hẳn người đến Xe-li-vê-xtốp:

        — Mình không hiểu cậu thế nào, — anh bắt đầu — nhưng mình suy từ bản thân thì... Cậu biết không, chúng ta rút lui quá nhiều rồi. Chúng ta có chống trả. Chúng ta có tiến công, nhưng cũng phải thừa nhận là chúng ta đã rút lui. Và ở mọi người xuất hiện ảo tưởng là không phải họ mà là những đơn vị khác sẽ xé tan quân thù ở nơi khác... Còn chính họ, cho đến lúc đó vẫn chỉ chống trả và rút lui thôi... Cần phải đánh tan cái tâm lý rút lui và thói quen chờ đợi ở người khác. Cậu nghe mình đấy chứ ?

        — Ừ ! — Xe-li-vê-xtốp trả lời.

        — Chính chúng ta phải tiêu diệt kẻ thù, — Bốt-đa-nốp sôi nổi tiếp tục. — Mỗi chiến sĩ cần phải hiểu rằng: nếu hôm nay mình không đứng vững thì không ai đứng vững nổi. Nếu họ không quật ngã kẻ thù thì không ai quật ngã nổi.

        Xe-li-vê-xtốp im lặng. Có thể nghĩ rằng, những điều Bốt-da- nốp nổi, anh đã biết từ lâu và chủng không gây cho anh hứng thú gì.

        — Từ đây cậu sẽ đi đâu? Bây giờ cậu chỉ huy đơn vị nào? — Trung tá hỏi.

        — Mình ư? — Xe-li-vê-xtốp cau mày, như để tập trung ý nghĩ —  Mình đi nhận sư đoàn. Sư đoàn trưởng cũ đã hy sinh. Chốc nữa mình di. Chỉ có điều không biết tìm sư đoàn ở đâu đây. Hôm qua sư đoàn ở gần T.— Anh gọi chính thành phố mà Bốt-đa-nốp sẽ trở về. —  Nói một cách khác, sư đoàn đang hành quân.

        — Cậu cũng về T. à? — Bốt-đa-nốp thốt lên.

        Xe-li-vê-xtốp gật đâu.

        — Chúng mình sẽ ở bên nhau, — trung tá nói và giọng anh vang lên.

        — Cậu từ đó đến... — Xe-li-vê-xtốp nói sau một lát im lặng.

        Bốt-đa-nốp chăm chú nhìn bạn mình như sẵn sàng trả lời những câu hỏi về tình hình ở T. Nhưng đại tá không nói thêm một lời nào nữa, hình như anh đã được thông báo tỉ mỉ về T.

        Máy bay lại gầm rít trên cánh rừng tưởng chừng như gió lùa cả vào phòng ăn. Lúc này, tiếng động cơ to và rền rĩ hơn. Chắc là những tốp máy bay hạng nặng.

        — Sao nhiều đến vậy? Và tại sao pháo cao xạ im bặt? — Bốt- da-nốp không ghìm nổi, thốt lên tự hỏi mình.

        Bà phục vụ bước vào, lặng lẽ đặt xúp cải đỏ và bánh mì cho hai người và đứng lại bên bàn, tay buông thõng cái khay gỗ dán.

        — Bây giờ nó bay luôn đấy. Tối nào cũng đến. — Bà nhìn lên trần nhà và bình thản nói. Nhưng ngay trong đôi mắt xám hiện ra vẻ căng thẳng.

        Cuối cùng tiếng nổ khô khan cũng vọng lại trong phòng: đơn vị phòng không đã bắn. Trong tiếng rền của cao xạ, người ta nghe thấy cả tiếng rít của máy bay ném bom.

        — À ha! — Bốt-đa-nốp thốt lên.

        Bà phục vụ thở phào nhẹ nhõm, bà đưa những ngón tay đỏ lên sửa lại mái tóc.

        Tuần trước bom rơi gần trúng vào ngôi nhà của tôi ở Mát-xcơ- va. — Bà nói như để giải thích — Chả là nhà tôi ở gần quảng trường Xmô-len-xcơ, mà bom thì rơi ngay trong ngõ nhà tôi... Thôi, xin mời các anh ăn đi.

        Bà nhìn lại một lượt để xem còn thiếu thứ gì không. Sau đó bà di vào, gót ủng bộ đội nện chững chạc xuống sàn nhà.

        — Quả thật là ta đánh mạnh, — Bốt-đa-nốp nhận xét. — Lưới lửa dày đấy chứ! Thử nhảy qua mà xem...

        Anh bắt đầu ăn, thỉnh thoảng lại ngàng cao đầu, chăm chú lắng nghe.

        Xe-li-vê-xtốp cúi xuống đĩa thức ăn, vừa bẻ bánh mì ăn một cách ngon lành. Bỗng nhiên anh nhìn chằm chằm vào Bốt-đa-nốp:

        — Thật kỳ lạ — anh nhếch mép cười, tay vẫn cầm một thìa xúp đây — Dù bất kỳ cái gì xảy ra với con người, nhưng ăn thì lúc nào cũng muốn. Mình háu ăn như chó sói ấy.

        — Ừ, nhưng cậu kể đi, cậu đã ở những đâu rồi! — Bốt-đa-nốp hỏi — Sao cậu cứ lờ đi như vậy ?

        — Mình lờ đi thật không? — Xe-li-vê-xtốp nuốt vội thìa xúp cải đỏ, lúc đó anh mới nói tiếp — Mình từ viện quân y về. Mình bị trầy da ở Lu-ga. Cùng với đại đội tiến công... — Anh thoáng cười buồn bực rồi lặng im.

        — Nào, nói nốt di — Bốt-đa-nốp giục.   

        — Nói chung thì chỉ là một chuyện thường tình, — đại tá miễn cưỡng tiếp tục. — Bọn mình đã củng cố, đã chặn đứng xe tăng địch. Nhưng xe tăng quay lại, chúng đánh tan đơn vị bạn và vượt qua tuyến bọn mình. Cả đại đội mình không còn một trung đội nào...

        — Điều đó không hiếm. — Bốt-đa-nốp khẳng định — Mình giữ trận địa tròn năm ngày. Bên trái quân ta rút lui, bên phải không có liên lạc. Con đường duy nhất vào hậu phương đã bị chiếm... Nhưng bọn mình vẫn giữ vững.

        — Biết kể cho cậu nghe chuyện gì bây giờ ? Chính cậu cũng biết đấy. — Xe-li-vê-xtốp nói, nét mặt anh giận giữ, quai hàm sệ xuống — Mặc dù có bám chắc và cả đổ máu đi nữa, nhưng cuối cùng cung chỉ còn một mình.

        — Tạm thời chúng ta đánh chưa mạnh, điều này rất đúng — Bốt-đa-nốp khẳng định. — Chính cậu đã nói là cậu dẫn đại đội xông lên. Mình nói thật, cậu thứ lỗi cho, nhưng đấy không phải là việc của cậu. Cậu là chỉ huy cao cấp, công việc của cậu là tổ chức và lãnh dạo... — Bốt-đa-nốp im lặng chờ xem Xe-li-vê-xtốp có phản ứng gì không. — Thú thật, lúc đầu mình cũng quá lăng xăng, nhưng chẳng được là bao.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #6 vào lúc: 22 Tháng Tư, 2020, 11:26:37 pm »


        — Nó đang bóp nát chúng ta, bọn chó đẻ ấy. — Xe-li-vê-xtốp không để ý đến lời Bốt-đa-nốp, anh nói nhỏ — Ừ, thật ra chẳng có gì ngạc nhiên cả. Một máy bay của ta phải chọi với năm chiếc thập ngoặc của chúng... Thế cậu có trông thấy nhiều xe tăng của ta không?

        — Năm đánh một, đấy là cậu bốc lên — Bốt-đa-nốp nói. — Nếu vậy, sai lăm của chúng ta càng không thể tha thứ được, cần phải học, đồng chí đại tá ạ! Học trong quá trình chiến đấu, học cách hành quân, học cách phối hợp tác chiến và tạo ra lưới lửa.

        — Cậu cho là còn phải học nữa ư? — Xe-li-vê-xtốp nói với giọng binh thản.

        — Còn cách nào khác được? —Bốt-đa-nốp tự nhiên im lặng.

        Với vẻ bực bội, đại tá nhìn thẳng vào mắt anh.

        — Không thể chỉ huy bộ đội tốt được, khi không biết ti mỉ mọi chiến thuật của trận đánh — Bốt-da-nổp bắt đầu và tắc tị... — Thế có nghĩa là, khoan đã, khoan đã. Mình chưa hiểu rõ là cậu định nói gì ? — Anh hỏi lại.

        Xe-li-Vê-xtốp nhìn sang bên cạnh:

        — Liệu bây giờ học thì đã hơi muộn chưa ? — Anh nói — Nhưng lạy trời phù hộ cho cậu...

        — Thế nào là hơi muộn ? — Bốt-đa-nốp sửng sốt.

        Quyết tâm sắt đá đã hoàn toàn xâm chiếm người anh. Và, thái độ của anh về các sự kiện rõ ràng đến mức, anh không thể suy nghĩ về một điều gì khác được.

        — Cậu nói về cái gì ? — Cậu hướng về đâu ? — Anh hỏi.

        Xe-li-vê-xtốp giơ cánh tay to trắng lên như để chấm dứt những câu hỏi tiếp theo.

        — Mình là người lính, mình tuân theo mệnh lệnh. — Anh nói vẻ day dứt. — Người ta hạ lệnh: « Quyết giữ trận địa đến giọt máu cuối cùng». Thế là chúng mình quyết giữ.

        Câu chuyện của họ bị gián đoạn. Bà phục vụ mang đến món ăn chính. Lát sau, một nhóm ba người chỉ huy đi vào phòng và ngồi ở bàn bên cạnh. Một người trong họ có đôi vai to, ngực nở, tóc chải ngược ra đằng sau. Trên áo va rơi của anh lấp lánh ngôi sao Anh hùng Liên Xô. Anh oang oang chào người phục vụ, gọi bà là thím Pa-sa và tuyên bố là anh rất đói.

        Sau khi lặng lẽ ăn hết món ăn chính, Xe-li-vê-xtốp lau môi bằng giấy mền, rồi vo tròn lại ném vào đĩa.

        — Thôi — Anh nói. — Mình cần phải đi đây.

        Anh lấy từ trong túi ngực ra một tờ giấy gì đó rồi bỏ vào ví.

        — Bốt-đa-nốp, cậu chưa lấy vợ à? — Anh hỏi đột ngột.

        — Mình ư ? Chưa — trung tá trả lời. « Cậu hỏi quỷ quái gì vậy, mình thật không hiểu », anh nghĩ thầm và liếc nhanh bạn.

        Xê-li-vê-xtốp lấy trong ngăn ví ra một tấm ảnh và chìa qua bàn đưa cho Bốt-đa-nốp:

        — Cũng tốt là cậu chưa lấy vợ. Còn mình, như cậu biết đấy, hơi vội. Trong ảnh là một phụ nữ duyên dáng với nụ cười chân thật, trông gần giống đứa trẻ con. Chị mặc áo săng đan trắng và đội mũ đan điểm ngù trên chóp. Chị trẻ đến mức có thể lầm là con của Xê-li-vê-xtốp. Vì Xê-li-vê-xtốp trông như người trên bốn nhăm tuổi

        — Vợ cậu hả ? — Trong giọng nổi, Bốt-đa-nốp có vẻ không tin — Cô ấy bao nhiêu tuổi thế ?

        Xe-li-vê-xtốp chỉ vào ảnh :

        — Trông thì biết... — Anh dịu giọng trả lời với vẻ âu yếm đột ngột — Trước chiến tranh học hết lớp mười và cô ấy không còn ai cả, ngoài mình ra. Mồ côi... Cô ấy đã đến viện quân y thăm mình.

        — Có nghĩa là cô ấy yêu cậu. Nào, chúc mừng cậu. — Bốt-da- nốp nói giọng khô khan.

        — Giờ đây còn có một mình ở lại... — Xe-li-vê-xtốp nói với giọng dường như anh biết trước là sẽ không trở về nữa.

        Anh cất ảnh, bỏ ví vào túi ngực và cài cúc áo.

        — Thôi, đủ rồi, — anh nói — đã đến lúc phải lên đường.

        Một vẻ buồn rõ rệt thoáng hiện trên khuôn mặt, anh ưỡn thẳng người trên ghế nhưng không đứng lên. Anh chăm chú nhìn ánh cầu vồng của nước trong bình. Ánh điện khúc xạ trên mặt nước trong suốt tạo ra những màu sắc rực rỡ: xanh thẫm, xanh nhạt, vàng óng, đỏ thắm. Mải mê nhìn những tia sáng rực rỡ, Xe-li-vê-xtốp nhu quên di tất cả xung quanh. Bốl-đa-nốp cau có nhìn đại tá.

        — Còn món thứ ba, xin mời các anh — Giọng bà phục vụ vang lên.

        Bà đặt trên bàn hai cốc nước quả và thu đĩa ăn. Bỗng nhiên, hai

        tia chớp lóe lên kèm theo tiếng nổ đinh tai đâu đó ngay sau tường. Người dàn bà đứng lặng người di, tay ghì chặt đĩa vào người và rụt cổ xuống.

        — Thím Pa-sa, — người sĩ quan có đeo ngôi sao Anh hùng Liên Xô nói — Có tin gì không thím ? Ngôi nhà ở gần quảng trường Xmỏ- len-xcơ vẫn nguyên vẹn đấy chứ ?

        — Có người từ Mát-xcơ-va đến và nói rằng nó vẫn còn nguyên —  Bà thì thào — Chỉ có điều là lúc đó...

        — Không sao, nó sẽ đứng vững. Cháu cho rằng trẻ con đã kịp chạy hết xuống hầm tàu điện ngầm.

        — Thằng bé lớn viết thư về bảo là nó trực chiến trên mái nhà... —  Bà phục vụ nói, mắt vẫn không nhìn lên. Những chiếc đĩa kêu lanh canh trong tay bà — Nó đóng ở Pê-ven-khê-cô, trong đội...

        — Không dễ gì lọt vào được Mát-xcơ-va dâu, — Người chỉ huy nói — Thím có nghe thấy tiếng nổ không? Bọn ăn thịt thối buộc phải ném bom xuống đấy.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #7 vào lúc: 22 Tháng Tư, 2020, 11:27:04 pm »


        Lại thêm một sĩ quan nữa bước nhanh vào phòng và đi lại chỗ ba người đang ăn. Anh ta cúi xuống sát bàn và báo cáo điều gì đó, giọng khẽ đủ nghe. Bốt-đa-nốp nghe lõm bõm được vài lời: «Từ Vô- lô-cô-lam-xcơ tiến thẳng tới phía Đông... », “Tư lệnh đã báo với Đại bản doanh... ». Lập tức cả ba người chỉ huy, mặc dù đang ăn dở, cùng đứng dậy và lặng lẽ di theo người sĩ quan mới tới.

        Bốt-đa-nốp cũng đứng lên, nóng lòng nhìn Xe-li-vê-xtốp. Đại tá vẫn đang uống phần nước quả của mình và thong thả lấy thìa xúc quả ra ăn.

        — Đợi tí, đợi tí, mình xong ngay bây giờ. — Anh nói — Ngay bây giờ đây...

        Nhưng chỉ khi ăn xong quả ngọt anh mới bỏ cốc xuống bàn, đứng dậy và bước đi. Vóc người cao dỏm dáng, trong bộ quân phục mới, gót giày của anh nhịp nhàng gõ theo bước chân.

        Ở cửa phòng, Bốt-đa-nốp lại nhìn thấy bà phục vụ đang đứng dựa lưng vào dầm cửa sơn.

        — Xin cảm ơn. — Trung tá nói. — Cảm ơn mẹ nhé! Anh muốn nói với người dàn bà này một điều gì đó để an ủi. — Mẹ cho ăn ngon lắm, như ở tiệm ăn ấy.

        — Cảm ơn anh, đồng chí trung tá. Bà trả lời với vẻ mệt mỏi và biết ơn.

        Ở phòng đợi ngay chân câu thang, một người chi huy nào đó đội mũ ca lô, mặc áo bạt dính đất bẩn đang nói chuyện với người trung úy trẻ.

        — Chính tôi từ đó tới, yêu cầu anh báo cáo khẩn cấp. — Người chi huy đội mũ ca lô nói. Ông đưa cả hai tay vội vã cởi các nút áo bạt ngay dưới cằm.

        — Xin mời đồng chí đi theo tôi. — Người trung úy nói; mắt anh đỏ quạch vì thiếu ngủ. — Đại tướng Giu-cốp đang ở bên máy điện thoại, — anh giải thích và đi lên cầu thang.

        Người thiếu tá, đầu húi cao di qua, khẽ chạm khuỷu tay vào Bốt-đa-nốp. Đấy chính là người đã giục viết bản báo cáo. Anh ta vừa đi vừa đọc những tờ giấy đầy dãy các con số được gạch ở dưới.

        “Thật vô lý, lúc nãy mình lại nổi giận với anh quân nhu», — Bốt-đa-nốp nhớ lại việc tí nữa hai người cãi nhau ngày hôm nay. Sự thật trong bộ tham mưu, người ta cảm thấy không khi căng thẳng cao độ nhưng mọi người vẫn tiến hành các công việc khác nhau của mình như không có gì dặc biệt xảy ra. Từ đây, từ cánh rừng ngoại ô Mát- xcơ-va này, người ta đang truyền đi những mệnh lệnh khác nhau cho các đơn vị tham dự vào một trong những trận đánh vĩ đại nhất của lịch sử. Phải có một sự tổ chức cực kỳ khoa học, thậm chí cả trong mọi chi tiết để có thể nắm được toàn bộ cuộc chiến đấu, để có thể liên tục bổ sung cho quân đội một khối lượng vũ khí cực lớn, quân trang, quân dụng, thực phẩm, để có thể có khả năng phân tích tình hình liên tục và tức thời phản ứng với mọi thay đổi của chiến trường. Và lúc này, Bốt-đa-nốp đang suy nghĩ về nền nếp làm việc trong bộ tham mưu ở ngoại ô Mát-xcơ-va với lòng kính trọng sâu sắc.

        Vẫn chưa báo an, nhưng trong sân trời đã sắp tối nên người lính gác không giữ Bốt-đa-nốp và Xe-li-vê-xtốp lại nữa.

        Theo con đường lớn rải sỏi mờ mờ hiện ra trong bóng tối, hai người đi đến hàng rào sât bao quanh sân.

        Dọc theo dường lớn, cây cối cao vút tạo thành bức tường đen thẫm. Dưới hàng cây thấp thoáng những cỗ xe pháo được bọc kín. Xe-li-vê-xtốp gọi lái xe của mình. Người lái cứ loay hoay mở nắp máy rồi vặn tay quay. Bốt-đa-nốp và Xe-li-vê-xtốp im lặng đứng đợi một phút, rồi hai phút. Đại tá cẩn thận xỏ dôi găng tay quá chật của mình như thể anh cố tập đi tập lại động tác này. Nhìn thấy cảnh tượng đó cùng với đôi vai gù và cái đầu cúi gục của dại tá, Bốt-đa-nốp bực minh nghĩ thầm: « Hừ nếu là mình, mình không đời nào trao cho anh ta chỉ huy sư đoàn, ngay cả tiểu đoàn cũng không. Bởi vì anh ta như đang đi đến chỗ chết, đúng thế. Đi đến chỗ chết chứ không phải đi đánh giặc...». Rồi anh lựa lời nói nhỏ thong thả, rành rọt đề người lái xe không nghe thấy.

        — Này anh Ép-ghê-nhr Ghê-ra-xi-mô-vích, nếu như tôi không quên... có thể tôi nhầm và rất tốt nếu như tôi nhầm... Nhưng với tâm trạng của anh thì không thể đi chiến đấu được đâu.

        — Thế tâm trạng của mình như thế nào ? — Xe-li-vê-xtổp lạnh lùng hỏi.

        — Anh làm sao thế? Anh đã hoàn toàn quên hết rồi sao? Xin lỗi, anh có vẻ như đang chuẩn bị đi đến nấm mồ của minh. Điều này không thể nào chấp nhận được... Anh đã từng nói « Đứng vững đến giọt máu cuối cùng ». Đó có nghĩa là đứng vững để chiến thắng...

        — Thôi đi, Bốt-da-nốp, cái điều đó mình đâ nghe nhiều rồi. — Xe-li-vê-xtốp ngát lòi. — Phải chăng cậu lo cho mình?

        — Cho anh và cả cho lính của anh nữa, — Bốt-đa-nốp nói — Anh là người dẫn họ vào trận đánh.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #8 vào lúc: 22 Tháng Tư, 2020, 11:27:24 pm »


        Một chiếc xe mui trần tắt đèn di qua, lao vào hàng cây. Cành cây khô gãy răng rắc nghe như tiếng súng tiểu liên. Xe-li-vê-xtốp quay ngoắt lại. Chiếc xe vượt qua con đường và hòa vào trong bóng tối lờ mờ. Đại tá sửa lại mũ và chìa tay ra:

        — Vĩnh biệt, Bốt-đa-nốp! Đừng quá lo lắng nhé. Mình biết nhiệm vụ của mình. — Im lặng một chút anh lại tiếp thêm với giọng ngập ngừng nhưng đột nhiên vui vẻ hẳn lên — Cũng có thể là chúng ta sẽ còn trông thấy nhau chứ ?

        — Ừ, nhất định sẽ gặp nhau, — Bốt-đa-nốp nói bực dọc. — Thôi, chúc cậu thành công...

        Và không đợi đại tá đi khỏi, anh nhanh nhẹn đi tìm chiếc « Em- ca» của mình. Ngồi trên chiếc xe đi dọc theo con đường mòn, lẳng nghe tiếng cành cây chạm vào mái xe sột soạt, Bốt-đa-nốp còn nghĩ ngợi một lúc về Xe-li-vê-xtốp.

        Cứ tưởng anh ta là một chỉ huy vững vàng... Khi ở Học viện, anh ta không phải là loại xoàng, mà còn nổi tiếng như một quân nhân mẫu mực, — anh nhớ lại. — Đề bạt cũng khá nhanh Trong các cuộc thi thường chiếm giải nhất » — Anh phẫn nộ và ngạc nhiên vì cho rằng, một con người với những phàm chất như vậy thì không thể nào suy sụp tinh thần đến mức độ như người bạn, người đồng chí của anh được.

        Chiếc « Em-ca» rẽ sang đường nhựa và hướng về phía Mát-xcơ- va. Trung tá lập tức quên ngay Xe-Ii-vê-xíốp. Trận oanh tạc thủ đô vẫn còn tiếp tục và bầu trời thành phố rực lên lớp sương mù sáng đỏ. Xe vượt qua một đoạn dốc thoai thoải và khi đi qua đỉnh đồi, Bốt- da-nốp nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng của trận kịch chiến ban dêm.

        Những ngôi nhà nhấp nhô trên nền tròi đen thẫm của thành phố. Trong đêm tối, những tia chớp luôn luôn lóe lên như ánh lửa hàn điện. Chúng chạy khắp thành phố, thỉnh thoảng hội tụ lại ở một nơi nào đó rồi lập tức tắt ngay. Những tia sáng của đèn pha chọc thủng màn đêm quét đi, quét lại, lùng sục, tìm kiếm. Đôi lúc hai ba chùm sáng thắng như lưỡi mác chụm lại với nhau. Quanh chúng lóe lên rất nhiều

        ngôi sao rực rỡ màu da cam rồi cũng lại tắt ngay. Ở một vài nơi bầu trời đỏ lựng khói lửa, đấy là dấu hiệu của những đám cháy mới bùng lên.

        Bốt-đa-nốp ra lệnh dừng xe lại và đi ra mặt đường. Con đường phía trước rất vắng vẻ và cả trên cánh đồng hai bên dường cũng vậy. Những ngôi nhà thấp như những túp lều phía bên phải, ở giữa nhô lên một cột ống khói cao, đen xì. Không khí vắng vẻ kỳ lạ trải ra xung quanh. Bốt-đa-nốp cảm thấy như chỉ có anh và đồng chí lái xe của mình là những người chứng kiến duy nhất một trận đánh quyết liệt chưa từng thấy. Bốt-đa-nốp đã từng trải qua chiến tranh, nhưng cảnh Mát-xcơ-va rực sáng dưới ánh lửa đạn pháo và những dúm cháy, cảnh thủ đô chiến đấu đã làm anh xúc động mạnh mẽ...

        — Mát-xcơ-va đang đánh trả, đồng chí trung tá ạ! — Người lái xe nói và cũng đi ra khỏi xe.

        Do tiếng nổ của đạn đại bác nên Bót-da-nốp không nghe thấy tiếng ô tô phía sau đang tiến lại gần anh. Xuất hiện ờ chỗ ngoặt bất ngờ, những chiếc xe phóng nhanh, gầm lên, ánh đèn pha được che kỹ rọi một khoảng nhỏ trên đường. Chiếc xe đầu tiên mui trần, tiếp theo sau là một chiếc xe con. Xe chỉ phóng qua, Bốt-đa-nốp cũng kịp phân biệt được người đội mũ lưỡi trai quân sự. Dáng người ngó nghiêng về phía kính chắn gió chỉ xuất hiện trong chớp mắt nhưng Bốt-đa- nốp đã nhận được... Xta-lin đang trên dường trở về thủ đô sau khi đã đi thăm mặt trận ngoại ô Mát-xcơ-va. Sau xe của Xta-lin còn một chiếc xe mui kín nữa. Cả ba chiếc từ đỉnh đồi lao xuống dốc, sau đó lại leo lên một đỉnh khác. Còn có thể trông rõ chúng một lúc nữa, rồi mới dần dần mất hút sau các quãng ngoặt xa xa...

        Bốt-đa-nốp đứng nhìn theo đoàn xe khá lâu với cảm giác khó tả. Trong cảm giác ấy có tinh thần chiến đấu vô hạn, có sự hồi hộp của người lính khi trông thấy vị Tổng tư lệnh của mình và có cả niềm hy vọng nữa... Lát sau, anh im lặng nhanh nhẹn ngồi vào xe. Con đường chạy xuôi thoai thoải. Trong chốc lát ở cửa kính trước chi còn một vệt dài, hơi sóng, của đoạn đường thẳng tắp. Nhưng đến điểm cao mới, Bốt-đa-nốp lại nhìn thấy Mát-xcơ-va. Lúc này có thể nhìn rõ hình các tòa nhà in trên bầu trời đỏ thẫm. Và từ trên bầu trời ấy, hai chiếc máy bay ném bom bị bốc cháy rơi cắm xuống như hai bó đuốc.
Logged

Giangtvx
Trung tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #9 vào lúc: 23 Tháng Tư, 2020, 11:57:09 am »


2

        A-lếc-xây Va-xi-li-ê-vích Grô-mốp với cái tên tự xưng là «Thợ tiện về hưu » ngồi trên chiếc ghế bành cũ cạnh cửa sổ. Trên đùi đặt tờ báo nhưng ông không đọc. Bà em gái của A-Iếc-xây đang thu dọn sau bữa ăn trưa. Từ bếp vọng ra tiếng nước óc ách, tiếng đĩa loảng xoảng, nhưng những tiếng động hòa bình đó không làm ông bận tâm. Tâm trí ông dồn cả vào việc theo dõi nhũng gì đang xảy ra bên cạnh, trong căn phòng của cậu con trai được ngăn riêng bởi một tấm ván mỏng. Từ đó nghe vọng ra tiếng bước chân nặng nề, tiếng ghế dịch chuyển, tiếng mở ngăn bàn. Chắc là Pa-ven, cậu con trai ông, đang xếp giấy tờ của mình vào ngăn kéo. Sau đó lại có tiếng bản vẽ can sột soạt. Ông già lo lắng động đậy trong chiếc ghế bành.

        Hôm nay thật là bất ngờ khi nghĩ đến điều này, Pa-ven sẽ đi xa, rất lảu và có thể sẽ mãi mãi. Thật là bất ngờ: tối qua còn tưởng nó sẽ đi sơ tán với nhà máy. Thế mà cũng chỉ đêm qua, khi ở ủy ban khu phố về, nó báo tin là họ chuyển nó đến trung đoàn công nhân. Và bay giờ ông A-lếc-xây Va-xi-li-ê-vích rất muốn gần con để giúp dỡ nó, xem xét nó đã mang đủ những thứ cần thiết chưa. Nhưng ông già vừa mới cãi nhau với Pa-ven trong bữa ăn. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Pa-ven khuyên ông nhanh chóng đi khỏi T... Khi mặt trận đâ tiến gần thành phố thì ông chẳng làm gì mà ở lại đó. Vì A-lếc-xây không tìm được cái gì xác đáng để phản đối và thế là ông nồi cáu. Lúc này, ông đã ân hận về những lời nói nóng nảy, phi lý và cái đó càng làm tăng nỗi buồn của ông.

        Sau bức ngăn, nghe vọng ra một giọng hát trầm trẻ trung. Pa- ven đang đánh nhạc mồm bài hát cũ : « Khi ở bưu điện tôi làm người đánh xe ngựa.» Hát xong câu đó anh im bặt, nhưng chỉ phút sau lại bắt đầu. Grô-móp nghênh đâu lên nghe.

        « Trông kìa... thằng cừ khôi, quả là thằng cừ khôi! —Ông thán phục — Nó đang đi ra chiến trường chứ không đi đâu khác». Khuôn mặt tối sầm với đôi lông mày rậm của ông đã bớt vẻ giận dỗi và trở nên xúc động. Bất kể cuộc cãi nhau, ông quyết định sang phòng con. Nhưng cảnh cửa đã mở và Pa-ven bước vào, trên vai còn vướng cái rèm cửa gai. Ông già đứng dậy, thân hình to, cao với cái lưng cong tròn. Ông chăm chú nhìn đứa con trai với vẻ trìu mến, thiết tha.

        Pa-ven Grô-mốp, chàng con trai cũng to khỏe như vậy và có phần cao hơn, nhìn lại bố và mỉm cười. Anh mặc áo bành-tô đen với dây da vàng và di đôi ủng săn bằng da dê non, trên vai vắt một cái bao vải thô.

        — Thế nào, bố vẫn chưa nghĩ lại à?— Anh dịu dàng hỏi ông —  Đêm nay sẽ có đoàn tàu vận tải cuối cùng. Ở đó họ sẽ tiếp đón và thu xếp cho chúng ta. Cả gia đình Mê-scốp cũng đi nữa...

        — Nhưng đấy là công việc của họ, — Grô-mốp làu bàu. Giọng nói khoan dung của cậu con trai lại làm ông bị xúc phạm.

        Họ đứng dối diện nhau — cả hai đều to, cao và rất giống nhau. Nhưng mắt Pa-ven có màu xanh sáng, còn mắt Grô-móp đã chuyển sang màu đục mờ. Ông già cổ mái tóc hoa râm với những sợi tóc cứng dựng đứng trên đầu. Người con trai tóc hãy còn vàng sẫm mặc dù cũng dựng đứng lên. Bộ mặt Pa-ven rất giống bố. Trán rộng và dô, mũi thẳng, gò má cao, miệng hơi rộng. Tất cả những nét đó ở Grô-mốp đã bị mất đi vẻ dứt khoát của nó. Những nếp nhăn đã hằn lên da. Đứng trước con, ông già tưởng như mình đang đứng trước chiếc gương thần có khả năng làm mất hết sẹo và dấu vết của những năm tháng cuộc đời trải qua.

        — Bác I-van An-đrê-ê-vích hỏi thăm bố, — Pa-ven tiếp tục bằng giọng nói to, khỏe. — « Đối với ông già nhà cậu thì lúc nào cũng có chỗ. Chúng tôi sẽ có xe cho ông và sẽ chở cả dồ đạc ra ga nữa». Bác ấy nói với con như vậy. Thế nào bố, bố sẽ đi chứ? Sao bố cứ bướng bỉnh thế?

        Pa-ven không nói một điều là chính anh đã đề nghị với ban lãnh đạo nhà máy đưa ông bố ốm yếu của mình ra khỏi thành phố.

        — Bảo họ cứ việc mà cho xe,— Grô-mốp làu bàu.— Còn chỉ cho tao thì không cần thiết. Hãy nói lại với I-van An-drê-ê-vích như vậy. Bảo là bố xin chào và chúc họ đến nơi an toàn.

        Ông lại tức giận và cảm thấy mình bị xúc phạm. Đúng ra, trong thời gian gần dây, cảm giác bực bội gần như bám chặt lấy ông và nó là nguyên nhân chính dễ gây ra gắt gỏng. Cảm giác đó xuất hiện từ khi Grô-mốp khẳng định rằng, cuộc đời ông đã đi nhanh đến ngày tận số một cách thật vô lý. Mỗi năm qua đi, sức khỏe của ông càng kém hơn ; mặc dù cứ mỗi mùa xuân ông lại đi nghỉ ở nhà an dưỡng trên bờ biển phía Nam. Grô-mốp khong thể phàn nàn rằng người ta không chú ý đến ông. Các đồng chí ỏ nhà máy đến thăm ông luôn, cả giám đốc cũng ngồi ở nhà ông trong buổi tối Họ mời ông rất đều đặn đến dự các cuộc họp long trọng. Và khi ông già Grô-mốp xuất hiện, họ tiếp ông rất niềm nở. Nhưng tất cả những điều đó không an ủi được Grô-mốp. Ông cho rằng sự an nhàn của ông bây giờ thật là một điều đắng cay. Bất kể vô tình hay hữu ý, hễ ai nhác đến bệnh của ông là Grô-mốp lại phật lòng. Ông không muốn đi vì sợ trở thành gánh nặng cho các đồng chí trẻ khỏe của mình. Ý nghĩ này làm ông sợ hãi và cảm thấy như bị lăng nhục.
Logged

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM