dapxichlo
Thành viên
Bài viết: 291
|
|
« Trả lời #321 vào lúc: 24 Tháng Tư, 2014, 11:18:23 am » |
|
-Kính chào các bác ccb-chúc một ngày mới tốt lành. Em xin tiếp tục một kỷ niệm không bao giờ quyên với bên vận tải,vào đêm 13/3/1979: ....Người đồng đội nữ đi được một lúc sau thì quay lại,đến không thấy em cô ấy nói một mình: -Ơ...bảo ở đây trông đạn mà lại đi đâu mất rồi? Em ở bụi cây gần đó chui ra -Tôi đây -Ối trời giật cả mình người gì mà cứ như là ma ấy, này bánh quy đấy ăn đi,mọi ở ngay sau rồi đi thôi. Cô ấy dúi vào tay em và định gánh tiếp, nhưng em đã trả lại gói bánh và đưa ghánh đạn lên vai,nói thật với các bác lúc ấy em cũng chăng biết nó nặng hay nhẹ vì có con gái ở bên cạnh mà,cô ấy bảo em : -Đưa súng em cầm cho. -Không sao tôi mang được. -Thôi đưa em lại còn điệu. -Không để tôi đừng đụng vào đạn lên lòng rồi nguy hiểm. -Đói mệt thế mà đạn đã lên lòng rồi à..... Tiếng chân rậm rịch phía sau 2 đứa chung em đi trước, giữ cự ly khoảng 7,8 mét,cô ấy bóc túi bánh thỉnh thoảng lại cho nhét vào mồm em một cái,đến tận bây giờ em vẫn nhớ từng động tác của cô ấy.như người chị chăm sóc đứa em,em không muốn nhưng nước mắt em nó cứ nhạt nhòa cùng mầu sương trắng đục. Đến chốt Nậm Lầu tất cả có 17 đồng chí vận tải 3 nữ ,gặp nhau vui lắm thầm thì rậm rịch hỏi thăm nhau,ai còn ai mất có biết thằng này không,có biết thằng này chôn ở đâu không..và đặc biệt không có tiếng văng tục nào vì có con gái mà,có nhiều đồng chí vận tải mệt quá ngủ gục hòm đạn vẫn khoác ở vai bây giờ nhớ lại thấy sót xa quá cũng là cuộc sống của một con người,đtr Từ và chính trị viên Tuyến hội ý quyết định,huy động toàn bộ lực lượng chuyển ngay số đạn và lương thực sang 1558A và 1558B,vận tải sẽ nghỉ lại đến 4g sáng thì quay ra Thanh Thủy,đtrTừ gọi em giao nhiệm vụ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho đội vận tải,hầm của em và đtr 3 đồng chí nữ ngủ,số còn lại tản ra các hầm trong chốt,chúng em chỉ còn lại 4 người gác 3 phía trắng đêm 1 dự bị khi cần thiết,điểm trọng yếu nhất là khe suối chạy từ suối Thanh Thủy lên thám báo hay lợi dụng khe suối này, ta đã từng tóm sống,em là người phải chịu trách nhiệm hướng khe suối đtr Từ ra lệnh trước khi đi,cách hầm chỉ huy khoảng hơn chục mét em đã chọn một khe đá nhỏ xạ giới rất tốt phía trên là một phiến đá to bằng phẳng,đạn thoải mái lựu đạn rủng rỉnh đeo đầy người quá yên tâm, thỉnh thoảng em lại nhô đầu lên quan sát phía hầm có 3 đồng đội nữ đang ngủ. Tất cả chìm trong màn đêm trắng dục đến rợn người,không tiếng súng không pháo hiệu,chúng em thường gọi là thời gian chết,vì đằng sau sự yên ắng này cả hai bên đang chuẩn bị cho những cái to lớn hơn chết chóc hơn,đang nghĩ miên man em áng chừng khoảng 2,3 giờ sáng có tiếng bước chân đi rất nhanh về phía mình,vừa rê lòng súng hướng lên phiến đá quá bất ngờ một dòng nước nóng câu thẳng vào mặt ,biết là người nhà mình rồi em hơi cúi xuống há mồm chống sặc bị nó chảy cả vào trong mồm,lần đầu tiên em biết mùi vị của nước tiểu nó như thế nào các bác ạ,vòi nước bất ngờ ngắt cũng như lúc nó đến,tiếng chân vội vã rời đi, em vuốt mặt nhô đầu lên nhìn nhận ra ngay đôi chân trắng ngần và vòng băng trắng ở bụng chân,em thoảng nghĩ thật đáng đời cái mồm chửi bậy đúng là trời quả báo,em giật dây xin trợ giúp anh Thanh bò đến sát em thì thào : -Thám báo hả hướng nào? -Không anh gác thay cho em. -Mày đi đâu mùi gì mà kinh thế. -Không có gì anh gác cẩn thận nhé em đi tắm. -Bị tè hả con trai hay con gái? -Con gái. -Mấy đứa. -Một. -Thôi cũng may nó sợ ma rủ nhau thì mày ăn đủ,sao không thò tay lên mà bịt nó lại. -Bịt làm sao được. -Ngu thế mày cứ thò tay lên chẳng cần bịt thì nó cũng tịt,mai anh dạy, đi tắm đi khai quá,mà thằng em son thật anh mong cũng chẳng được,để anh ngồi đúng vào chỗ ấy xem cảm giác nó thế nào. Đúng 4 giờ sáng đoàn vận tải tập trung em lại dẫn đoàn sang địa điểm đã đón ,bắt tay chào nhau hẹn gặp lại, đồng đội nữ ấy đã cố tình lùi lại cuối cùng,đến sát em cô ấy cởi chiếc khăn đang quảng ở cổ quang cho em,và bất ngờ ôm lấy em một nụ hôn nóng bỏng đến nghẹn thở thoảng mùi bồ kết và lá bưởi,có cả nước mắt cô ấy nói: -Cố sống mà về nhé em chờ. Nói thật với các bác lần đầu tiên em được con gái hôn,em bủn rủn hết cả người,cho đến tận bây giờ em vẫn còn giữ nguyên được cảm giác ấy,nó theo em đến cả cuộc đời khi rời quân ngũ, về trường cơ khí ô tô Hà nội học và sang BULGARI,những đêm tuyết rơi trắng xóa, mùa hoa hồng nở rực rỡ,cuộc sống như ở thiên đường em càng thương cô ấy, và những đồng đội chân yếu tay mềm lặn lội đêm hôm,trèo đèo lội suối tiếp tế cho các chốt tiền duyên,nhiều đồng đội đã hy sinh sau lưng vẫn đeo hòm đạn,và em vô cùng ân hận khi đã vằng tục với đồng đội của mình,em tự rằn vặt mình như một thằng mất dạy vô học và luôn luôn mong cô ấy tha thứ,cái khăn bây giờ em vẫn giữ, và một điều ngớ ngẩn nữa là em không kịp hỏi tên cô ấy,mà lúc đó cũng chẳng muốn hỏi để làm gì,nay sống mai chết biết đường nào mà lần,cảm ơn những người lính vận tải,(cảm ơn ngựa thồ nhà chị Dậu),trong em vẫn nhớ câu,CỐ SỐNG MÀ VỀ NHÉ EM CHỜ. -Các bác cho em hỏi một tý 8 quả cối 82 nặng khoảng bao nhiêu kg? Chúc toàn thể các bác mọi sự tốt lành.
|