thai60
Cựu chiến binh
Bài viết: 833
|
|
« Trả lời #317 vào lúc: 21 Tháng Tư, 2014, 06:54:09 pm » |
|
Chào các bác và anh em.
Thai60 em rất tâm đắc với những tâm tình của các bác Nguyenquangtri,Pb47vp,C16.Cám ơn bác ( hoặc bạn - đọc thơ thấy có vẻ quen người lắm )) Nhattan đã có một bài thơ hay dành cho a/e .Không biết tác giả bài thơ có phải là CCB Hà giang hay không,nhưng 60 em cảm nhận được tình cảm sâu lắng gần gũi mà bác đã dành cho mảnh đất con người nơi đầu nguồn sông Lô một thời trận mạc bi hùng . Nhân chuyện bác Pb47 liệt kê ra một loạt những loại rau rừng đã từng gắn bó với người lính,nhớ lại cái cảm xúc khi đọc bài của một bác nào đó về những cọng lá su hào héo những ngày chiến đấu,Thai60 lại như được cuốn vào biển Ký ức ngày xưa. Vâng ...Ngày xưa...chiến trường... Ở Vị xuyên ngày ấy,cứ mỗi khi có ngày lễ,Tết...là lính tráng lại có dịp được tiếp tế thực phẩm tươi sống như lợn,trâu ,rau củ ...Có thể nói,đó là ngày hội của những người lính. Ngoài niềm vui vì có thực phẩm để cải thiện,những người lính còn vui và ấm lòng hơn nữa khi họ cảm nhận được tình cảm của hậu phương,quê hương ,gia đình gửi gắm,dành cho họ. Như một quy ước bất thành văn,cứ mỗi khi có chuyến hàng thực phẩm tươi sống đó,lính VT chỗ Thai60 ở Nà cáy lại lập tức lên đường.Chưa biết chỗ mình sẽ được cấp cho món gì,nhưng cứ nghe nói đến thực phẩm là khoái rồi.Khoái vì biết rằng khi tải được vào phía trong,sẽ được nghe lính mình hò la hoan hỉ,khoái vì biết rằng sẽ được ngắm nhìn những ánh mắt,nụ cười rạng rỡ lấp lánh niềm vui,yêu đời trên gương mặt hốc hác xạm đen của đồng đội,khoái vì lúc trở về,chính mình cũng sẽ được thưởng thức những món ăn vật chất nhưng đầy ý nghĩa tinh thần từ hậu phương gửi tới. Vậy là,chỉ cần nghe lệnh,lính tráng VT túa ra từ các căn hầm,xuống bãi xe trước cửa hang Phẫu ,ngay cạnh nơi tập kết tử sỹ,nhận hàng. Trái ngược với những lúc nhận vũ khí,không khí những lúc này bao giờ cũng vui tươi,râm ran .Dù cái chỗ nhận hàng ấy nằm đúng vào điểm bắn pháo quen thuộc của địch,chỉ cần một loạt pháo ,cối giã vào là rất dễ có thương vong,nhưng lính ta dường như quên béng ,và nếu có chợt nhớ ra thì cũng ...kệ. Sau khi nhận hàng,gói buộc cẩn thận,xốc balo lên lưng,vai vác thêm cái đòn cáng,võng,dỏng tai nghe tiếng nổ từ đâu đó vọng về,hô nhau tập hợp,và lao đi... Thật sự,đó là những chuyến đi vui,và cảm động. Những ngày ở chiến trường ấy,trừ những ngày đầu trước trận 12/7/1984 ,thỉnh thoảng lính tráng còn nhận được thư nhà,hay những lá thư kết bạn,hoặc động viên theo phong trào của các trường học ở hậu phương,còn sau đó thì không bao giờ có thư từ gì nữa. Thai60 em ở Nà cáy gần 3 năm ,lại có đồng đội Hoàn ở Tuyên huấn , nên biết rất rõ điều đó. Chính vì thiếu thốn thư từ,món ăn tinh thần vô cùng quý báu ấy,nên mỗi hiện vật gì đó tới từ hậu phương,mang hơi hướng quê hương,luôn làm những người lính bọn em cảm động vô cùng.Khi gắp miếng rau xanh,chan tý nước canh ngọt,nghe tiếng lợn réo lên trên trận địa,bọn em như thấy cả quê hương với tình cảm gia đình,làng xóm,phố phường... đang ở kề ngay bên mình,an ủi,động viên,chở che cho mình,gửi gắm lòng tin yêu,phó thác vào mình... Do đường xá xa xôi,thời tiết khắc nghiệt,xe cộ hỏng hóc,có những khi,khi lên đến nơi,thực phẩm đã bị hư hỏng,nhưng chỉ cần biết đấy là hàng hóa từ quê hương,lính tráng vẫn cảm động,vẫn vui như Tết. Trong mớ kỷ niệm không bao giờ quên về những chuyến hàng ấy,có một chuyện làm Thai60 vô cùng cảm kích.Đấy là vào một đêm cuối năm 1986,đầu năm 1987 gì đó,có 2 xe chở su hào lên,nhưng đã bị thối toàn bộ,nên phải bỏ đi.Lính VT bốc những sọt hàng từ trên xe xuống,thấy nước chay ra tong tỏng,hôi mù,thò tay nắn thử thấy nhũn nhèo nhèo,đành vứt hết những sót hàng đó xuống bãi đất trống bên khe nước phía ngoài Nà cáy. Mờ sáng hôm sau,lính B em phải vào hang Dơi cáng thương. Lúc về,đi qua cái đám sọt hàng ấy,nhớ lại những khi phải đi mót từng mầm rau dớn,từng lá rau tàu bay,Thai60 chợt nảy ra một ý.Vậy là,sau khi giao thương binh trong hang Phẫu,60 em rủ thêm 2 chú lính mới bổ sung,quê Bình trị thiên,mang balo ra chỗ đổ su hào đó.Bọn em dỡ những cái nẹp bằng tre ,bốc những củ su hào thối ra,bóp cho phòi hết ruột,gom những cái vỏ ấy lại,mang ra khe nước rửa sạch,mang về hầm,xâu vào dây thép,phơi khô,định để dành nấu canh dần thay rau. Chuyện đáng nhớ nhất ấy là khi chúng em dỡ ra,trong nhiều sọt còn có kèm thêm những phong bì thư,bên ngoài đề địa chỉ là nhân dân xã này,huyện nọ của tỉnh Bình trị thiên,gửi tới những người con của quê hương đang chiến đấu ở chiến trường BGPB.Như vậy,đây là chuyến hàng chở từ mãi tận quê hương Bình trị thiên đến tận vùng núi cực Bắc này.Làm gì mà không hỏng hết.Không lá thư nào còn nguyên vẹn,lá thì bị rách mủn,lá thì chữ bị nhòe,thư viết không dài,nhưng đọc những dòng viết còn sót lại ấy,cả 3 thằng bọn em đã khóc òa lên,vì tủi thân,vì nhớ nhà,vì cảm động quá.Vì đã lâu rồi chẳng có ai nhận được một cánh thư nhà,và Tết thì gần đến...ÔI...nghĩa tình hậu phương quân đội mênh mang sâu nặng quá...Cầm trên tay những mảnh giấy nát mủn,đọc những câu " ...các con...các anh...yên tâm...vững lòng...hy sinh...nhớ thương...tin tưởng..." rời rạc ,nhòe nhoẹt vì thấm nước,lũ chúng em đã không kìm được sự yếu đuối trong lòng mình,cứ để cho nước mắt tuôn ra đầy trên mặt.Thai60 em cố gắng kìm mình để khỏi khóc ra tiếng nữa,chỉ nấc lên từng đợt nghẹn ngào,nhưng hai chú lính trẻ kia thì khóc lên thành tiếng,và trong tiếng nức nở ấy cứ thấy hực lên tiếng gọi: Mạ ơi...Mạ ơi ...tha thiết. Rồi phút yếu lòng cũng qua đi nhanh chóng,mấy anh em lại ríu rít thằng moi,thằng bóp,thằng rửa...Và chuyện râm ran.Nhưng nước mắt vẫn lóng lánh trên mi mắt và bầu má . Đến gần trưa,sau khoảng 3 tiếng hỳ hục,rồi chúng em cũng kiếm được một đống to tướng,3 anh em nhét vào balo,mang về hầm,đương nhiên là cả những lá thư kia.Và gọi thêm lính khác ra khuân về cho bằng hết. Rồi những ngày sau,những mảnh thư ấy lần lượt được các chú lính trẻ mang đi các đơn vị phía trên hết,theo những chuyến hàng.Còn những xâu vỏ su hào kia,dù vẫn còn chưa kịp khô hẳn,cũng lần lượt theo bước chân lính VT biến dần vào trong ấy,trên kia. Cả những mảnh thư rách nát,cả những vỏ su hào thối mủn...đã trở thành quà quý của lính tráng chiến trường dành tặng hết cho nhau . Quê hương thân yêu chứa chất đầy trong đó... Viết những dòng hồi ức giản dị này,Thai60 như vẫn còn nghe thao thiết bên tai mình những tiếng gọi MẠ ƠI...MẠ ƠI...của đồng đội ,và tiếng nức nở MẸ ƠI ngay chính trong lòng mình ngày xưa... Ôi...ngày xưa...đồng đội...chiến trường.../ P/S : Với bài viết kể về nồi canh nấu từ ngọn su su ,Thai60 đã tìm lại được đồng đội Hậu,hy vọng qua bài viết này,sẽ may mắn tìm lại được những đồng đội trẻ quê Bình trị thiên và cả những miền quê khác nữa ở C25 VT E 14 ngày ấy.
|