Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 28 Tháng Ba, 2024, 08:36:11 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Khúc Ba - Rừng thẳm tuyết dày  (Đọc 54413 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 919


« Trả lời #10 vào lúc: 21 Tháng Tám, 2017, 07:05:53 pm »

     
       Mùa hè năm đó, Ba Khương "lợn ỷ" được Nhật Bản mời, cùng với một số đông cường hào, địa chủ đến tham quan hồ Kính Bạc. Con Yêu Bươm Bướm cũng đi theo. Yêu Bươm Bướm đến đấy được thấy phong cảnh đẹp đẽ của hồ Kính Bạc, lại thấy Hứa Gậy Gộc ở nhà tây, ăn cơm tây, mặc áo tây, lấy làm thích lắm, chỉ tiếc rằng Hứa Gậy Gộc đã có bốn con giai. Con cả là Hứa Phúc 28, 29 tuổi, xấp xỉ bằng tuổi Yêu Bươm Bướm, to lớn như bố nó. Con thứ hai Hứa Lộc, 26, 27 tuổi, mũi như mỏ diều hâu, mắt như mắt khỉ.

      Con thứ ba là Hứa Chính, con thứ tư là Hứa Tường, tuổi chừng 18, 19. Bốn đứa đều tự xưng là "bốn công tử họ Hứa", suốt ngày chỉ đi bắn súng, cưỡi ngựa, chơi với chó béc-giê. Thêm vào đó, bọn lâu la lại càng ỷ thế hoành hành, suốt ngày rượu say bí tỉ làm loạn ngoài phố. Yêu Bươm Bướm từ đó đi lại ăn uống với Hứa Phúc, có lúc hai đứa đem chăn màn lên núi ở với nhau hàng mấy ngày mới về.

       Yêu Bươm Bướm trong lòng rất muốn lấy Hứa Phúc, nhưng Hứa Phúc thấy mặt Yêu Bươm Bướm cũng khó coi, hơn nữa nó đã có hai vợ rồi, nhà vợ vừa có tiền, có thế, cho nên nó cũng chỉ chơi lăng nhăng rồi bỏ. Từ đó về sau Yêu Bươm Bướm lại thưòng đi với Hứa Gậy Gộc, già gấp đôi tuổi nó. Hứa Gậy Gộc bèn lấy nó làm vợ ba.

      Giặc Nhật, vì thấy Hứa Gậy Gộc coi phu tốt, nên thăng cho nó làm cảnh sát trưỏng thị xã Mẫu Đơn Giang. Gặp lúc Ba Khương "lợn ỷ" chết, Yêu Bươm Bướm đem toàn bộ gia tài về với Hứa Gậy Gộc và làm bà ba quan cảnh sát trưởng.

      Thế lực của Hứa Gậy Gộc càng to lớn, thì Yêu Bươm Bướm và bốn anh em Hứa Phúc càng thêm hung ác. Bọn chúng bắt phạm nhân làm bia để tập bắn. Có lúc treo lên cây bắn. Có lúc trói vào cọc, rồi phi ngựa bắn. Con Yêu Bươm Bướm đứng đó, cứ thấy bắn một vài phát không trúng là nó thả chó béc-giê và thúc chó cắn chết tươi phạm nhân.

      Trong việc giết người bọn chúng còn học ở giặc Nhật một lối hình phạt tàn bạo nhất: kiểu chém người. Có lúc dùng gươm Nhật chém ngang lưng, một nhát thành hai đoạn, gọi là kiểu "Bươm bướm bay". Có lúc chém chéo từ vai đến ngang ngực gọi là kiểu "Hạc rơi". Có lúc từ đỉnh đầu chém xuống, chẻ ngưòi làm hai gọi là kiểu "Vũ tạng".

      Sau khi giặc Nhật đầu hàng, giặc Tưởng và bọn thân Nhật họp làm một. Hứa Gậy Gộc trở thành một yếu nhân của Quốc dân đảng vùng Tấn Tuy. Hứa Phúc cũng giữ chức tham mưu trưởng. Bố con tha hồ khoác lác:
      - Nhà ta làm quan ba triều, thay triều đổi đại; song không thể thay đổi được giang sơn nhà ta.

      Nó xây dựng cho Quốc dân đảng một lực lượng vũ trang bao gồm những bọn địa chủ, ác bá, thân Nhật cảnh sát, thổ phỉ, phường nghiện, rồi nó bắt ép rất nhiều tráng đinh đi lính. Có lúc quân số đã lên tới trên một vạn, đưa đi tấn công giải phóng quân và giết hại nhân dân.

      Quân chủ lục của ta đến Mẫu Đơn Giang, đánh luôn ba trận, bôn tập tại sông Mã Liên, mai phục Vũ Phượng Lâu và truy kích ở Tiên Động, Tử Hà, về căn bản đã tiêu diệt bọn chúng. Còn lại hơn 200 đứa rút lui vào khu rừng sâu của núi Ông Già, hơn nửa năm nay chưa tìm thấy tông tích.

      Thôn Sam Lam từ mấy đời nay vốn là sào huyệt của bọn cầm đầu thổ phỉ. Thời kỳ cải cách ruộng đất vừa qua, thôn này là thôn trọng điểm của miền rừng Quần chúng đã đánh đổ tên "Diêm Vương sống” chấm dứt được nỗi oán hận thiên cổ, đưa lại niềm vui sướng muôn đời. Mọi người đã vui tươi hát ca được sống hạnh phúc và công ơn cách mạng.

      Nửa năm nay, người ta thường bàn tán rằng Hứa Gậy Gộc đi Cát Lâm rồi. Có người nói nó đã đi Thẩm Dương theo Hầu Điện Khôn. Cũng có người nói nó vào trong núi trồng thuốc phiện. Nào ai ngờ, con ác quỷ ấy ngày hôm nay lại xuất hiện! Nó từ đâu đến ? Chẳng ai hiểu được.

      Giờ đây đứng trước con quỷ hung ác này, đội công tác và cán bộ thôn cùng hết thảy quần chúng đã biến sợ hãi thành uất giận và biến uất giận thành lực lượng bất khuất. Trong lúc pháp trường của thổ phỉ chưa chuẩn bị xong, trong lúc Hứa Gậy Gộc và Yêu Bươm Bướm đang đắc ý cưòi nói, chủ tịch Cúc được một đồng chí bị trói đứng bên cạnh, dùng răng cắn lấy được miếng khăn mặt ở mồm chị ra, chị hô to:
      - Các đồng chí! Chỉ có đấu tranh mới thắng lợi! Liều đi!

       Lời hô chiến đấu của chị khích động tinh thần mọi người, hơn hai chục đồng chí lấy vũ khí duy nhất của mình là nắm tay, tấn công vào bọn thổ phỉ đầy đủ gươm súng. Trên quảng trường trước nhà ngựa xe họ Hứa, bên đống lửa đỏ rực, diễn ra một trận chiến đấu quyết liệt, tàn khốc. Tất cả đều rối loạn! Trong trường hợp hỗn độn như thế này, rất có thể chạy trốn. Nhưng các đồng chí còn có bạn chiến đấu của mình ở đây, gia quyến mình còn ở trong nanh vuốt của lũ giặc, nên không một ai tham sống sợ chết chạy lấy một mình. Họ đều nghĩ rằng thêm một người là thêm một phần lực lượng.

      Trận chiến đấu thất bại, vì ít người không địch nổi bọn giặc nhiều người.

      Chủ tịch Cúc cùng tám đồng chí đội công tác bị bọn phỉ lấy một sợi dây thật to, xuyên qua vai và xâu vào với nhau như một xâu cá. Còn cán bộ thôn thì bị bọn chúng đánh có người ngất đi. Chúng đến đống củi gần đấy lấy về hơn một chục cây gỗ, rồi buộc một cây ngang, một cây dọc thành những giá chữ thập. Sau đó, chúng đem cán bộ thôn dùng dây thép buộc chặt hai chân, hai tay vào giá chữ thập ấy. Dây thép quấn chặt, ăn vào đến thịt, làm cho chân tay các anh em từ đau đớn trở thành tê dại, và từ tê dại thành không biết đau nữa, nhưng mồm các anh em không lúc nào ngừng chửi rửa thổ phỉ.

      Ba tên phỉ khiêng đến một con dao cắt cổ thật to và ném xuống đất kêu đánh "xoảng".

      Hứa Gậy Gộc liếc nhìn nói:
      - Hừ! Đối phó với bọn khố rách áo ôm này, hãy thử loại dao này xem! Tốt lắm! Đây mới là lần thứ nhất...

      Đám chủ tịch Cúc tất cả chín đồng chí chợt thấy con dao cắt cổ to lớn ấy, thì lửa giận bừng bừng không quản đau đớn, nhảy xổ vào phía Hứa Gậy Gộc. Nhưng ngay hai bước cũng không tiến lên được, sợi dây thép vô tình đã kéo họ lại. Bọn phỉ đã từ lâu buộc chặt sợi dây thép đó vào cái cây ở đằng sau các đồng chí….

..........................
Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 919


« Trả lời #11 vào lúc: 26 Tháng Tám, 2017, 02:26:35 pm »

     

     Hứa Gậy Gộc cười ha hả:
     - Nào thử xem chúng mày muốn trổ tài gì nữa nào? - Rồi nó quay đầu lại giục: - Mau lên!

      Bọn phỉ từ bốn phía dùng roi ngựa, gậy gộc, báng súng, đánh đập gái trai, già trẻ và dồn họ về cái cửa địa ngục này.

      Vợ thôn trưởng Ngô Thiết Sinh, khóc sướt mướt, tay ôm đứa con còn bú, đầu tóc rũ rượi, cũng đang bị đánh và dồn về đây. Ở đằng sau là hai đứa con gái sinh đôi của chị, không mặc quần, bốn cái đùi khẳng khiu. Chúng vừa nắm tà áo mẹ vừa khóc:
      - Mẹ ơi! Mẹ ơi!

      Bà mẹ chủ tịch nông hội Lý Sùng Nghĩa, hơn 70 tuổi, đầu tóc bạc phơ, ôm đứa cháu bồ côi mẹ từ hai năm nay, bị bọn phỉ đánh ngã. Bà cụ bò dậy lại bị chúng vừa đá, vừa đánh lôi về.

      Vợ chưa cưới của ủy viên nông hội Trình Tiểu Vũ, bị lột hết áo, chỉ còn lại một mảnh quần. Thằng Hứa Lộc nắm lấy tóc chị, quật ngã xuống, lấy hai chân đạp lên người chị, rồi lại túm tóc kéo đi.

      Chuẩn bị xong, bọn phỉ cho thêm củi vào đống lửa. Lửa cháy bừng bừng, càng chiếu rõ thêm bộ mặt quỷ sứ hung ác của bọn thổ phỉ đang méo miệng, nhe răng cười nói.

      Yêu Bươm Bướm õng ẹo, ngoảnh về phía Hứa Gậy Gộc và Hứa Phúc the thé nói:
      - Thế nào? Ông nhà và anh cả? Bắt đầu đi chứ!

      Hứa Gậy Gộc gật đầu: "Ừ!"

      Hứa Phúc vung tay hô to:
      - Bắt đầu đi! Bảo bọn khố rách vươn mình đi!

      - Đúng rồi! - Yêu Bươm Bướm gật đầu, gọi the thé. - Bảo bọn khố rách hãy vươn mình lên xem nàol

      Bọn thổ phỉ hét lên một tiếng như quỷ sứ, mang roi, mang gậy, chạy tới các đồng chí cán bộ thôn đang bị trói trên giá chữ thập đánh lấy đánh để, vừa đánh vừa hò hét:
      - Mày vươn mình nữa đi! Bọn khố rách chúng mày vươn mình nữa đi! Vươn này! Vươn này! Sao không vươn đi! Này! Này!

      Các đồng chí cán bộ thôn không hề kêu ca trước roi gậy của quân phỉ, vẫn hiên ngang chửi vào mặt chúng.

      Dân thôn không cầm được nước mắt. Có người không nghĩ gì nữa, lăn xả vào lấy thân che đỡ cho đồng chí. Vọ chưa cưới của Trình Tiểu Vũ mấy lần xông lên đều bị Yêu Bươm Bướm túm lấy tóc lôi trở lại. Chị không nén nổi uất giận trong lòng liền nhảy xổ vào Yêu Bươm Bướm, hai tay vồ lấy mặt ả. Mười ngón tay cào thành những vết máu trên mặt ả. Chị đang sắp sửa nắm chặt lấy cổ con yêu quái, thì không may bị Hứa Phúc nắm được tóc và rút kiếm đâm vào bụng chị. Chị ngã xuống, thi thể chị lăn dưới chân bà cụ mẹ anh Lý Sùng Nghĩa, làm bà lão hơn 70 tuổi sợ quá. Bà ôm chặt đứa cháu và cùng ngã lăn xuống đất, đứa cháu khóc hét lên. Tiếng khóc chưa dứt thì tên phỉ Trịnh Tam Pháo cầm gậy đập vỡ óc, đứa bé chết trong lòng bà.

     Bà cụ bỗng nhiên khí sức xung lên, đúng phắt dậy, tay trái ôm chặt đứa cháu vừa chết, tay phải cấu rứt từng mảnh tóc bạc trên đầu. Điên rồi! Bà cụ điên rồi! Mắt bà nhìn chằm chằm đứa cháu vừa bị đánh chết, rồi bà giật lấy một thanh củi đương bốc cháy xông thẳng vào Hứa Gậy Gộc. Không may Trịnh Tam Pháo đứng bên đập cho bà một cái, hất vào giữa đống lửa. Bà cụ bị thiêu sống. Trong đống lửa bà vẫn ôm chặt đứa cháu trong lòng.

      Các đồng chí đội công tác lại một lần nữa nhảy xổ vào bọn phỉ. Nhưng sợi dây thép ác nghiệt vẫn kéo giật các đồng chí lại.

      Hứa Phúc nhảy lên, trở về phía nhân dân đang sôi sục vừa đau đớn vừa căm giận.

      Hắn quát:
       - Cấm kêu, cấm khóc, đứa nào khóc nữa sẽ giống như con mẹ này.

      Nó chỉ vào thi thể vợ chưa cưới của Trình Tiểu Vũ, cầm gươm trỏ vào phía quần chúng chém vun vút đe dọa mọi người.

      Quần chúng sợ hãi. Chỉ có lũ trẻ ngây thơ vẫn khóc oa oa. Các bà mẹ vội lấy vú nhét vào mồm con cho nó khỏi khóc. Vợ thôn trưởng Ngô Thiết Sinh đương ngây người nhìn chồng không kịp chú ý tới đứa con đang khóc, bị Hứa Phúc giằng lấy đứa bé nắm lấy chân nó tung qua đầu mọi người, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thất thanh, rồi im bặt.

      Hứa Gậy Gộc nghiến răng, giậm chân và như con dã thú rống lên:
      - Cắt cổ!

      Chín đồng chí cán bộ thôn đã lần lượt hy sinh. Quần chúng kêu lên một tiếng, rồi âm thầm cúi đầu lấy hai tay và vạt áo lau mặt, không dám nhìn cảnh tàn khốc đó.

       Trong tiếng dao chém phập phập vẫn nghe thấy tiếng hô dũng cảm của các đồng chí: "Đảng cộng sản muôn năm! Dân làng ơi... báo thù!"

       Các đồng chí đội công tác cũng đồng thanh hô lớn:
       - Các đồng chí anh dũng! Đảng không quên các đồng chí đâu! Nhân dân toàn quốc sẽ báo thù cho chúng ta.

      Trước tiếng hô của các đồng chí đội công tác quần chúng ngẩng hẳn đầu lên, lau nước mắt. Hàng nghìn con mắt bừng bừng lửa giận nhìn thẳng vào mặt bọn giặc giết người.

      Hứa Gậy Gộc đắc ý ngẩng mặt nhìn trời, rồi quay lại vung tay ra lệnh:
     - Đi thôi!

      Nói xong hắn khệnh khạng đi về phía Tây Phố. Bọn phỉ cởi dây thép buộc ở cây, rồi áp giải các đồng chí trong công tác đi theo.

      Vừa qua khỏi đống lửa, huyện trưởng Cúc hô to:
      - Các đồng chí! Thề chết không để chúng bắt đi.

      Nghe tiếng hô chín đồng chí vùng lên, dây thép tuột khỏi tay bọn phỉ. Các đồng chí mang theo cả dây thép xông lại phía Hứa Gậy Gộc. Bọn phỉ bị một trận hoảng sợ, nhưng sợi dây thép vô tình vẫn trói buộc các đồng chí và cuối cùng bọn phỉ lại nắm được dây thép. Hứa Gậy Gộc quay trở lại, giơ súng lên, hằm hằm nhìn các đồng chí trong đội công tác, những người đến chết không chịu khuất phục!

      Hắn hỏi Hứa Phúc và Yêu Bươm Bướm :
      - Giết hết đi chăng?

      Yêu Bươm Bướm lắc đầu:
       - Đừng, đừng! Bọn cộng sản này đáng tiền hơn bọn khố rách kia nhiều! Bắt sống chúng mang về nộp chuyên viên thì hơn.

      Rồi nó lại the thé gọi:
      - Anh em ơi, cố áp giải nó đi, về sẽ có thưởng …

      Nói xong, bọn chúng đi thẳng về phía gò Tây Sơn. Bọn phỉ vừa đi, thì thân nhân những người bị giết chạy vội lại ôm lấy thi thể người dã chết, khóc thảm thiết, Hứa Phúc, Trịnh Tam Pháo ngoảnh lại trông thấy, tức thì bắn một loạt tiểu liên làm họ ngã gục xuống bên những thi thể đã chết. Bọn chúng lại lấy chín cái đầu cán bộ thôn dùng dây thép buộc treo lên cây bên giếng. Sau đó Hứa Phúc ra lệnh cho bọn phỉ lại đống lửa, lấy mỗi đứa một thanh củi đang cháy, chạy về phía nhà ở của nhân dân. Bọn phỉ đến đâu đốt đấy. Toàn thôn lửa bốc rừng rực, càng cháy càng lớn. Thôn Sam Lam biến thành một biển lửa. Tiếng nổ đôm đốp của lửa cháy xen lẫn với tiếng khóc bi thảm của nhân dân.

       Huyện trưởng Cúc và các đồng chí bị áp giải tới chân gò, ngoảnh lại thấy toàn thôn bốc cháy, nghe tiếng kêu khóc của quần chúng, trong lòng lại ngùn ngụt căm thù và uất giận.

      Chị hét to lên:
      - Các đồng chí ơi, liều chết với chúng!

      Các đồng chí lại giật dây thép ra khỏi tay bọn phỉ, trong đêm tối, liều chết đánh nhau với chúng. Cuộc vật lộn, đánh giết kéo dài mãi cho đến phút các đồng chí sức cùng lực kiệt, ngã xuống mới thôi.

       Huyện trưởng Cúc cùng các đồng chí, tất cả chín người đã hy sinh dưới gốc cây thông cổ thụ. Thi thể của các đồng chí bị treo lên cây.   


                                ************



      Tất cả những việc đó đã xảy ra từ hôm qua. Giờ đây món nợ máu này đã khắc sâu trong lòng anh em chiến sĩ. Mối thù như lửa cháy trong tim gan. Chiến đấu! Tiến lên! Báo thù! Rửa hận! Ý chí sắt đá ấy như thấm vào từng tế bào của ngưòi chiến sĩ….

      Đoàn quân con em của nhân dân này, giống như một cái lược sắt, hay nói cho đúng hơn, giống như một con dao cạo, hết ngày lại đêm, cạo đồi này sang đồi khác trên dãy núi Ông Già, bắt cho được bọn phỉ giết người ấy……..


.......................
Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 919


« Trả lời #12 vào lúc: 07 Tháng Chín, 2017, 09:00:42 pm »

                               

                                                         HỒI THỨ BA

                                                   NHẬN MỆNH LỆNH




   
     Trên tường nhà làm việc của đồng chí phó tư lệnh Điền, treo la liệt các loại bản đồ quân sự 1/50.000.

      Đoàn trưởng Vương và đoàn trưởng Tống báo cáo tình hình mấy lần bôn tập lùng núi, nhưng đuổi hụt. Các đồng chí đã nhấn mạnh bài học đuổi hụt. Một đơn vị mấy nghìn ngưòi đi lùng trên ngọn núi ông Già trong mười lăm ngày, chẳng tìm thấy gì, cấp dưỡng thiếu nên không thể ở lâu trong rừng. Bọn phỉ đã biết lợi dụng kẽ hở của chúng ta giống như lũ chấy rận lợi dụng cái lược chải đầu. Vì toàn thể bộ đội chúng ta chỉ có thể chiếm được khu rất nhỏ, rất nhỏ trên ngọn núi Ông Già. Kẻ địch ở trong một cái hang đá, trong một đám bụi rậm cũng có thể ẩn nấp an toàn hoặc lọt khỏi vòng vây. Căn cứ vào những bài học thực tế ấy, cần phải có phương pháp tác chiến tiễu phỉ mới.

     Đoàn trưởng Vương nhấn mạnh:
     - Đối phó với giặc phỉ tất phải có trinh sát chính xác, hành động mau chóng, tiêu diệt bất thình lình. Cho nên trinh sát phải là vấn đề thứ nhất.

     Đoàn trưởng Tống bổ sung ý kiến của đoàn trưởng Vương:
      - Tiêu diệt lũ tàn phỉ, không cần thiết phải dùng binh lực lớn, nhưng đối với núi cao rừng rậm mà hành động mù quáng cũng khó thu được kết quả. Cho nên vấn đề mấu chốt là ở chỗ trinh sát thế nào, đánh như thế ấy.

      Tất cả cán bộ tham gia hội nghị đều đang suy nghĩ.

      Đồng chí chính ủy Hà cầm sổ tay đứng lên, bình tĩnh và chậm rãi kéo một hơi thuốc.
       - Bài học! Thật là bài học xương máu! Trừ phỉ không hết, di họa vô cùng. Cuộc chiến đấu của chúng ta trước đây không quét sạch được kẻ địch, bọn phỉ đầu sỏ còn lại đã gây ra tai họa lớn như ngày nay. Đó là trách nhiệm mà chúng ta không thể trút cho ai được. Gần như chúng ta lại buông lỏng cảnh giác, đến nỗi mấy làng bị chúng cướp bóc, giết người, ảnh hưởng đến cải cách ruộng đất và củng cố căn cứ địa. Trong năm ngày nay, bốn thôn Sam Lam, Ẩm Mã Hà, Khao Sơn Đồn, Hưng Long Bảo bị giết chóc, quần chúng, cán bộ bị thảm sát hơn trăm người, nhà cửa, lương thực cơ hồ bị đốt sạch. Kẻ địch thật là vô cùng hung ác. Khẩu hiệu của bọn phỉ là ; Đốt sạch, giết sạch!

      Các cán bộ nhìn đồng chí chính ủy với những cặp mắt như thẹn thùng, như hối hận. Trong đầu Kiếm Ba đang hiện ra cảnh tượng thôn Sam Lam bị cướp bóc. Ba cảm thấy đau đớn, căm giận.

      Chính ủy Hà nói tiếp:
      - Điều đó chẳng có gì lạ! Kẻ địch còn sót lại không phải là kẻ địch thông thường, mà là bọn có tội ác lớn, nợ máu bao nhiêu đời, hiện nay và sau này tất nhiên là bọn phản cách mạng, là kẻ địch kiên quyết chống lại nhân dân. Chúng là bọn đại địa chủ, cảnh sát ngụy Mãn, đặc vụ, hiến binh, thổ phỉ lâu đời, dưới sự điều khiển của đặc vụ Tưởng Giới Thạch. Chúng đang giãy giụa trước khi chết, nên chúng càng độc ác hung hãn. Trước khi có bài học máu này, chúng ta đều cho rằng mười vạn quân địch đã bị chúng ta tiêu diệt hoàn toàn, bọn còn lại đã chạy sang Thẩm Dương, hoặc về phía Nam vùng địch chiếm. Chúng ta chưa nghĩ đến đặc điểm lịch sử địa khu Đông Bắc rất sẵn thổ phỉ. Chúng ta chưa nghĩ đến bọn quân Tưởng cùng tất cả bọn cặn bã xã hội, đầu sỏ phong kiến địa phương kể cả bọn thổ phỉ lâu đời chiếm núi xưng vương đều là một giuộc.

      Căn cứ vào phiên hiệu bắt được hôm nay, thì mấy cuộc giết người đều do bọn Hứa Gậy Gộc, Mã Hy Sơn, Lý Đức Lâm, Tọa Sơn Điêu gây ra cả. Bọn đặc vụ Hầu Điện Khôn và tư lệnh Tạ Văn Đông cũng đã xuống núi. Là con em của nhân dân, nếu chúng ta bó tay chịu kẻ địch tức là có hại cho quần chúng. Bây giờ phải hạ quyết tâm lớn, mau chóng quét sạch chúng! Bảo vệ cải cách ruộng đất, củng cố hậu phương, viện trợ tiền tuyến!

      Phó tư lệnh Điền, một quân nhân nét mặt khôi ngô, tác phong quả cảm, nói cương quyết:   
      - Đứng về chiến thuật, nếu lại dùng đại binh đoàn đối phó với lũ phỉ nhỏ, thật chẳng khác gì dùng nắm đấm đánh con rận, dùng lựu đạn giết con ruồi, dùng lưới bắt con cà ra, không ích lợi gì. Chúng ta phải dùng bộ đội nhỏ tinh nhuệ, kiên cường, vừa có thể trinh sát vừa có thể đánh, quần nhau với địch trong rừng cho đến khi tiêu diệt chúng.

      Đồng chí đấm nhẹ xuống bàn:
      - Bây giờ chúng ta quyết định!

      Đưa mắt nhìn mọi người một lượt, đồng chí dừng lại nhìn Thiếu Kiếm Ba một lúc.
      - Một đơn vị bộ đội nhỏ do đồng chí Thiếu Kiếm Ba tổ chức, không nên nhiều quá, nhưng phải dũng mãnh kiên cường, vừa đánh vừa trinh sát để hoàn thành nhiệm vụ.

      Các cán bộ ngồi họp, từ lúc nghe chính ủy Hà báo cáo bắt đầu suy tính mình sẽ làm gì trong lần chiến đấu này, cũng yêu cầu được giao trách nhiệm.

      Tới khi phó tư lệnh Điền tuyên bố, họ tranh nhau nhận nhiệm vụ.   

     Thiếu Kiếm Ba đứng lên trước. Khuôn mặt trẻ trung hồng hào, hai hàng lông mày dựng đứng đen rậm, tuấn tú. Anh phấn khởi quá, nhưng lại nén xuống, ngước mắt nhìn đồng chí phó tư lệnh Điền, vẻ mặt cảm kích. Xưa nay anh vốn là người hoạt bát nhiệt tình nhất trong số cán bộ đồng cấp, nhưng giờ đây anh không muốn nói nhiều.   
       - Đồng chí chọn một phân đội, cần chọn những chiến sĩ gan dạ nhất. - Phó tư lệnh Điền thân mật nói với anh.

      Gương mặt Kiếm Ba lộ ngay ra vẻ tự hào, tự tin:
      - Tôi tin tưởng mọi chiến sĩ đều gan dạ.
Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 919


« Trả lời #13 vào lúc: 09 Tháng Mười, 2017, 04:55:35 pm »



      Chính ủy Hà rất ưa thích người thanh niên dũng cảm này. Chính ủy biết rõ sở trường của anh ta, nhưng còn khêu gợi anh ta một câu:
      - Ở đây có hai thứ gan dạ : một là gan dạ chiến đấu tập thể, hai là gan dạ chiến đấu một mình. Tác chiến hôm nay yêu cầu thứ gan dạ chiến đấu một mình. Có ba nhân tố của gan dạ: một là giác ngộ cao;  hai là võ nghệ cao, mưu trí nhiều ; ba là sức lực mạnh. Chỉ có chiến sĩ như thế mới có thể đối phó được với đối thủ của đồng chí hôm nay.

      Kiếm Ba nhanh nhẹn gật đầu nói:
      - Thưa đồng chí chính ủy, tôi hoàn toàn hiểu rõ lời của đồng chí. Vì chúng ta là bộ đội nhỏ, cho nên lực lượng ta và địch khác nhau xa. Ta có thể sẽ gặp địch có binh lực gấp mấy lần…..

     - Đúng thế!


     Phó tư lệnh Điền chêm thêm một câu:
    - Kẻ địch tuy đã bị tan rã, nhưng so với bộ đội nhỏ của đồng chí, thì không thể coi là nhỏ. Đối thủ của đồng chí trên từ chuyên viên, tư lệnh, lữ trưởng, dưới đến lũ phỉ to, phỉ con đều độc ác và xảo quyệt. Đặc biệt không nên coi thường số phỉ lâu đời trong bọn chúng có năng lực chiến đấu độc lập, nếu anh muốn nuốt sống, tiêu diệt sạch bọn chúng. Vì thế bất cứ hành động sơ suất nào đều thất bại.

     Kiếm Ba mỉm cười nói:
     - Muốn bắt mãnh hổ phải mạnh hơn mãnh hổ!

     Mọi người cười rộ:
    - Khá lắm!

     Chính ủy Hà vui vẻ tươi cười bước tới vỗ vai anh:
      - Còn điều này nữa. Đồng chí phải chinh phục rừng rậm, phải lội qua tuyết sâu. Cơn bão tuyết sắp tới sẽ gây khó khăn cho đồng chí nhiều đấy. Đồng chí cần khéo biến khó khăn ấy thành thuận lợi. Phải điều khiển nó, lợi dụng nó, chinh phục nó.

      Nói xong chìa tay:
      - Chúc đồng chí thành công.

      Kiếm Ba nắm chặt tay chính ủy Hà:
      - Đảng tín nhiệm tôi, làm cho tôi cảm thấy vô cùng vinh dự. Đối với tôi, đó là vinh dự đầu tiên, tôi sẽ phát huy tất cả tài năng sức lực của tôi và bộ đội nhỏ của tôi.





                 **********




       Đêm đã khuya. Chỉ còn tiếng dế kêu rền rĩ. Kiến Ba nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ. Biết bao nhiêu ý nghĩ dồn dập trong đầu óc, nhiệm vụ nặng nề, vinh dự rất lớn, bộ đội nhỏ tổ chức thế nào! Rừng thẳm! Rừng thẳm vô biên! Thổ phỉ! Thổ phỉ hung tàn! Nhân dân! Nhân dân hiền lành! Những lời ân cần căn dặn của chính ủy Hà, của phó tư lệnh Điền...Sau cùng, anh ngồi dậy, lần đến bên bàn, rút bút máy, đặt đồng hồ dạ quang trên bàn, bắt đầu viết kế họach tác phiến. Tiếng bút chạy trên giấy sột soạt, tiếng đồng hồ kêu tích tắc.

      Anh suy nghĩ, viết. Có một vấn đề gì kho khó cho anh dừng bút lại rất lâu không viết ra được. Bỗng, anh vứt bút xuống bàn, chiếc bút chạm vào vỏ đồng hồ vàng kêu đánh "keng" một tiếng. Tiếng kêu nghe  êm tai và quen thuộc lắm. Đôi mắt Kiếm Ba tự nhiên nhìn chằm chặp vào cái "người bạn" đã kết giao với anh từ năm 1943. Anh nhìn rất lâu, hình như muốn từ trong "người bạn" đặc biệt này mà  tìm ra giải pháp. Nhìn mãi, nhìn mãi, luồng tư tưởng của anh trôi theo dòng hồi tưởng, trở lại một đoạn quá khứ.

      ... Cái bút máy và cái đồng hồ có một đoạn sự tích đặc biệt.

      Việc xảy ra vào thời kỳ kháng Nhật - mùa xuân năm 1943….

      Đội công tác võ trang của Thiếu Kiếm Ba hoạt động ở giữa vùng bán đảo Giao Đông, Yên Đài và Phúc Sơn. Nó giống như một lưỡi dao nhọn, cắm vào giữa bụng giặc Nhật - tức là khu căn cứ vùng biển  Yên Đài…

       Vào một buổi tối, bộ tư lệnh và phòng chính trị Quân khu cùng với đảng ủy khu đưa đến một mệnh lệnh đặc biệt gấp. Mệnh lệnh do ủy viên xã hội đảng ủy khu và trưởng ban bảo vệ phòng chính trị đưa tận tay cho Kiếm Ba.

       Một trách nhiệm nặng nề, phức tạp giao cho đội trưởng đội công tác võ trang.

       Trong tổ chức Đảng bí mật ở thị trấn Yên Đài có tên phản bội Khương Ngộ làm phản, đem toàn bộ bí mật tổ chức Đảng tố cáo cho địch. Tổ chức Đảng đã bị phá vỡ! Mười hai đồng chí đảng viên bị bắt ! Tính mệnh của các đồng chí đang treo trên sợi tóc. Cứu các  đồng chí khỏi nguy là một nhiệm vụ đặc biệt cấp bách, không thể chần chừ, nội trong ba ngày phải hoàn thành nhiệm vụ. Phải đánh thẳng vào thị trấn Yên Đài là nơi đóng quân và có lô-cốt rắn chắc của giặc Nhật, phải đánh phá nhà giam đặc biệt của địch có tường cao khóa sắt - tức là pháo đài 148…

      Kiếm Ba và người bạn chiến đấu của anh trong khi tiến hành nhiệm vụ khó khăn đã sáng tạo ra một sự tích phi thường. Do đó, mà anh đã kết giao với hai "người bạn" phi thường - cái bút máy và cái đồng hồ.

       ........................

Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 919


« Trả lời #14 vào lúc: 22 Tháng Mười, 2017, 01:24:27 pm »

     


      Trên con đường cái Yên Duy nằm giữa cánh đồng lúa mì bát ngát, có hai thanh niên hóa trang học sinh, một là Thiếu Kiếm Ba, một là Vương Hiếu Trung. Đang đi, bỗng thấy đằng trước mặt có một người đưa thư đang cưỡi xe đạp. Hai người ghé tai nói thầm với nhau, mừng rỡ. Kiếm Ba nhìn chung quanh rồi đưa mắt nháy Vương Hiếu Trung. Hai người đi cách xa nhau thêm một chút. Hiếu Trung bên trái Kiếm Ba bên phải, song song cùng tiến hai bên đường cái. Cách người đưa thư mỗi lúc một gần, Vương Hiếu Trung, dáng người cao lớn, bước thật nhanh, kéo người đưa thư cùng đi xuống ruộng lúa. Kiếm Ba đẩy chiếc xe đạp theo sau.

       Đi đến một bãi tha ma, thông trồng dày đặc, mồ mả lô nhô, bốn bề hiu quạnh, rất ít người qua lại. Chỉ thấy tro tàn hương khói, chứng tỏ đã có người tới viếng mộ.

      Người đưa thư sợ hãi, bị ngã ngửa trước một ngôi mộ bên cái miếu nhỏ. Anh ta tưởng mình bị bắt cóc lấy tiền, nên luôn miệng kêu van:
      - Không có tiền! Chỉ có mấy đồng ăn cơm thôi!

      Kiếm Ba xua tay:
      - Đừng sợ, bây giờ tôi hỏi anh: Đi đâu?

      Người đưa thư vừa run vừa đáp:
      - Huyện Phúc Sơn…Huyện Phúc Sơn..

      - Tên gì ?

     - Triệu Phú Xương.

      - Người ở đâu?

      - Thị trấn Yên Đài.

      - Cách miếu Tần Hoàng bao xa?

      - Tức là sau miếu Tần Hoàng, số nhà 35 con đường Vĩnh An.

     - Nhà có mấy người?

     - Chỉ có vợ và đứa con 12 tuổi.

     - Hôm nay đi đến bao giờ về?

     - Về ngay hôm nay!

     - Ở Phúc Sơn có bạn không?

     - Có người bạn tên là Mã Quý.

     - Làm gì?

     - Cũng làm nghề như tôi.

     - Vợ anh có biết hắn không?

     - Chưa đến nhà tôi lần nào, không biết.

      Vương Hiếu Trung trợn mắt quật:
      - Phải nói thật!

       Kiếm Ba xua tay ngăn.

      Người đưa thư vừa nghi vừa sộ.
      - Thưa ông, thật cả đấy ạ... - Anh ta không biết gọi bằng gì cho phải.

      - Thật đấy ạ! Mùa đông năm ngoái mới biết. Tôi nói sai thì giời hại tôi.

      Kiếm Ba hỏi:
      - Anh có biết chữ không?

      - Lớp sáu, đã làm giáo viên, còn hiện nay thì…

      - Thế tốt lắm! - Kiếm Ba lấy giấy bút ra, đưa cho người phát thư.

      - Tôi nói thế nào, anh viết thế ấy, nghe không?

      - Vâng! Vâng!

       Kiếm Ba đọc cho anh ta viết một lá thư, sau đó ôn tồn nói với anh ta:
       - Xin lỗi! Xin anh hiểu cho một chút, việc thành xin đa tạ. Phiền anh cho tôi mượn bộ quần áo và giấy thông hành của anh.

      Người đưa thư vừa run sợ, vừa cởi bộ quần áo.

      Kiếm Ba biến thành người đưa thư cưỡi xe đạp luôn vào Yên Đài. Vương Hiếu Trung và người đưa
thư ở lại đám tha ma hiu quạnh.

     Ba giờ chiều, Kiếm Ba đến nhà Triệu Phú Xương :
     - Chào chị! - Kiếm Ba tươi cười chào hỏi vợ Triệu Phú Xương, như người thân thuộc và quen biết từ lâu…

      Vợ Triệu Phú Xuơng cũng thân thiết đáp lại:
       - Vâng, chào anh! - Nhưng đôi mắt chị chăm chú nhìn người khách lạ. Từ thân mật chuyển sang dò xét, chị cố gắng nhớ lại và phân biệt xem người đó là ai. Càng nhìn càng lạ, vì thế chị tỏ ra ngượng ngùng:
      - Anh, anh là...

      Kiếm Ba cười ha hả hỏi lại:
      - Chị chưa nhận ra tôi à?

     - À, à, tôi thật hỏng quá, tôi đã quên mất tên anh rồi …

      Kiếm Ba cười to :
      - Không có gì lạ đâu chị ạ, tôi chưa đến đây bao giờ.

      Nói rồi, đem quần áo, bưu kiện lật đi lật lại, nói đùa :
      - Chị ơi, chị xem đây, không nhận người thì nhận vật  làm tin vậy, đây có phải là quần áo và gói bưu kiện  của anh ấy không?

      Khi chị ta đã nhận ra đồ đạc của chồng, chị liền ngượng ngùng cười:

      - À, tôi nhận ra rồi. Cái xe này tôi cũng nhận ra rồi.

       Kiếm Ba ha hả cười lớn, rút ở trong túi thư ra một lá thư, định đưa cho chị. Bỗng có một em bé mười hai tuổi chạy lại, đứng ngây người nhìn Kiếm Ba.

      Kiếm Ba lập tức hỏi ngay chị:   
      - Cháu đấy phải không chị?   

      Chị sốt sắng giục đứa con giai:
      - Vâng! Mau chào chú đi!

      Kiếm Ba đưa thư cho thằng bé:
      - Lại đây! Xem thư của bố.

       Đứa con giai mở thư đọc:

        Nhà…
        Hôm nay tôi đi đường uống tí nước lạnh bị đau bụng, không về được, phải ở nhà anh bạn Mã Qúy mà tôi vẫn nói chuyện với mình ấy. Chuyến thư hôm nay nhờ anh Mã Qúy đưa giúp. Nhớ phải tiếp đãi anh cẩn thận…..

      Thân ái.
     Triệu Phú Xương.

Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 919


« Trả lời #15 vào lúc: 06 Tháng Mười Hai, 2017, 09:52:33 am »

     
       Ba người ngồi trên giường chuyện vãn một lúc, Kiếm Ba lấy cớ ra phổ chơi, đến ngồi trong một hàng cơm ở về phía bắc miếu Tàn Hoàng, gọi một ấm chè hai đĩa hạt dưa, ung dung ngồi xem xét miếu Tần Hoàng.

       Một cái sân trồng đầy thông và liễu bao bọc cái miếu cổ cao lớn, có bốn tầng điện, tường chung quanh cao hơn một trượng năm thước, trên lợp ngói lưu ly màu xanh. Phía góc tây nam có ba tầng lô-cốt to bằng đá, hai tầng bị tường che kín, bên trên chỉ lộ ra một tầng, đó là pháo đài số 148. Trước mặt có một trung đội ngụy quân, hiện đang canh gác căn nhà giam các đồng chí bị bắt.

       Kiếm Ba chăm chú nghiên cứu cái miếu to này không bỏ sót chút nào. Từ bốn giờ đến bảy giờ chiều, anh không hề để phí thì giờ nhìn những cái vô ích.

        Mặt trời đã ngả về phía tây. Mười chiếc cam-nhông chở đầy lính Nhật, từ ngoại ô chạy qua tường miếu, lái ra phố. Lại mười cái nữa, từ phố qua miếu ngoài chạy về ngoại ô. Chắc là đổi gác ngoài lô-cốt. Kiếm Ba nghĩ thầm.

       Trời đã tối, quán hàng sắp đóng cửa. Ở đây, bảy rưỡi đóng cửa, tám giờ giới nghiêm. Chung quanh miếu đã có hai đội gác lưu động, đi lại tuần tiễu ngoài tường miếu, chứng tỏ ban đêm kẻ địch canh gác tòa miếu này rất nghiêm mật. Kiếm Ba buộc phải bước ra, men theo tường miếu, đi quanh một vòng chỗ rất ít người qua lại. Vì anh mặc quần áo người đưa thư nên bọn gác không chú ý.

       Bảy giờ bốn mươi phút, Kiếm Ba trở về nhà Triệu Phú Xương. Chị Xương đã soạn cơm cho anh cẩn thận. Kiếm Ba nói là đã ăn ở ngoài rồi, kỳ thực là chỉ uống ít nước. Anh nghĩ: Trong miếu còn gì nữa? Vì không có cách gì vào được, anh rất sốt ruột. Nhưng thời gian rất gấp, cảnh giới rất nghiêm, nghĩ chưa ra cách gì vào được. Anh từ biệt chị Xương, định ra phố trước giờ giới nghiêm. Vừa ra tới sân, thình lình ngoài đường có tiếng người, bốn tên cảnh
sát tiến lại.

      Một tên có râu rậm, trừng mắt hỏi:
      - Có người lạ không?

      Kiếm Ba luống cuống. May sao trời tối chúng nhìn không rõ người.
      - Không có! Đây là bạn của anh Phú Xương. - Chị Xương chỉ vào Kiếm Ba nói.

      - Phú Xương? - Tên cảnh sát đi đầu bấm đèn pin soi lên mặt Kiếm Ba hai lần, dò xét.

     Kiếm Ba đứng lặng người, tay cầm xe đạp không biết làm gì.

     Một tên nữa hỏi:
     - Lấy khẩu hiệu chưa?
      - Chưa, vì đi ngay hôm nay, - Kiếm Ba bình tĩnh trả lời.

      - Tại sao trước khi giới nghiêm không đi?  Hử?

      Kiếm Ba cười một lát nói:
      - Bây giờ tôi đương sắp sửa ra ngoại thành, đến tám giờ có thể ra được!

     - Mặc kệ nó!

      Một tên cảnh sát khác nói:
      - Mấy hôm nay chưa tìm được tên gian nghi nào, gặp toàn bọn chó chết, mẹ kiếp, lôi nó đi!

       Không phân trần gì cả, chúng kéo Kiếm Ba đi. Vợ Triệu Phú Xương và đưa con giai có phần lo lắng.

      Kiếm Ba quay đầu lại nói:
      - Chị đừng lo, người đưa thư không sợ gì việc này.

      Trong hành lang thứ ba của miếu Tân Hoàng, có một bọn đang cười nói ầm ĩ chơi con súc sắc.

      Bốn tên cảnh sát giải Kiếm Ba vào.
      - Báo cáo cảnh sát trưởng, bắt được một tên gian nghi.

      Một tên đội cảnh sát râu ria xồm xoàm, đầu trọc lốc, tay cầm con súc sắc, chưa gieo,quay đầu lại nhìn
 Kiếm Ba từ đầu đến chân.

       Kiếm Ba không đợi tên đội cảnh sát hỏi, dõng dạc nói phủ dầu:
       - Báo cáo cảnh sát trưởng, còn hai mươi phút nữa mới giới nghiêm, tôi định ra, các ông lại bắt tôi. Trước khi giới nghiêm mà bắt người đưa thư là phạm pháp.

      Tên đội cảnh sát nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mươi nhăm phút, hắn chỉ vào bốn tên cảnh sát mắng:
      - Mẹ kiếp, đồ chúng mày toàn làm chuyện rắc rối. Trừ phi đặc biệt giới nghiêm còn thì không được bắt người đưa thư, chúng mày không biết à? Mau thả nó ra! Cút mau! Cút!

      Nói xong hắn quay lưng lại hét:
      - Sáu này! - Con súc sắc quay tít trong đĩa kêu lóc cóc.

      Thấy tình thế như vậy, Kiếm Ba thêm luôn một câu:
      - Báo cáo cảnh sát trưởng! Các ông ấy làm lỡ việc tôi bây giờ đến giờ giới nghiêm rồi, tôi ra làm sao được?

      Tên cảnh sát trưởng quay lại đưa mắt nhìn bốn tên cảnh sát.
      - Mẹ kiếp! Chỉ làm rầy, đã mời thần thì phải tiễn thần, thôi đưa nó ra ngoài phố!

       Bốn tên cảnh sát lủi thủi cùng Kiếm Ba lui ra. Kiếm Ba cố ý bước khập khễnh để tranh thủ thời gian "chụp ảnh" được quang cảnh chung quanh miếu dưới ánh đèn điện.

       Một tên cảnh sát đang không có chỗ trút giận liền quát Kiếm Ba:
      - Giả vờ cái gì thế, còn chưa giã cho mày một trận đấy!

      - Thưa anh, không phải đâu, chân tôi hôm nay ngã xe đạp, đau lắm, anh bỏ lỗi cho.

      Vừa nói xong, nghe thấy một tiếng rên la, ở tòa điện cuối cùng. Sau đó là tiếng chửi: đồ Hán gian bán nước. Kiếm Ba bất giác cảm thấy đau xót: Chắc các đồng chí ta bị tra tấn. Phải đi nhanh, càng nhanh, càng tốt. Anh rảo cẳng bước mau ra khỏi thành phố.

       Dưới ánh trăng, anh nhảy lên xe đạp, đạp như bay.

       Vương Hiếu Trung đợi ỏ miếu bãi tha ma đã sốt cả ruột. Thấy bóng Kiếm Ba, Trung nhẹ hẳn người, chạy vội lại nắm lấy xe đạp hỏi luôn:
       - Thế nào? Thế nào?

      Kiếm Ba vuốt mồ hôi trên mặt, kể cho Vương Vương Hiếu Trung đầu đuôi sự việc xảy ra. Sau đó Kiếm Ba nắm chặt tay vẻ phấn khởi:
      - Mọi cái đã chuẩn bị sẵn, này Hiếu Trung! Đồng chí đi luôn! Căn cứ kế hoạch mà hành động.

       Vương Hiếu Trung lập tức đứng dậy đi ngay, dáng người cao lớn của anh khuất vào trong đồng lúa đêm xuân……

.....................

Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 919


« Trả lời #16 vào lúc: 04 Tháng Bảy, 2019, 07:45:40 am »

     

       Người đưa thư đã ngủ được một giấc, nhìn thấy hành động của hai người, chẳng rõ chuyện gì. Nhưng anh ta đã không sợ hãi nữa. Kiếm Ba kéo anh ta ra nói chuyện hai tiếng đồng hồ. Anh được biết Triệu Phú Xương vốn là một giáo viên, vì học trò của anh ta thi tiếng Nhật kém quá, nên anh bị cơ quan đặc vụ bắt giam ba tháng, bị giội nước lạnh, bị tra điện. Sau nhờ có mười người bà con bảo đảm, mới được tha. Hiện nay làm người phát thư.

      Nửa đêm, mặt trăng đã chếch về phía tây, sao sáng đầy trời, in trên mặt nước, áo Kiếm Ba ướt đẫm mồ hôi, bay phần phật trước gió.

      Muời hai giờ rưỡi, Kiếm Ba ruột nóng như lửa cháy, đi miết về phía Vuơng Hiếu Trung. Bỗng nhiên súng máy của quân Nhật ỏ đồi Tây Sơn nổ liền ba tràng. Tim Kiếm Ba bất giác đập mạnh, lo cho đội công tác bị bao vây không tới được, kế hoạch sẽ phá sản hoàn toàn.

      Số là ở vùng ngoại vi Yên Đài cứ một nghìn thước là một cái lô-cốt mẹ, lô-cốt con ở giữa, lô-cốt mẹ có một tiểu đội Nhật, lô-cốt con có hai muơi tên ngụy, canh phòng rất cẩn mật.

       Đang khi lo lắng, thấy vệt bóng người từ dưới ruộng đi lên, Kiếm Ba hỏi ngay:
      - Khẩu lệnh?

      - Đánh giặc! - Tiếng Vương Hiếu Trung đáp. Anh đã dẫn đội công tác võ trang đến.   

      Cả thảy có ba muơi người, tinh thần sẵn sàng chiến đấu, dũng khí có thừa.

      Mọi người quây tròn lại, Kiếm Ba phổ biến tỉ mỉ kế hoạch, phân công các tổ chiến đấu và quy định kỷ luật nghiêm khắc.

      - Vì chúng ta ở ngay trong lòng địch, trừ khi thật cần thiết mới được bắn, phải hết sức dùng dao găm và lưỡi lê, vì bắn súng có thể làm kẻ địch biết, nhiệm vụ không hoàn thành, thậm chí có thể bị địch tiêu diệt…

       Người đưa thư rất phấn khởi, nhận việc dẫn đường, cùng Kiếm Ba đi đầu, hăng hái vượt qua khu ngoại ô, ruộng lúa, con lạch, sườn núi, rặng cây cho đến ba căn nhà độc lập phía bắc cạnh miếu Tần Hoàng. Các chiến sĩ lặng lẽ, bí mật, ngắm tòa miếu. Trời sáng giăng, làm cho các đồng chí nhìn được rất rõ.

      Hai tên ngụy quân đi đi lại lại ngoài tường miếu.

      Mười phút qua, hai tên ngụy vác súng đủng đỉnh bước tới, nhưng vừa mới rẽ sang góc đường, liền bị Vương Hiếu Trung và Vu Điển Lễ nấp sẵn ở đấy, nhảy xổ ra ôm chặt lấy ngang lưng. Hai tên ngụy hoảng hồn, vừa định kêu, thì đã bị hai bàn tay to lớn bóp chặt cổ. Lôi chúng ra đằng sau, chĩa thẳng lưõi lê vào ngực, lột bộ quần áo ngụy quân, hỏi khẩu lệnh, nhét khăn tay vào miệng, trói chúng vào một thân cây gỗ tròn nằm ngang.

      Vương Hiếu Trung và Vu Điển Lễ mặc bộ quần áo ngụy, dẫn mười đội viên, xông thẳng vào đội ngụy quân canh gác ở cửa miếu to.

       Kiếm Ba giữ lại mười người ở ngoài miếu để yểm hộ, rồi tự mình dẫn mười người, chồng lên nhau làm thang trèo qua tường phía bắc, víu vào cành cây thông to, buộc một chiếc dây dài, tụt xuống sân miếu đằng sau điện thứ tư.

      Từ trong cửa sổ điện thứ tư hắt ra một vệt ánh sáng chói, vọng ra tiếng rên la của những người bị tra tấn, tiếng chửi rủa căm hờn, chứng tỏ ở đây đang tiến hành tra tấn.

       Kiếm Ba chia mười người làm hai tổ, men theo hai bên tường vào cửa. Từ bên ngoài nhìn vào, thấy trong miếu không có tượng đất, chỉ có ít bài vị gỗ. Ở giữa có ba tên cảnh sát ngồi, khẩu súng ngắn để trên mặt hương án; đứng bên cạnh là một tên giặc đầu sỏ, mặc quần áo thường, dài, hai bên hương án hai tên Iấy khẩu cung, cầm sẵn bút trong tay, chờ phạm nhân nói gì là viết, hình như trước mấy phạm nhân này, công việc lấy khẩu cung của chúng bị thất nghiệp. Trước mặt ba tên đội cảnh sát hung ác, một đồng chí bị tra tấn, chân bị cùm, chửi mắng luôn mồm. Phòng bên cạnh có bốn tên lính cảnh sát, hai tên tay nắm bao "pạc-hoọc" lên đạn dọa, hai tên đang ngồi trước lò than hồng nung dùi sắt.

      - Nói mau, sẽ không phải đau đớn gì cả...   

      Tên đội cảnh sát quát chưa dứt lời, Kiếm Ba đã nhảy phốc vào tới nơi, vung gươm, chém chết ngay tên cảnh sát đeo pạc-hoọc.

     - Đứng im! Ai động đậy chém chết ngay!

       Mười khẩu súng nhất tề chĩa vào bọn sát nhân Bọn chúng run lẩy bẩy, mắt trợn ngược, đứng im như  tượng gỗ. Tên đội cảnh sát đứng giữa, vừa định lấy khẩu súng trên bàn, đã bị Lưu Huân Thương chặt một nhát đứt bốn ngón tay…

      Những tên khác răm rắp quỳ xuống xin tha….
Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 919


« Trả lời #17 vào lúc: 05 Tháng Bảy, 2019, 03:38:59 pm »

   

       Kiếm Ba hạ lệnh cho ba đồng chí đi xem xét tù binh, trói chặt tên đội cảnh sát và tên phản bội lại, rồi tự mình chỉ huy bảy người tiến vào pháo đài 148.

     - Khẩu lệnh!

     - Đông Á!   

      Tiếng trả lời chưa dứt, Lưu Huân Thương, Đổng Trung Tùng đã tiến sát đến trước mặt. Nòng súng chĩa thẳng vào tên cai ngục:
      - Mở cửa!

      Tên cai ngục bị một vố bất thình lình, đứng ngây người, vừa run vừa lấy chiếc thìa khóa to. Đội viên Đổng Trung Tùng giật ngay lấy, mở luôn chiếc khóa to nặng ba cân. Cửa sắt mở ra, một mùi máu tanh nồng nặc xông lên.

       Tiến vào trong, tìm tầng thứ nhất không có gì, Kiếm Ba vội lên thẳng trên gác hai. Thì ra các đồng  chí bị bắt đều bị giam cả ở đây, chật như nêm cối. Người thì đang rên rỉ, ngưòi thì đã thiếp đi, hơi thở khò khè, yếu ớt.

      Kiếm Ba phấn khởi cố hạ thấp giọng:
     - Các đồng chí! Đội công tác võ trang đã đến! Không có gì phải lo sọ, mọi việc đều thuận lợi, mau dậy đi!.

      Đánh "ào" một cái, hai mươi mấy đồng chí đang trong con đau đớn vô cùng, đều cùng nhảy lên vui như điên, tiếng xiềng xích kêu loảng xoảng. Kiếm Ba vội vàng giơ tay ngăn:   
    - Khe khẽ chứ, các đồng chí, đội canh gác còn chưa giải quyết….
   
     Lập tức anh hạ lệnh bắt tên cai ngục lấy khóa tháo xiềng xích. Hai mươi mấy đồng chí chân tay đã được tự do, cầm xiềng xích trong tay, chuẩn bị khi cần thiết sẽ dùng làm vũ khí chiến đấu.

      Để giải quyết mau đội canh gác, Kiếm Ba liền xuống dưới lô-cốt của pháo đài 148. Vừa ra đến cửa đã gặp ngay Vương Hiếu Trung chạy lại: tay trái cầm súng; tay phải cầm đại đao, cái mũ ngụy binh đã vất đi từ bao giò. Hiếu Trung báo cáo khẽ với Kiếm Ba:
      - Mười người chúng tôi, sau khi trả lời khẩu lệnh liền đâm chết luôn hai tên lính gác, tiến thẳng vào căn nhà phía đông nam đội canh gác. Bọn lính bên trong ngủ say như chết. Chúng tôi thu súng trên giá. Bọn địch chẳng biết gì hết. Tôi vừa định quay ra báo cáo, thì gặp ngay bọn đổi gác. Một tên to béo trông thấy, kêu lên một tiếng, định chạy ra ngoài, bị tôi đâm một nhát chết ngay. Bây giờ đã giải quyết xong tất cả.

      - Tốt lắm! Thắng lợi hoàn toàn rồi!

      Kiếm Ba mừng rỡ mỉm cười, nhưng anh lại cau mày suy nghĩ tính toán: Đội công tác ba mươi người, bọn Hán gian và phản bội sáu người, các đồng chí được cứu thoát hai mươi hai người, bọn Hán gian và phản bội sáu người, lại thêm hơn bốn mươi tên lính ngụy gác bị bắt làm tù binh, cộng tất cả gần một trăm người, các đồng chí được cứu thoát thì không đi được. Người đông mục tiêu dễ lộ, dễ bị bọn địch ở lô-cốt bên ngoài phát giác, không đi được, tất phải nhanh chóng rút lui trước khi trời sáng. Do đó anh quyết định giải lũ tù binh và tên cai ngục lên pháo đài 148, rải một mớ truyền đơn và khóa lại bằng một cái khóa to nặng ba cân. Các đồng chí được cứu thoát, vứt hết xiềng xích đi, vác những khẩu súng vừa thu được, tạm chịu đau một chút, dẫn tên phản hội và tên đội cảnh sát đi trước, đội công tác đi sau yểm hộ.

       Đoàn người vừa ra khỏi đám lô-cốt ngoại vi, bỗng nghe thấy một tràng súng nổ, đạn bay lên trời, bảy tên Hán gian đi trong bọn lộ ra một tia hy vọng; các đồng chí được cứu thoát có phần lo lắng. Kiếm Ba nhìn lũ Hán gian cười nhạt, quay lại an ủi hai mươi mấy đồng chí:
     - Các đồng chí, cứ yên trí!

      Vừa nói xong, lại nghe những tiếng nổ dữ dội liên tiếp "oàng! oàng! oàng"!, đằng trước lô-cốt địch bốc lên mười mấy làn khói, tụ lại thành một vòng đen bay thẳng lên trời, át hẳn tiếng súng địch.

      Kiếm Ba reo lên:
      - Các đồng chí, chúng ta thành công rồi!

     Các đội viên cũng đồng thanh reo:
     - Bọn giặc phải một phen ăn cám!

      Số là đồng chí Bản Xuân, chính trị viên đội công tác dựa theo kế hoạch đã định, đúng nửa đêm bố trí một trận địa lôi. Đến gần sáng, khi địch tới nơi, thì địa lôi của đồng chí Bản Xuân đã nổ tung trời...


       Đó là một mẩu chuyện của ngưòi thanh niên Thiếu Kiếm Ba đã làm cho kẻ địch phải một phen mất vía kinh hồn. Do thành tích đó, anh được Bộ tư lệnh tặng thưởng. Tặng vật là hai món chiến lợi phẩm rất quý - bút máy và đồng hồ mạ vàng.

       Nhớ lại những việc đã qua, tinh thần anh trở nên tin tưởng bội phần.


Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 919


« Trả lời #18 vào lúc: 07 Tháng Bảy, 2019, 02:18:48 am »

                         


                                                                                                                  HỒI THỨ BỐN.


                                                                                              DƯƠNG TỬ VỊNH GẶP ANH THỢ ĐỒ GỐM.





       Đoàn trưởng Vương nhìn đồng hồ: 10 giờ kém 2 phút, rồi âu yếm nhìn Thiếu Kiếm Ba. 1 giờ 2 phút nữa, Thiếu Kiếm Ba sẽ lên đường chiến đấu. Họ đã chuyện trò với nhau trong hai tiếng đồng hồ về vấn đề chiến thuật hoạt động trong khu rừng rậm của phân đội.

      - Báo cáo! Phó tư lệnh Điền đã đến!

      Đội viên cảnh vệ Cao Ba vào. Đoàn trưởng Vương và Kiếm Ba vội đứng lên định ra đón, thì phó tư lệnh Điền đã bước qua ngưỡng cửa bắt tay Kiếm Ba nói đùa:
      - Thế nào? Đồng chí tư lệnh viễn chinh?

      - Chuẩn bị đầy đủ cả rồi, còn một giờ nữa mới xuất phát.

      Phó tư lệnh Điền ung dung ngồi xuống ghế:
      - Đầy đủ cả rồi à? Hay lắm! Thế thì bây giờ nói cho nghe những cái đầy đủ ấy xem nào!

     Kiếm Ba đứng trước mặt phó tư lệnh Điền, như đọc báo cáo ngoài thao trường:
      - Phân đội gồm có anh hùng trinh sát Dương Tú Vinh, anh hùng chiến đấu Lưu Huân Thương, tay trèo núi lành nghề Loan Siêu Gia, anh cẳng sếu Tôn Đạt Đắc. - Rồi báo cáo đến vấn đề trang bị, đến vấn đề chiến thuật mà anh đã dự định và mọi sự chuẩn khác.

      Báo cáo xong anh có vẻ thỏa mãn với công tác chuẩn bị của mình; dáng điệu tự hào lộ trên nét mặt.

      Kiếm Ba không ngờ phó tư lệnh Điền nghiêm sắc mặt:
     - Thế gọi là chuẩn bị đầy đủ à?

      Kiếm Ba biết ngay là báo cáo còn thiếu sót, vì anh đã rõ từ xưa tới nay, phó tư lệnh Điền rất nghiêm khắc với sự chuẩn bị của các chiến sĩ trước khi ra chiến trường, không bỏ qua một chút sơ sót nào.

      Kiếm Ba bỗng đỏ tai, không trả lời.

      - Thế nào? Báo cáo hết rồi phải không?

      - Hết rồi!

      - Tôi hỏi đồng chí: Có người bị thương thì thế nào?

      - Cũng chuẩn bị rồi. - Kiếm Ba mỉm cười như trút được một gánh nặng. – Mỗi người mang ba hộp cấp cứu.

      - Ba hộp cấp cứu liệu có thể giải quyết được mọi vấn đề về thương bệnh binh không?

      - Bị thương nhẹ thì được!

      - Nếu bị thương nặng ?

      - Tôi tin tưởng sức chịu đựng và bản lĩnh của các chiến sĩ.

      Phó tư lệnh Điền càng nghiêm sắc mặt nhìn Kiếm Ba.
      - Vu vơ lắm! Nếu vết thương vượt sức chịu đựng của chiến sĩ thì sao? Hay là để các chiến sĩ chết?

       - Không! tuyệt đối không phải thế! - Kiếm Ba có vẻ lúng túng. - Chúng tôi tập trung trí tuệ của mọi  người để giành thắng lợi lớn với con số người chết và bị thương ít nhất.

      - Đó chỉ là nguyện vọng chủ quan của đồng chí thôi. Đồng chí nên biết rằng rừng rộng mênh mông như biển, chứ không phải là phố Yên Đài của đồng chí năm nào đó; mùa đông gió bấc lạnh buốt như cắt, chứ không phải mùa xuân ở bán đảo Giao Đông của đồng chí, bây giờ là đồng chí bắt sói trong rừng, chứ không phải bắt cá trong chậu như ở phố Yên Đài nữa. Đồng chí sẽ chiến đấu ít nhất là nửa năm, chứ không phải một đêm như ở phố Yên Đài. Thời gian, địa điểm, điều kiện đều khác cả rồi, có hiểu không?

       Kiếm Ba thành thực công nhận:    
      - Thưa đúng rồi! Tôi chỉ muốn phân đội càng được tinh gọn, hết sức tránh nặng nề lếch thếch...

       Phó tư lệnh Điền thấy người cán bộ trẻ tuổi, đáng yêu của mình có chút băn khoăn bèn tươi cười, đến trước mặt Kiếm Ba, vỗ vai nói:
     - Trước hết tôi hãy cho đồng chí chịu món nợ đó, chưa chi đã chủ quan, không cẩn thận. Khi nào viết vào nhật ký, đồng chí nhớ ghi một câu: "Thằng cha Điền ghê thật, chửa ra trận hắn đã cho mình một mẻ”… và có thể thêm dấu ngoặc "Điềm không hay".

       Ba người cùng cười rộ lên.

       Phó tư lệnh Điền muốn xem xét phân đội sắp lên đường, đồng thời không muốn làm trở ngại cho công việc chuẩn bị của Kiếm Ba, liền đội mũ đi ra khỏi cửa:
      - Đồng chí mau chuẩn bị một người y tá!

      Đoàn trưởng Vương và Kiếm Ba nhìn nhau cười lè lưỡi:
     - Ghê quá!

      Đoàn trưởng Vương quay người lại gọi dây nói cho đội y tế, ra lệnh cho đội trưởng y tế phái một người y tá khỏe mạnh, lập trường vững vàng, mang đầy đủ thuốc chống rét, thuốc cấp cứu, thuốc chỉ thống cùng đi.

       Một lúc sau, một người y tá mắc bệnh viêm cuống phổi tứ thời khật khừ bước vào. Đoàn trưởng Vương vừa nhìn thấy đã nổi cơn thịnh nộ:
      - Đi về đi, gọi đội trưởng đến đây!

       Người y tá lấy tay giụi đôi mắt còn ngái ngủ quay về. Đội trưởng đội y tế đến thì vừa đúng 10 giờ 30.

       Sau khi nghe những lời phê bình của đoàn trưởng Vương, y đưa ra những khó khăn:
      - Những y tá khỏe mạnh đều đi theo đại đội rồi; còn lại có hai người yếu nhất, bệnh dề dề trong người, nếu không thế, họ cũng đã theo đại đội đi từ sớm. Anh kia thì mắt "cặp bà lời" chẳng bằng anh hen này. Không báo sớm cho chuẩn bị để...

     - Được rồi! Được rồi!

      Đoàn trưởng Vương tiến tới gần máy điện thoại, gọi dây nói đến tiểu đoàn một:
     - Tổng đài, tổng đài... cho tôi tiểu đoàn một...

    - Báo cáo! - Tiếng lanh lảnh của một thiếu nữ làm cho đoàn trưởng Vương vội quay đầu lại. - Không cần phải điều động người của tiểu đoàn nữa, tôi đi đây!....

Logged
huytop
Thành viên
*
Bài viết: 919


« Trả lời #19 vào lúc: 08 Tháng Bảy, 2019, 01:34:36 am »

       

        Bạch Như, y tá trưởng của đội y tế, một thiếu nữ 18 tuổi, võ trang đầy đủ, tinh thần hăng hái, giương đôi mắt xinh xinh nhìn thẳng vào đoàn trưởng Vương đang sắp gọi điện thoại.

       Kiếm Ba đứng bên cạnh sốt ruột, xua tay:
       - Đội y tế các đồng chí đến để đùa đấy hả? - Rồi cúi đầu xuống thở dài: - Không cho người ốm đến thì lại cho nhãi ranh đến!

       Bạch Như căm tức:
       - Đừng khinh phụ nữ nhé! Đã lần nào chiến đấu không làm tròn nhiệm vụ chưa?

      Kiếm Ba giương mắt nhìn nàng:
      - Phân đội không cần nữ.

       Nói đoạn anh chạy đến máy điện thoại.

       Đoàn trưởng Vương không gọi được điện thoại, để ống nghe xuống máy, có vẻ bực tức:
      - Đồng chí trực nhật lại ngủ rồi, cái bệnh rất phổ biến...   

      Bạch Như tiến đến trước mặt đoàn trưởng:
      - Đoàn trưởng không cần phải điều động y tá đại đội về, tôi xin đi; chuyên môn của tôi hơn những người khác, xin bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!

     Nàng mỉm cười tiến lên một bước và nói tiếp:
     - Đoàn trưởng có muốn điều động cũng không có người về, y tá các đại đội đều đi theo học lớp phòng rét của quân khu mở tại huyện Ninh An rồi.

      Đoàn trưởng Vương nhìn nàng, cười:
      - Không được, ở rừng, vào mùa rét, không phải là một chiến trường bình thường, cô "Bồ Câu Trắng" ạ! Cô nhất định không chịu được đâu!

     - Không phải là một chiến trường bình thường nhưng vẫn cứ là một chiến trường.

       Bạch Như thường thường hay nói đùa với đoàn trưởng Vương. Nàng coi đoàn trưởng như anh cả, vì thế nàng nói chuyện có phần tự nhiên không gò bó như lúc nói chuyện với Kiếm Ba.

       Nàng nói tiếp:
       - Một nhà cách mạng đã từng nói: người đảng viên cộng sản không phải là người bình thường, mà do những vật liệu đặc biệt xây dựng nên. Tôi là người đảng viên cộng sản, có những khó khăn đặc biệt gì tôi cũng không sợ. Này đây! - Nàng tháo cái túi thuốc lớn ở trên vai xuống, vừa nói vừa bày ra. - Phòng rét, cấp cứu, thuốc mỡ, thuốc tiêm... cái gì cũng đầy đủ cả rồi, yêu cầu thủ trưởng kiểm tra, xem có thứ nào tôi còn thiếu sót chưa nghĩ tới không? Tôi không có bệnh tật gì cả, người khỏe mạnh, trình độ giác ngộ không phải là thấp, ý chí kiên định, tự nguyện tự giác.

      Nàng càng nói càng nhanh, làm cho ai nấy không dám chen vào.
      - Các đồng chí thủ trưởng thường giáo dục chúng tôi rằng: Thắng lợi trong chiến đấu xây dựng trên nền tảng giác ngộ chính trị cao độ, ý chí vững bền như gang thép, kỹ thuật chiến đấu cao. Bây giờ các đồng chí không để tôi di, thì các đồng chí đã vi phạm nguyên tắc đó, các đồng chí đả kích như giội nước lạnh vào người, cản trở tinh thần tích cực chiến đấu.

      Đoàn trưởng Vương vẫy tay cười:
      - Được rồi, được rồi, cô "Bồ Câu Trắng" ạ! Đừng chụp mũ cho tôi nữa!

     Phó tư lệnh Điền tiến vào, ngắm Bạch Như:
    - Ai mà ghê thế! Làm gì mà "phê" dữ vậy?

     Đoàn trưởng Vương cười:
     - "Bồ Câu Trắng" chiến sĩ cứu thương trong trận Tiểu Sơn Tử.

     - Đồng ý, cô ấy đủ điều kiện tham gia phân đội để cô ấy đi. - Phó tư lệnh Điền vừa hút thuốc vừa nói -  Nhưng phải mang theo một con ngựa.

      - Báo cáo tư lệnh, xin đừng cho tôi ngựa làm phiền phức lôi thôi. Tôi nhất định không làm cho phân đội và thủ trưởng 203 phải phiền phức. Tôi tin rằng tôi sẽ là một chiến sĩ có nhiều tác dụng trong phân đội.

       Kiếm Ba tỏ vẻ khó chịu:
       - Không được, không được! Người nhẹ như chim bồ câu, cả người nặng chưa bằng cánh tay của Lưu Huân Thương. Nữ đồng chí, không ổn!

      Bạch Như nghiêng đầu thẳng thắn nói:
      - Sao lại không ổn? Đó là mệnh lệnh của tư lệnh và đoàn trưởng.

      Đoàn trưởng Vương mỉm cưòi:
      - Đúng! Đó là mệnh lệnh của tư lệnh và đoàn trưởng, bây giờ tôi ra lệnh cho đồng chí về ngay phân đội chuẩn bị xuất phát.

     - Vâng, xin về ngay phân đội, chuẩn bị xuất phát!

      Bạch Như chào theo kiểu quân sự, sung sướng thoăn thoắt ra về.

      Kiếm Ba tỏ vẻ bất mãn được tin phân đội thêm một "cô lính", tự trách mình không chuẩn bị trước đầy đủ; tuy thế muốn cho phân đội thật tinh nhuệ kiên cường anh lại yêu cầu đoàn trưởng lần nữa:
      - Đoàn trưởng, Bạch Như không ổn đâu, hay là...

      Đoàn trưởng dang hai tay ra, rồi nhún vai:
      - Không còn cách nào hơn! Y tá ở đại đội đi dự lớp huấn luyện phòng rét hết cả rồi.

      Nói đoạn, đoàn trưởng tiến lên vỗ vai Kiếm Ba:
      - Bạch Như có nhiều ưu điểm, các chiến sĩ phân đội đều khỏe mạnh, có thể để cô ta đi theo; hơn nữa kỹ thuật chuyên môn của cô ta hơn các y tá khác.

       Bạch Như thật quả là một nữ đồng chí khác thường, đã từng cứu 13 thương binh trong trận Tiểu Sơn Tử và được tặng danh hiệu nữ cứu thương xuất sắc. Sau đó được bổ nhiệm làm y tá trưởng. Bạch Như năm nay mới 18 tuổi. Nàng rất xinh, đôi má ủng hồng như cánh hoa đào, đôi mắt sáng ngời; hai bím tóc tỏa xuống hai bên tai, thân người chắc chắn, giọng nói trong, hát hay múa giỏi. Nàng đi tới đâu là tiếng hát giọng cười vang lên tới đấy. Nàng là một đóa hoa. Nàng họ Bạch, lại vận quần áo trắng của người y tá, tính tình vui vẻ lạc quan; ngày nào cũng hát, hát không biết bao lần bài hát "bay bay bay" thế cho nên ngưòi ta gọi nàng là cô "Bồ Câu Trắng”…

       Phó tư lệnh Điền xem đồng hồ: đã 11 giờ kém 2 phút.
      - Được rồi! Tôi không thay đổi kế hoạch đồng chí nữa, để xem phát tên đầu tiên bắn vào đâu ?

      Kiếm Ba thẳng thắn trả lời:
      - Vẫn là chiếc giày cao-su đó, đến bây giờ vẫn là mục tiêu vết tích duy nhất……



Logged
Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM