Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 17 Tháng Tư, 2024, 06:04:55 am


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Trật tự đen  (Đọc 67232 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #130 vào lúc: 23 Tháng Năm, 2016, 09:03:41 am »


*

*      *

        Lisa quan sát những chiếc trực thăng kia lao nhào lên về phía họ, to dần lên từ cỡ con muỗi nhỏ đến cỡ chim ưng. Bây giờ là một cuộc đua.

        Lao chiếc cán gáo chúi dốc, Gunther cho máy bay nhào vào thinh không. Y nhắm vào khoảng trông giữa đỉnh Everest và đỉnh chị em vối nó, đỉnh Lhotse. Một sống núi kề vai - đèo núi phía nam nổi tiếng - nối Lhotse vối Everest. Họ cần vượt qua mép của núi và để sao cho núi này ngăn giữa họ và những chiếc máy bay kia. Phía xa xa, Trại Căn cứ nằm dưới chân đèo.

        Nếu họ có thể đến được đó...

        Cô hình dung em trai mình, nụ cười hiền khô của cậu, nhúm tóc trái đào chổng dựng sau đầu của cậu mà cậu vẫn cô làm nó xẹp xuống. Họ đang nghĩ gì, mang cuộc chiến này đến Trại Căn cứ, đến chỗ cậu em trai của cô ư?

        Phía trước cô, Painter cúi xuống với Gunther. Tiếng gào của động cơ nuốt chửng những lời nói của họ. Cô phải đặt niềm tin vào Painter thôi. Anh ta không gây nguy hiểm cho bất cứ ai mà không cần thiết.

        Đèo qua hiện lên về phía họ. Thế giới mở rộng ra khi họ lao vào hướng đèo qua núi. Đỉnh Everest choán kín phía mặt bên chiếc máy bay, một dải tuyết mỏng được gió thổi bay từ đỉnh núi. Lhotse, đỉnh cao nhất thứ tư trên thế giới, đứng như một bức tường phía trái máy bay.

        Gunther tăng góc bổ nhào. Lisa nắm bám chặt cứng lấy cái ghế. Cô cảm thấy cứ như sắp lộn phộc ngã nhoài qua tấm kính chắn gió trước mặt. Thế giới phía trước mặt trở thành một tấm khăn trải giường bằng băng đá và tuyết.

        Một tiếng rít xuyên qua tiếng gầm của máy bay.

        - Tên lửa đấy!- Anna hét lên.

        Gunther giật mạnh cần lái. Mũi chiếc cán gáo ngửng lên và chệch sang bên phải. Quả tên lửa lướt đi dưới càng và lao thành vệt vào vách đèo phía đông. Lửa bùng lên. Gunther nghiêng máy bay tránh luồng hỏa lực, chúi mũi máy bay xuống lần nữa.

        Áp má vào cửa sổ bên, Lisa liếc nhìn phía sau. Hai chiếc cán gáo kia đã giảm khoảng cách, nghiêng nghiêng bay về phía họ. Rồi một bức tường băng đá cắt đứt tầm nhìn.

        - Chúng ta vượt được qua đường gờ sốhg núi rồi! - Painter reo lên. - Bám cho chặt vào!

        Lisa đu mình quay lại một vòng. Chiếc máy bay trực thăng nhào đến chóng mặt xuống dốc phía nam đèo núi. Tuyết và băng đá trông như chạy đua phía dưới họ. Phía trước mặt, một vết sẹo sẫm màu xuất hiện. Trại Căn cứ.

        Họ nhằm vào hướng đó bay tới, cứ như thể dự định đâm đầu xuống thành phố lều trại.

        Khu trại phình lên phía dưới họ, cứ mỗi giây lại to dấn lên, những lá cờ đuôi nheo lật phật, có thể trông thấy rõ từng lều.

        - Chúng ta cứ thế này thì hạ cánh đập mình đấy! - Painter kêu lên.

        Gunther không giảm tốc độ.

        Lisa tìm một lời cầu nguyện trên môi hoặc có thể một câu khấn Phật.

        - Ôi chao chúa tròi... Ôi chao chúa tròi... Ôi chao chúa trời...

        Vào giây phút cuối, Gunther kéo giật cần lái, loay hoay với các núm điều khiển. Gió mạnh chống lại y. Chiếc trực thăng tiếp tục rơi, những rô- to rít lên.

        Thế giới phía bên kia nghiêng - xoay tít.

        Bị ném lên ném xuống, Lisa siết chặt thành ghế.

        Càng máy bay đạp rầm vào nền, mũi máy bay từ từ chúi xuống, lẳng Lisa về phía trước. Dây đai yên ghế giữ cô lại. Cánh quạt khuấy tuyết lên mù mịt, nhưng chiếc cán gáo dập mạnh lên càng của nó, cân bằng và vững chắc.

        - Mọi ngưòi ra ngoài hết đi! - Painter thét váng lên khi Gunther nháy giảm ga.

        Cửa bật mở ra, và họ ngã lộn ra ngoài.

        Painter xuất hiện bên cạnh Lisa, tay cầm tay cô. Anna và Gunther đi theo. Một đám đông người tụ tập về phía họ. Lisa liếc nhìn lên đỉnh núi. Khói bốc lên phía sau đèo chỗ quả tên lửa bắn vào. Mọi ngưòi ở trại chắc hẳn đã nghe thấy tiếng nổ, vì tất cả đều ra khỏi lều.

        Những tiếng nói líu ríu bằng đủ các thứ tiếng ào ào tấn công họ.

        Lisa, gần như điếc vì tiếng máy bay trực thăng, cảm thấy xa lạ với tất cả.

        Rồi một giọng nói đến tai cô.

        - Lisa!

        Cô quay lại. Một dáng hình quen thuộc trong bộ đồ chông tuyết màu đen và một áo sơ mi nhiệt màu xám hối hả xuyên qua đám đông, hích cùi tay và xô đẩy.

        - Josh!

        Painter để cô tách khỏi nhóm theo hướng của anh. Rồi Lisa trong vòng tay của cậu em trai, ôm ghì chặt. Cậu phảng phất có mùi của những con bò Tây Tạng. Cô chưa từng cảm thấy thứ gì mang mùi khá hơn.

        Gunther càu nhàu đằng sau họ.

        - Qua rồi kìa!

        Mọt lòi cảnh báo.

        Những tiếng kêu vang lên xung quanh họ. Người ta chuyển chú ý sang một hướng khác. Những cánh tay chỉ lên.   
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #131 vào lúc: 23 Tháng Năm, 2016, 09:11:46 am »

        Lisa gỡ mình khỏi cậu em trai cô.

        Một cặp trực thăng tấn công bay lượn trên đỉnh đèo, khuấy đám khói đang phun lên từ chỗ tên lửa bắn. Chúng treo lơ lửng tại chỗ, đầy vẻ vồ mồi, chết chóc.

        Cút đi, Lisa cầu nguyện, thành tín bằng tất cả sức mạnh của cô. Chúng mày cút đi.

        - Chúng là ai vậy? - Một giọng mới nói khàn khàn.

        Lisa không cần quay lại cũng nhận ra Boston Bob, một lầm lỡ trong quá khứ của cô. Cái chất giọng hay than vãn lải nhà lải nhải cũng đủ rõ ràng nhận ra y. Luôn chõ mũi đòi hỏi, chắc hẳn y đã đeo bám Josh suốt. Cô lờ y đi.

        Nhưng Josh chắc hẳn cảm thấy chị mình căng thẳng khi những chiếc trực thăng xuất hiện. - Lisa, sao thế?

        Cô lắc đầu, đôi mắt dán vào bầu trời. Cô cần sự tập trung ý chí đẩy chúng đi.

        Nhưng không hiệu nghiệm tí nào.

        Phối hợp đồng bộ như một, cả hai chiếc trực thăng thôi quần đảo, bổ nhào xuống về phía họ. Mũi máy bay khạc lửa. Tuyết và băng đá bắn tứ tung lên thành những hàng song song của thần chết, nhai nuốt sườn dốc, nhắm thẳng vào Trại Căn cứ.

        - Không được thế. - Lisa than.

        Boston Bob kêu ré lên, chạy lùi lại:

        - Họ làm cái quỷ quái gì thế này?

        Đám đông, tỉnh người và lạnh người, bất thình lình ré lên, kêu hét và bỏ chạy tán loạn.

        Painter chụp lấy cánh tay Lisa. Anh lôi cô đi, kéo theo cả Josh. Họ rút chạy, không có chỗ nấp.

        - Một cái đài! - Painter hét lên hỏi Josh. - Cái đài ở đâu?

        Ngưòi em trai của cô làm thinh cứ nhìn vào bầu trời.

        Lisa lắc cánh tay cậu em trai, kéo đôi mắt của cậu ta xuống.

        - Josh ơi, chúng ta cần một cái đài.

        Cô hiểu sự chú tâm của Painter. Nếu không có chuyện gì khác, những lòi nói về những gì đã xảy ra phải đến được thế giới bến ngoài.

        Cậu em ho một tiếng, chợt tỉnh lại, và chỉ tay.

        - Đường này... họ đã thiết lập một mạng lưới thông tin cấp cứu sau khi phiến quân tấn công tu viện. - Anh vội chạy ra ngoài về phía một trại lớn màu đỏ.

        Lisa để ý thấy Boston Bob bám sát họ, liếc kiểm tra qua vai, y cảm thấy uy quyền của Painter và Gunther. Hoặc có thể uy quyền đó là do khẩu súng trường Gunther mang trên người. Tay người Đức đã nạp một quả lựu đạn khác vào khẩu phóng lựu. Y đã sẵn sàng làm một trụ đứng cuối cùng, bảo vệ họ trong khi họ cố truyền tin đi bằng radio ra ngoài.

        Nhưng trước khi họ đến được cái lều, Painter hét lên:

        - Nằm xuống!

        Anh giật mạnh cô nhào xuống đất. Mọi người làm theo anh, mặc dầu Josh phải kéo cẳng chân Boston Bob ra khỏi chân anh.   

        Một tiếng thét lạ tai thình lình vọng lại từ những vách núi.

        Painter chằm chằm nhìn bầu tròi tìm kiếm.

        - Cái gì vậy - ? Lisa hỏi.

        - Đợi đã, - Painter cau mày khó hiểu.

        Rồi qua gờ núi đỉnh Lhotse, hai chiếc máy bay phản lực quân đội lao vút vào tầm nhìn, khói đuôi thành vệt sinh đôi. Lửa loé ra dưới cánh.

        Tên lửa.

        Ôi chao, không!

        Nhưng Trại Căn cứ không phải là mục tiêu bắn. Những chiếc phản lực bắn vượt qua trên đầu, thành vệt, bùm bụp nổ lúc bay qua và lướt thẳng lên vòm trời.

        Cặp đôi trực thăng tấn công, đã bay ba phần tư quãng đường xuống dốc, nổ tung khi những quả tên lửa tầm nhiệt đâm vào chúng. Cục sắt nát bét va vào dốc, hất tung tuyết và lửa lên. Mảnh vỡ rơi như mưa, nhưng không có mảnh nào bay đến trại.   

        Painter gượng đứng dậy, rồi giúp Lisa đứng lên.

        Những người khác làm theo.

        Boston Bob vội vã về phía trước, bắt nạt Lisa ngay.

        - Tất cả nhữrig chuyện đó là quái quỷ gì thế hả? Cô mang cứt đái gì đổ lên đầu chúng tôi đấy?

        Lisa quay đi. Cái gì đã xui khiến cô trở về Seattle để ngủ với gã này cơ chứ? Cứ như thể đó là một người đàn bà khác.

        - Đừng có mà quay lưng lại với tao, đồ chó cái!

        Lisa lắc mình, những ngón tay siết chặt - Nhưng không cần thiết. Painter đã ở đó. Cánh tay anh thụi thẳng một quả vào mặt gã. Lisa có nghe người ta nói đến thuật từ “cú xỉa lạnh lùng”, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến. Boston Bob ngã ngửa, người đổ cứng ngay đơ như một tấm bảng, va rầm xuống nền. Y không đứng lên, xoay nghiêng người, trào máu mũi.

        Tay Painter giật giật, mặt nhăn nhó.

        Josh há hốc mồm, rồi cười toe toét.

        - Ôi chao, anh bạn, tôi muốn làm như thế suốt cả tuần qua.

        Trước khi có nhiều ý kiến thêm vào, một người đàn ông mái tóc lấm tấm như cát bước ra từ lều thông tin liên lạc đỏ. Ông mặc một bộ đồng phục quân đội. Bộ đồng phục quân đội Hoa Kỳ. Ồng bước tới nhóm của họ, đôi mắt nhìn vào Painter.

        - Có phải ngài Giám đốc Crowe không? - Ông hỏi bằng giọng lè nhè người bang George, rồi chìa cánh tay ra.

        Painter chấp nhận bắt tay, nhăn mặt vì bị bóp vào những đốt ngón tay thâm tím.

        - Logan Gregory gửi lời chúc tốt đẹp nhất tới ngài. - Người đàn ông gật đầu về phía điểm nổ đang bốc khói bên sườn dốc.

        - Muộn còn tốt hơn không bao giờ. - Painter nói.

        - Chúng tôi luôn giữ liên lạc với anh ấy cho ngài. Nếu ngài theo tôi.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #132 vào lúc: 23 Tháng Năm, 2016, 09:16:27 am »

        
*

*      *

        Painter cùng đi với viên sĩ quan không quân, Thiếu tá Brooks, vào trong lều liên lạc. Lisa cố đi theo Anna và Gunther. Thiếu tá Brooks chìa một tay ra, chặn họ lại.

        - Tôi sẽ quay lại ngay, - Painter trấn an họ. - Nhanh thôi mà.

        Anh chui tọt vào trong lều. Bên trong lều một dãy thiết bị đã sẵn sàng. Một sĩ quan liên lạc bưốc lùi ra từ một bàn liên lạc vệ tinh. Painter thế vào chỗ đó, nhấc ống nghe lên.

        - Logan đấy à?

        Tiếng truyền đi nghe rõ ràng.

        - Thưa Giám đốc Crowe, thật tuyệt vời được biết là ngài khỏe.   '

        - Tôi nghĩ rằng tôi phải cám ơn cậu về việc đó.

        - Chúng tôi đã nhận được tín hiệu cứu nạn của ngài.

        Painter gật đầu. Như vậy tín hiệu đã phát đi được, dù được gửi đi từ bộ truyền tin bị nổ ở lâu đài. May mắn thay, tín hiệu GPS đã được phát đi trước khi máy khuếch đại bị nổ vì quá tải. Rõ ràng là máy đã đủ hiệu nghiệm để người ta lần rò theo.

        - Phải chạy bộ nhanh để cảnh giới ngay và phối hợp với quân đội Hoàng gia Nê-pan, - Logan giải thích. - Vẫn còn, đã gần, quá sát.

        Logan chắc hẳn đã phải theo dõi toàn bộ tình hình qua vệ tinh, có thể từ lúc họ chạy trốn khỏi lâu đài. Nhưng chi tiết thì có thể chưa rõ. Painter có nhiều chuyện quan tâm quan trọng hơn.

        - Logan này, trước khi tôi báo cáp tình hình đầy đủ, tôi cần cậu khởi động tìm kiếm ngay. Tôi sẽ gửi qua fax cho cậu một ký hiệu, một hình xăm.

        Painter diễn điếu bộ viết viết trên một miếng giấy với thiếu tá Brooks. Người ta mang ngay giấy đến cho anh. Anh nhanh chóng vẽ ký hiệu mà anh nhìn thấy trên tay của mụ thích khách. Đó là tất cả những gì mà họ phải tiếp tục.

        - Làm ngay lập tức,- Painter tiếp tục. - Xem cậu có thể tìm ra tổ chức khủng bố nào, chính đảng nào, tổ hợp ma túy nào, thậm chí cả đội hướng đạo sinh nào, có thể có liên quan đến ký hiệu này không.

        - Tôi sẽ làm ngay đây.

        Vẽ thô hình chiếc lá sồi xong, Painter chuyển cho viên sĩ quan liên lạc, ông này bước đến một chiếc máy Fax và nạp tờ giấy vào máy.

        Trong lúc truyền tín hiệu, Painter phác họa sơ bộ bằng lời về những gì đã xảy ra. Anh biết ơn Logan vì không ngắt lời anh bằng quá nhiều câu hỏi.

        - Fax đến đó chưa? - Painter hỏi sau một vài phút.

        - Ngay trong bàn tôi đây rồi.

        - Tuyệt. Vụ tìm kiếm này... đặt ưu tiên hàng đầu đấy nhé.

        Sau đó thấy tạm ngưng hơi lâu. Nhiễu không khí sao. Painter nghĩ rằng có thể họ đã mất tín hiệu, rồi Logan nói, ngập ngừng, bôi rối: - Thưa ngài,...

        - Cái gì vậy?

        - Tôi biết ký hiệu này. Grayson Pierce gửi nó cho tôi tám giờ trước đây.

        - Cái gì?

        Logan giải thích về những sự kiện tại Copenhagen. Painter gắng gói trọn tâm trí của anh quanh nó. Với chất adrenaline tan ra từ cuộc săn đuổi, mạch máu đập thình thịch trong đầu của anh làm rối tung chú ý và khả năng tập trung của anh. Anh gắng gượng chống lại cái đầu đau nhức, xếp đặt những mẩu tin vào với nhau. Cùng kiểu thích khách đã săn đuổi Gray. Bọn Sonnekởnige được sản sinh ra từ một Cái chuông lạ. Nhưng chúng làm cái gì ở châu Âu? Cái gì quan trọng như vậy trong một mớ sách? Gray hiện đang ở Đức lần theo dấu vết, xem có thể phát hiện ra cái gì.

        Painter nhắm mắt lại. Nó chỉ làm cho cơn nhức đầu nặng hơn. Những vụ tấn công ở châu Âu chỉ khẳng định nỗi lo sợ của anh về một chuyện xấu gì đó có tính chất toàn cầu đang đến chân. Cái gì đấy đang khuấy động, sắp sửa chín muồi.

        Nhưng cái gì vậy?

        Chỉ có mỗi một nơi để bắt đầu, một đầu mối duy nhất.

        - Ký hiệu này chắc hẳn phải có ý nghĩa. Chúng ta phải tìm ra nó thuộc về ai.

        Logan nói quả quyết:

        - Tôi có thể có câu trả lời.

        - Cái gì? Đã có rồi à?

        - Tôi vừa có tám tiếng đồng hồ làm việc ấy.

        Đúng rồi. Tất nhiên. Painter lắc đầu. Anh liếc nhìn xuống cái bút trong tay, rồi ghi chú cái gì đó kỳ cục. Anh lật bàn tay. Cái móng trên ngón tay thứ tư của anh biến mất từ lúc nào, bóc toạc đi, có lẽ từ lúc anh đấm cái thằng chết tiệt một lát trước đây. Không có máu chảy, chỉ nhợt nhạt, thịt khô, tê cứng và cóng.

        Painter hiểu ý nghĩa của nó.

        Thời gian đang còn rất ít.

        Logan giải thích những gì cậu ấy phát hiện. Painter ngắt lời.

        - Cậu đã chuyển tin này cho Gray chưa?

        - Chưa, thưa ngài. Chúng tôi hiện trục trặc chưa liên lạc được với anh ấy.

        Painter nhăn mặt, xua đi mối quan tâm đến sức khỏe của chính mình.

        - Phải nói với anh ấy. - Anh nói chắc nịch. - Làm thế nào thì làm. Graỵ không biết cậu ta đang phải đương đầu với cái gì đâu.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #133 vào lúc: 23 Tháng Năm, 2016, 09:16:38 am »

        
*

*      *

        9 giờ 50 phut sáng

        Wewelsburg, Đức


        Ánh sáng bừng lên trong hầm mộ khi Monk bấm đèn

        Gray tìm thấy chiếc đèn pin và rút đèn từ ba lô ra. Anh bấm đèn và chĩa đèn lên trên. Những ven nhỏ xíu chạy dọc theo gò mép của mái vòm. Một làn khí ga hơi xanh xanh trào ra, đặc hơn khí thường, ứa thành dòng khói từ tất cả các lỗ.

        Những lỗ đó ở quá cao và có quá nhiều không thể bít hết được.

        Fiona sán đến gần anh hơn. Ryan đứng bên kia bức tưồng, cánh tay ôm quanh ngưòi, không thể tin vào mắt mình nữa.

        Một cử động làm Gray chú ý tới Monk.

        Anh đã rút ra khẩu Glock 9 ly và nhằm vào cửa kính.

        - Không được! - Gray gọi váng lên.

        Muộn quá mất rồi. Monk đã nổ súng.

        Tiếng súng lục nổ vang dội lại, kèm theo một tiếng chiu sắc ngọt khi viên đạn ném thia lia vào tấm kính và đập vào những lỗ thông hơi bằng thép tóe ra tia lửa. ít ra thì không phải là khí bắt lửa. Tia lửa có thể giết chết tất cả bọn họ.

        Monk có vẻ cũng vừa nhận ra điều đó.

        - Kính chống đạn. - Anh nói chua chát.

        Người phụ trách bảo tàng lúc nãy đã khẳng định điều này.

        - Chúng tôi đã phải cài thêm thiết bị an ninh. Quá nhiều nhóm Quốc xã mới đang cố tìm cách đột nhập vào.

        Ánh sáng phản xạ đèn của họ từ cửa kính đã giấu vị trí của anh.

        - Đồ con hoang, - Monk lầm bầm.

        Khí hơi bắt đầu tràn dần vào khoảng không gian bên dưới. Nó có mùi mốc, ngọt, nhưng có vị cay. ít ra thì cũng không phải là chất xyanua. Chất đó có mùi hạnh nhân đắng.

        - Cứ đứng đó, - Gray nói. - Ngửa đầu cao lên. Vào chính giữa căn phòng, tránh xa những lỗ thông hơi kia.

        Họ tụ lại vào khoang hầm làm lễ. Bàn tay của Fiona nắm lấy tay anh. Cô bé xiết chặt tay. Cô nâng tay kia lên.

        - Em đã nẫng ví của anh ấy, như thế này có khác gì đâu.

        Monk trông thấy thứ cô đang cầm.

        - Hay đấy. Em không lấy được chùm chìa khóa của anh ấy đâu.

        Ryan gọi to bằng tiếng Đức.

        - Cha... cha tôi biết rằng chúng ta lên trên này! Ông cụ sẽ gọi cảnh sát!

        Gray phải khen cậu chàng trai trẻ này. Cậu ta đang gắng hết sức mình.

        Một giọng nói mới đáp lại, không trông thấy mặt đằng sau tấm kính phản xạ.

        - Tôi e rằng cha cậu sẽ không gọi bất cứ ai... bao giờ lần nữa.

        Những lòi nói này không có vẻ đe dọa, đơn thuần là một câu khẳng định.

        Ryan bật lùi lại một bước, như bị đánh. Đôi mắt của anh nháy với Gray, rồi nhìn trở lại cánh cửa.

        Gray nhận ra tiếng nói. Như Fiona cũng vậy. Những ngón tay của cô bé nắm chặt trong tay anh. Đó là giọng ngưòi khách có hình xăm ở nhà đấu giá.

        - Sẽ không giở trò được lần này đâu. - Người đàn ông nói. - Hết đường thoát

        Đầu óc Gray bắt đầu cảm thấy rnụ mẫn. Thân mình thấy nhẹ bỗng khống trọng lượng. Anh lắc mạnh cái đầu để rũ cái mớ bòng, bong trong đầu. Người kia nói đúng. Hết đương thoát. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng họ không thể tự bảo vệ.

        Tri thức là sức mạnh.

        Gray quay sang Monk.

        - Lấy cái bật lửa trong túi của cậu ra đây. - Anh ra lệnh.

        Trong khi Mònk tuân theo, Gray thả ba-lô của mình xuống và giật mạnh sổ tay của anh ra. Anh ném nó vào trong cái hốc.

        - Monk, xé ngay những bảo sao của Ryan đi. - Gray giơ ra bàn tay của anh. - Fiona, cho anh xin em cuốn Kinh thánh nào.

        Cả hai đều tuân theo.

        - Đốt sáng cái hố. - Gray nói.

        Monk đánh nhẹ bật lửa và đốt cháy một trong những tờ vừa copy của Ryan. Anh thả nó vào trong hố. Vài giây sau, một bó khói và lửa bập bùng bừng lên, ngôn ngấu mọi thứ. Khói bốc lên thậm chí có vẻ còn đẩy lùi chất độc một lát.... hoặc như Gray hy vọng vậy. Đầu óc anh choáng như say.

        Bên ngoài cánh cửa, những tiếng nói rì rầm, quá bé không thể nghe rõ là gì.

        Gray giơ cuốn Kinh thánh của Darwin lên.

        - Chúng tôi chỉ cần biết bí mật gì giấu trong cuốn Kinh thánh này! - Anh gọi to ra ngoài.

        Tên thích khách tóc trắng - vàng, vẫn giấu mặt đằng sau tấm kính, trả lời, có chất giọng khoái trá mập mờ.

        - Tiến sĩ Ulmstrom hiểu rõ mọi thứ mà chúng tôi cần biết. Chữ Run Mensch thôi mà. Cuốn Kinh thánh bây giờ đối với chúng tôi chẳng có giá trị gì nữa.

        - Thế à? - Gray giơ cuốn sách lên, chiếu đèn pin lên sách. - Chúng tôi đã chỉ cho Ulmstrom thứ mà Hugo Hirszfeld viết trên mặt sau bìa cứng của cuốn Kinh thánh. Nhưng chưa nói cái gì viết nguệch ngoạc trên bìa trước!

        Một lát im lặng, rồi những giọng nói lại hạ xuống mức rì rầm lén lút. Nghe thấy một giọng phụ nữ, Gray nghĩ có lẽ đó là người chị gái sinh đôi mặt nhợt nhạt của ngưòi đàn ông tóc vàng.

        Chất sáng sủa xuất hiện trong giọng nói của Ulmstrom, đề phòng.

        Fiona chúi ngã đến chỗ cạnh anh, đầu gối cô như lỏng ra. Monk kịp đỡ cô bé, giữ cái đầu cô bé cao hơn bể hơi độc đang đầy lên. Nhưng thậm chí anh cũng đang lảo đảo trên đôi chân mình.

        Gray không thể đợi lâu hơn nữa.

        Anh tắt đèn pin tạo tác động kịch tính và thả cuốn Kinh thánh vào hốc lửa. Anh vẫn là người Cơ đốc La Mã đủ cảm nhận thấy quặn đau về sai trái khi đốt một cuốn Kinh thánh. Những trang sách cũ bắt lửa ngay lập tức, bừng lửa cao tới đầu gối họ. Một cuộn khói mới phun lên.

        Gray hít một hơi thở sâu, cố gắng làm ra chất giọng thuyết phục, rao bán.

        - Nếu chúng tôi chết, bí mật của Kinh thánh Darvvin cũng chết theo!

        Anh đợi, cầu nguyện cho mưu mẹo của anh có tác dụng.

        Một giây... hai giây...

        Khí ga dềnh thêm lên. Mỗi hơi hít thở giờ là một lần ngáp ngáp.

        Ryan thình lình sụp đổ xuống, cứ như thể người nào đó đã cát đứt sợi dây treo con rối. Monk với lấy cánh tay, nhưng cũng khụy mệt gối xuống, lại còn Fiona đè lên. Anh không đứng dậy được nữa. Anh sập xuống rất nhanh, vẫn đỡ Fiona.

        Gray nhìn chăm chú vào cái cửa đen. Cái đèn pin của Monk xoay lộn từ những ngón tay tê dại của anh, quay tít. Có ai ở ngoài đó không cơ chứ? Có ai tin anh không cơ chứ? Anh sẽ không bao giờ biết.

        Lúc thế giới ngập chìm biến khỏi tầm nhìn, Gray rơi vào bóng tối.
« Sửa lần cuối: 23 Tháng Năm, 2016, 09:26:02 am gửi bởi Giangtvx » Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #134 vào lúc: 23 Tháng Năm, 2016, 11:40:44 am »

        
*

*       *

        5 giờ 50 phút chiêu

        Khu bảo tồn Hluhluive - Umfolozi


        Cách đó hàng nghìn dặm, một ngưòi đàn ông khác thức  giấc.

        Thế giới trở lại cùng cái đau và màu v sắc chướng khí. Đôi mắt anh chớp chớp mở ra thấy cái gì đó lất phất qua mặt, đôi cánh của một chú chim. Tai anh đầy tiêng hát cầu kinh.

        - Anh ấy tỉnh rồi. - Một giọng khác nói bằng tiếng Zulu.

        - Khamisi... - Lần này là giọng một phụ nữ.
   
        Phải mất một lát sau, ngưòi đàn ông đang tỉnh mới nối ghép lại tên của mình với chính mình. Chúng khớp lại với nhau cũng không dễ dàng gì. Một tiếng rên vào đến tai anh. Giọng nói của chính mình.

        - Giúp anh ta ngồi dậy,- người phụ nữ nói. Bà cũng nói tiếng Zulu, nhưng chất giọng Anh, nghe quen lắm.

        Khamisi cảm thấy được ai đó kéo lên lòng khòng yếu ớt, có những cái gối đỡ thêm. Tầm nhìn của anh ổn định. Căn phòng, một lều gạch đất bùn, tôi tăm, nhưng có những tia sáng xuyên qua những cửa sổ che vải và mép của một cái chăn lấp cửa ra vào của túp lều. Mái nhà được trang trí bằng những quả bầu sặc sỡ, xoắn xuýt những mảnh da và những dây chuỗi lông chim. Mùi trong phòng dư thừa mùi chua đắng. Có cái gì đó lật phật ngay trước mũi anh. Nó sực mùi amôniac và đẩy đầu anh bật lại.

        Anh hơi giãy mình. Anh trông thấy cánh tay phải của mình kéo theo một dây truyền dịch IV, gắn vào một cái túi chứa dung dịch màu vàng nhạt treo phía trên. Những cánh tay của anh bị giữ chặt.

        Ở bên cạnh anh, một pháp sư ngực trần đeo mũ miện lông chim giữ chắc vai anh. Ông này chính là ngưòi hát cầu kinh và ve vẩy một cái cánh chim ưng sấy khô qua đi qua lại mặt anh, để xua đuổi bọn kền kền của thần Chết.

        Bên sườn kia, Tiến sĩ Paula Kane giữ cánh tay anh, đặt lên chiếc chăn. Anh đang trần truồng đắp chăn. Mồ hôi đã ngấm vào lốp vải sát da.

        - Ở đâu đây? Cái gì vậy? - Tiếng nói của anh nghe ậm ọe.

        - Nước, - Paula ra lệnh.

        Người thứ ba trong phòng tuân lệnh, một người Zulu đã luống tuổi lưng còng. Ông ta trao cho một cái ca móp méo.

        - Anh có thể cầm ca nước được không ? - Paula hỏi.

        Khamisi gật đầu, sức mạnh đang yếu ớt hồi phục lại.

        Anh cầm cái ca và nhấp nháp thứ nước âm ấm, chép miệng giãn cái lưỡi sền sệt và trở lại kí ức. Người luống tuổi kia, người đã bưng ca nước địến cho anh... chính là người đã ở trong căn nhà của Khamisi.

        Tim anh bỗng dồn đập nhanh hơn. Bàn tay kia của anh, lôi chiếc dây truyền dịch IV, sờ lên cổ. Có một dải băng ỏ chỗ đó. Anh nhớ ra tất cả. Mũi tên tẩm độc. Con rắn độc đen. Cuộc tấn công bằng rắn độc có bố trí.

        - Chuyện gì đã xảy ra nhỉ?

        Ông già lấp vào những khoảng không gian trống. Khamisi nhận ra người luống tuổi này là người đầu tiên báo cáo trông thấy một con ukufa trong công viên năm tháng trước đây. Sau rồi, những phát giác của ông bị gạt đi, thậm chí chính Khamisi cũng gạt đi.

        - Tôi nghe người ta nói chuyện xảy ra với Tiến sĩ Missus. - ỡng gật đầu với Paula thông cảm và chia buồn. - Còn tôi đã nghe anh nói thứ anh nhìn thấy. Người ta cứ nói thôi. Tôi qua chỗ nhà anh để nói chuyện với anh. Nhưng anh không có ở nhà. Nên tôi đợi. Những người khác đến, nên tôi nấp. Họ chặt một con rắn. Rắn độc đen. Ma thuật xấu xa. Tôi cứ ở lại trốn.

        Kaamisi nhắm mắt lại, cố nhớ lại. Anh đã về nhà rồi nhé, bị phi tiêu rồi này, bị bỏ đó cho chết đi này. Nhưng những người tấn công anh không biết, có người khác nấp sau  nhà tôi đi ra, - người luống tuổi tiếp tục nói. - Tôi gọi những người khác. Bí mật, chúng tôi khiêng anh đi.

        Paula Kane kết thúc câu chuyện.

        - Chúng tôi mang anh đến đây. - Bà nói. - Chất độc gần như giết chết anh rồi, nhưng y học, cả hiện đại lẫn cổ xưa, đã cứu sống anh. Hút chết.

        Khamisi liếc nhìn từ chai truyền dịch IV sang đến vị pháp sư.

        - Cám ơn.

Anh có cảm thấy đủ sức khỏe để đi bộ không?- Paula hỏi. - Anh nên cử động chân tay. Chất độc đánh vào hệ tuần hoàn như chất đống gạch.

        Được pháp sư đỡ mình, Khamisi đứng dậy, khiêm tốn giữ cái chăn ẩm mồ hôi ngang thắt lưng. Anh được dìu tới cửa. Những bước đi đầu yếu ớt như một đứa bé con, nhưng rồi một sức mạnh mong manh nhanh chóng tràn vào chân tay anh.

        Tấm thảm che cửa ra vào được kéo mở ra.

        Ánh sáng và cái nóng của ngày tràn vào, chói mắt và rộp da.

        Giữa chiều, anh đoán vậy. Mặt trời lặn ỏ phía tây.

        Lấy tay che mắt, anh bước ra ngoài.

        Anh nhận ra cái làng của dân Zulu nhỏ xíu. Nó nằm ở rìa khu bảo tồn Hluhluwe - Umfolozi. Không xa chỗ họ tìm thấy con tê giác, chỗ mà Tiến sĩ Fairfield đã bị tấn công.

        Khamisi liếc nhìn Paula Kane. Bà đứng bắt chéo tay, khuôn mặt mệt mỏi rã rời.

        - Chính là tên đội trưởng gác rừng; - Khamisi nói. Anh không còn nghi ngờ gì nữa. - Hắn muốn bịt mồm tôi.

        - Về chuyện Marcia đã chết ra sao. về những gì anh đã nhìn thấy.

        Anh gật đầu.

        - Anh đã....?

        Những lời nói của bà bị cắt ngang khi một chiếc trực thăng hai động cơ bay qua đầu, tầm thấp và ồn ào. Gió từ cánh quạt đập vào những bụi cây và cành cây. Những tấm thảm lật phật từ những cửa ra vào, cứ như thể cố xua đuổi ngưòi ta xía vô vào việc người khác.

        Chiếc máy bay nặng nề lao đi, vượt qua vùng đồng cỏ hạ thấp xuống.

        Khamisi theo dõi nó. Đó không phải là chuyến bay cho khách du lịch.

        Bên cạnh anh, Paula nâng chiếc ống nhòm Bushnell, rà theo chiếc máy bay. Nó dạt hơn một quãng, rồi sững lại hạ cánh. Khamisi bưóc ra xa hơn để quan sát.

        Paula trao cho anh ống nhòm.

        - Luôn có các chuyến bay ra vào đó suốt ngày.

        Khamisi nâng ống nhòm lên. Thế giới được phóng đại và chụm tiêu cự nhìn gần vào. Anh thấy chiếc máy bay hai động cơ thả xuống đằng sau nó một hàng rào màu đen cao mười feet. Nó đánh dấu ranh giới của khu đồn điền tư nhân nhà Waalenberg. Chiếc máy bay trực thăng biến mất đằng sau khu đó.

        - Có chuyện gì đấy làm họ nháo hết cả lên. - Paula nói.

        Đến những lông tơ sau gáy Khamisi cũng dựng lên run rẩy.

        Anh xoay chỉnh tiêu cự, lấy nét hàng rào để nhìn. Những cửa chính cũ, hiếm khi được sử dụng, vẫn đóng kín bưng. Anh nhận ra gia huy cũ của dòng họ này, làm bằng đồ kim tuyến mạ bạc vắt ngang qua những cái cổng. Vương miện và Chữ thập nhà Waalenberg.

Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #135 vào lúc: 23 Tháng Năm, 2016, 11:50:05 am »

       
Phần ba

Chương 11.

Con quỷ trong cỗ máy

        12 giờ 33 phút sáng

        Trên bầu trời Ấn Độ Dương


        - Đại úy Bryant và tôi tại đây, ở Washington này, sẽ làm hết sức mình để điều tra vụ nhà Waalenbergs. - Logan Gregory nói qua điện thoại.

        Painter đeo một bộ tai nghe vắt một cái micro lủng lẳng. Anh đang cần được thoải mái đôi tay khi chọn lọc lại đống giấy tờ mà Logan đã fax tới vùng chiến dịch tại Kathmandu. Gồm tất cả mọi thứ về Waalenbergs: tiểu sử gia đình, các báo cáo tài chính, các mối quan hệ quốc tế, thậm chí cả những chuyện lượm lặt về các sự kiện xã hội và những chuyện đàm tiếu, cạnh khoé, bóng gió.

        Trên cùng núi giấy tờ ấy là một bức ảnh đã lấm tấm cũ: một người đàn ông và một người phụ nữ đang trèo ra khỏi một chiếc xe hơi to sang trọng. Gray Pierce đã gỡ lấy bức tranh từ một phòng khách sạn bên kia phố trước khi cuộc bán đấu giá bắt đầu. Việc cảnh giới kỹ thuật số đã khẳng định nội dung đánh giá của Logan. vết xăm có mối dây dính dáng tới bè đảng nhà Waalenbergs. Hai người trong bức ảnh đó là Isaak và Ischke Waalenberg, những người thừa kế trẻ nhất một cặp sinh đôi trong một gia đình giàu sụ, giàu tói mức ngang tầm với tổng sản phẩm quốc nội của nhiều nước.

        Nhưng quan trọng hơn, Painter đã nhận ra nước da xanh tái và bộ tóc trắng. Cặp đôi này còn hơn mức người thừa kế. Họ là người Sonnekõnige. Giông như Gunther, giống như tên ám sát, trở lại câu chuyện tại lâu đài trên núi.

        Painter nhìn liếc nhanh về phía trước buồng lái của Gulístream.

        Gunther đã ngủ, nằm ườn ra trên ghế sofa, hai chân đung đưa đầu ghế. Em gái hắn, Anna, ngồi trong một cái ghế ngay gần đó, đang ngán ngẩm nhìn đống tài liệu nghiên cứu giống Painter. Thiếu tá Brooks và hai biệt động Mỹ canh giữ cả hai. Vai trò bây giờ đã đảo ngược lại. Người chuyên đi bắt giam bây giờ đã trỏ thành tù nhân. Nhưng mặc dù thay đổi quyền lực thì cũng không có gì thực sự thay đổi giữa bọn họ. Anna cần những mối quan hệ của Painter và hỗ trợ hậu cần. Còn Painter thì cần am hiểu của Anna về Cái chuông và kiến thức khoa học đằng sau nó. Anna tuyên bố trước: "Khi xong chuyện này, chúng ta sẽ giải quyết mọi vấn đề pháp lý và trách nhiệm."

        Logant cắt đứt phút mơ màng của anh.

        - Kate và tôi phải có hẹn làm việc sáng nay với đại sứ Nam Phi. Chúng tôi sẽ xem liệu họ có thể giúp gì làm sáng tỏ thêm về gia đình ẩn dật này.

        Và cuộc đời ẩn dật đã được sắp đặt một cách nhẹ nhàng. Gia đình Waalengbergs chính là kiểu gia đình Kennedy của Nam Phi: giàu có, tàn nhẫn, có một lãnh thồ riêng, một đồn điền với kích thước của đảo Rhode, nằm bên ngoài Johannesburg. Mặc dù gia đình này còn sở hữu đất đai rộng lớn của nhiều vùng khác, nhưng hiếm khi gia đình Waalengbergs đi đâu xa ra khỏi đồn điền chính của họ.

        Painter nhặt bức ảnh kĩ thuật số lấm tấm mờ lên.

        Một gia đình dòng Sonnekốnige.

        Vì chẳng còn nhiều thì giờ, duy nhất chỉ có một chỗ Cái chuông có thể được người ta cất giấu. Một nơi nào đó trong đồn điển này.

        - Một nhân viên người Anh sẽ gặp anh khi anh hạ cánh xuống Johannesburg. Cục phản gián Anh quốc MI5 đã theo dõi nhà Waalenbergs trong nhiều năm, theo dõi cả những vụ giao dịch không bình thường, nhưng họ đã không đủ khả năng thâm nhập xuyên qua bức tường riêng tư và bí mật.

        Khi nhà Waalenbergs thực tế làm chủ quốc gia này thì chẳng có gì khó đối với họ. Painter nghĩ.

        - Họ sẽ giúp ta tại địa bàn và có chuyên gia địa phương, - Logant kết thúc. - Tôi sẽ trình bày chi tiết hơn lúc anh hạ cánh sau ba tiếng nữa.

        - Rất tốt. - Painter nhìn chăm chú vào bức ảnh. - Thế còn Gray và Monk thì sao?

        - Họ lạc khỏi bản đồ giám sát rồi. Chúng tôi tìm thấy xe của họ tại sân bay ở Frankfurt.

        Frankfurt? Chả có ý nghĩa gì cả. Thành phố đó là một đầu mối không vận quốc tế lớn nhưng Gray đã được đi máy bay phản lực của chính phủ rồi cơ mà, nhanh hơn bất cứ hãng hàng không thương mại nào. - Và không một lời nhắn lại sao?

        - Không, thưa ngài. Chúng tôi đã nghe trên tất cả các kênh liên lạc.

        Tin tức chắc chắn bị rối loạn.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #136 vào lúc: 23 Tháng Năm, 2016, 11:53:38 am »

        Lấy tay xoa vào cái đầu đang đau nhức, thậm chí Codeine cũng không làm giảm đau, Painter tập trung vào tiếng kêu ì ì của máy bay khi nó lướt xuyên vào những vùng tròi tổi sậm. Chuyện gì đã xảy ra với Gray vậy? Những phương án đưa ra rất ít: anh ấy đã trốn à, bị bắt à, hay là đã bị giết. Anh đang ở đâu?

        - Logan, lùng sục cho kỹ mọi chỗ đi.

        - Tôi đang làm. Hy vọng là khi anh liên lạc được với Johannesburg, tôi cũng sẽ có nhiều tin tức hơn về vấn đề này.

        - Cậu đã ngủ chưa hả Logan?

        - Có một Starbucks ở góc phố thưa ngài. Cứ cho là ở mọi chỗ đi. - Lời nói của anh phảng phất giọng trêu chọc mệt mỏi. - Nhưng còn ngài thì sao?

        Anh đã tranh thủ chợp mắt ở Kathmandu trong khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi và ngọn lửa đã bị dập tắt - theo nghĩa đen và theo nghĩa chính trị - ở Nê-pan. Họ đã bị gây trỏ ngại quá lâu ở Kathmandu.

        - Tôi vẫn khỏe thôi, Logan. Khỏi lo.

        Đúng vậy.

        Khi Painter ngừng nói, ngón tay cái của anh xoa một cách lơ đãng lên chỗ chai ở ngón tay thứ tư của anh- và bây giờ là ngón chân. Tất cả các ngón tay khác của anh đều buốt - và bây giờ là những ngón chân. Logan đã cố gắng thuyết phục anh bay trở lại Washington, để kiểm tra bệnh tại bệnh viện Johns Hopkins, nhưng Painter tin rằng nhóm của Anna còn bị nặng hơn anh xét về chứng bệnh đặc biệt này. Cơ thể bị tàn phá ở cấp lượng tử. Không có phác đồ điều trị thông thường nào có tác dụng. Để làm chậm tiến triển của căn bệnh, họ cần một Cái chuông đang hoạt động khác. Theo Anna, phác đồ điều trị định kỳ bằng bức xạ của Cái chuông dưới những điều kiện có kiểm soát có thể cho họ thời gian sống thêm tính bằng năm chứ không phải bằng ngày. Và có thể ở nơi cuối đường, may ra có một phương cứu chữa thậm chí hoàn chỉnh. Anna kết luận đầy hy vọng.

        Nhưng trước tiên họ cần một Cái chuông khác.

        Và nhiều thông tin hơn nữa.

        Một giọng nói phía sau gờ vai làm anh giật mình.

        - Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện với Anna. - Lisa nói, như thể cô đã đọc được hết những suy nghĩ của anh.

        Bainter quay đầu lại, anh cứ nghĩ rằng Lisa đang ngủ ở phía sau. Cô ấy đã dọn dẹp vệ sinh, tắm rửa, và giờ đang ngồi tựa vào cái ghế của anh; mặc một chiếc quần kaki rộng và chiếc áo màu kem.

        Ánh mắt cô tìm kiếm trên khuôn mặt anh, trầm ngâm, phán xét. - Anh trông giống như một kẻ tào lao vậy, - cô nói.

        - Thái độ chăm sóc bệnh nhân bên giường hay đấy nhỉ, - anh nói rồi đứng lên và vươn người.

        Chiếc máy bay nghiêng đi và tối sầm lại. Lisa chộp lấy khuỷu tay của anh rồi bám chắc vào anh. Thế nhưng nó lại bừng sáng và ổn định lại ngay. Nó không phải là do máy bay mà chính xác hơn là do cái đầu của anh.

        - Hãy hứa với tôi anh sẽ ngủ thêm một lát trước khi chúng ta hạ cánh, - cô nói và ép chặt khuỷu tay của anh xuống bằng một cú véo.

        - Nếu có thời gian. Ôi dào!

        Cô véo tay cứng như sắt.

        - Ok, tôi hứa, - giọng anh dịu lại.

        Cô nới lỏng tay véo. Cô gật đầu với Anna. Người phụ nữ ấy đang khom mình trên một chồng hoá đơn, xem xét kĩ lưỡng những hoá đơn vận chuyển của đồn điền nhà Waalenberg. Mụ đang tìm một dấu hiệu nào đó để có thể chứng minh được rằng gia đình nhà Waalenberg đã thu về những khoản lợi tức phù hợp cùng với quá trình hoạt động của Cái chuông.

        - Tôi muốn biết nhiều hơn xem Cái chuông hoạt động như thế nào, - Lisa nói. - Những nguyên lý cơ bản ở đằng sau nó. Nếu như căn bệnh phá hủy cơ thể ở cấp lượng tử, chúng ta phải hiểu như thế nào và tại sao. Chị và Gunther chỉ là những người sống sót của nhóm GranitschloB. Tôi nghi rằng Gunther đã được hướng dẫn về những điểm tốt hơn nguyên lý hoạt động của Cái chuông.

        Painter gật đầu. - Làm một con chó giữ nhà còn hơn là một nhà nghiên cứu khoa học.

        Như thể để xác nhận ý nghĩ này, một tiếng ngáy to nghe rừ rừ phát ra từ phía người đàn ông đó.

        - Tất cả các kiến thức còn lại của Cái chuông đều nằm trong đầu Anna. Nếu tâm trí của cô ta bị lú lẫn...

        Họ sẽ đánh mất tất cả.

        - Chúng tôi cần bảo đảm thông tin trước khi điều đó xảy ra. - Painter thoả thuận.

        Ánh mắt Lisa nhìn vào mắt anh. Cô không che giấu những ý nghĩ của mình. Ý nghĩ cứ việc thể hiện rõ rệt trên gương mặt cô. Anh nhớ lại lúc cô leo lên sàn máy bay khi ở Kathmandu. Bị kiệt sức mệt lử, bị cọ vào thành gồ gề, cô vẫn cứ vươn tới đi tiếp. Cô ấy hiểu. Giống như bây giờ.

        Đó không phải là Anna, người mà kí ức và trí nhớ đang lâm nguy.

        Painter cũng đang ở trạng thái nguy hiểm.

        Chỉ có một người đã đi theo dấu vết này ngay từ đầu, một người có trí tuệ y học và khoa học đã lần theo tất cả, một tâm trí không hề bị chứng mất trí xâm lấn. Trở lại chuyện đồn điền, Lisa và Anna đang trao đổi dài, chỉ riêng họ thôi. Cũng về phần mình, Lisa đã tìm hiểu chiều sâu của phần thư viện nghiên cứu của Anna. Ai mà biết được một sự việc tí tẹo nào đó cũng có thể chứng minh một vấn đề then chốt, tạo ra khác biệt giữa thành công và thất bại?

        Lisa đã hiểu ra.

        Đã không có thảo luận nào ở Kathmandu.

        Cô ấy đã dễ dàng trèo lên sàn máy bay.

        Tay Lisa thả khuỷu tay anh ra và lướt nhẹ trên cánh tay anh. Cô bấm vào những ngón tay anh và gật đầu với Anna. - Hãy nhặt nhạnh và sử dụng chất xám của chị này.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #137 vào lúc: 23 Tháng Năm, 2016, 11:57:53 am »

        
*

*       *

        - Để hiểu được Cái chuông làm việc thế nào, - Anna giải thích. - Trước tiên, anh phải hiểu được thuyết lượng tử.

        Lisa đã nhìn ngắm kỹ người phụ nữ Đức này. Con ngươi của mụ màu cà phê pha nhạt. Mụ hưởng gen quá nhiều. Những ngón tay của Anna run run. Cô giữ chặt chiêc kính bằng cả hai tay, cứ như thể gọng kính là một cái mỏ neo vậy. Họ đã rút về phía sau chiếc máy bay phản lực. Gunther vẫn ngủ dưới sự canh gác ở phía trước.

        - Tôi nghĩ chúng ta không có đủ thòi gian cho một chương trình Tiến sĩ đầy đủ. - Painter nói.

        - Đương nhiên. Chỉ có ba nguyên lý cần phải hiểu. - Anna buông lỏng cặp kính của mụ đủ để nâng lên cao bằng một ngón tay. - Trước tiên, chúng ta phải hiểu rằng một khi vật chất bị phá vỡ thành cấp tiểu nguyên tử - thế giới của electron, proton và nơtron - sau đó những định luật cổ điển về vũ trụ bắt đầu bị xói mòn. Max Planck đã khám phá ra rằng electrơn, proton và nơtron lúc ấy sẽ hoạt động như hạt và sóng. Điều này nghe có vẻ ngạc nhiên và mâu thuẫn. Các hạt có quỹ đạo và đường đi riêng biệt, trong khi những dải sóng thì lại khuếch tán nhiều hơn, ít tách biệt hơn, thiếu hẳn tọa độ cụ thể.

        - Và những hạt tiểu nguyên tử này hoạt động theo cả hai cách à ?- Lisa hỏi.

        - Chúng có thế năng hoặc là của sóng hoặc là của phân tử, - Anna nói. - Điều sẽ đưa chúng ta đến điểm tiếp theo. Nguyên lý không chắc chắn Heisenberg.

        Lisa đã đọc được điều này lúc trong phòng thí nghiệm của Anna.

        - Về cơ bản Heisenberg đã tuyên bố được rằng không có gì là chắc chắn cho đến khi ta thấy nó. - Mụ nói

        - Nhưng tôi không hiểu cái gì có liên quan tới electron, proton và nơtron.

        - Ví dụ tốt nhất cho nguyên lý của Heisenberg là con mèo của Schrodinger, - Anna trả lời. - Đặt con mèo vào một cái hộp kín mít được móc vào một thiết bị mà có thể hoặc không thể làm con mèo bị đầu độc bất cứ lúc nào. Hoàn toàn là những số lẻ ngẫu nhiên. Chết hoặc vẫn sổng. Heisenberg nói với chúng ta rằng trong trường hợp đó, với một cái hộp bị bịt kín, con mèo có cả hai khả năng sống và chết. Duy chỉ có khi nào một người nào đó mở cái hộp và nhìn vào bên trong thì thực tế mới lựa chọn được trạng thái này hoặc trạng thái kia. Chết hay còn sống.

        - Nghe như triết học hơn là khoa học. - Lisa nói.

        - Có lẽ khi chị đang nói về một con mèo. Nhưng nó lại được chứng minh là đúng ở cấp độ tiểu nguyên tử.

        - Được chứng minh? Như thế nào? - Painter hỏi. Anh vẫn ngồi yên lặng nãy giờ, để cho Lisa chỉ đạo cuộc thầm vấn. Cô có cảm giác anh đã biết rất nhiều về điều này rồi nhưng vẫn muốn Lisa tự kiếm tất cả các thông tin mà cô cần.

        - Trong thí nghiệm trượt đúp kinh điển, - Anna nói, - cái đưa chúng ta tới điểm thứ ba. - Mụ nhặt hai mảnh giấy và vẽ hai đường rạch lên từng mảnh rồi giơ chúng lên, tò này nằm sau tờ kia.


        - Điều mà tôi định nói là anh đang dần trở nên xa lạ và chống lại những cảm giác thông thường... Giả sử mảnh giấy này là một bức tường làm bằng bê-tông và hai đưòng kẻ rạch là hai cái cửa sổ. Nếu anh có một khẩu súng và anh bắn đạn vào cả hai khe rạch, anh sẽ có một khuôn mẫu nào đó trên bức tường trên cái mặt sau. Giống như thế này.
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #138 vào lúc: 23 Tháng Năm, 2016, 12:14:41 pm »


        Mụ cầm mảnh giấy thứ hai và chọc những cái lỗ tròn trên giấy.
       

        - Gọi cái này là mẫu Nhiễu xạ A. Đưòng đi của những viên đạn hay những phần tử sẽ xuyên qua những khe hở này.

        Lisa gật đầu. - Được đấy.

        - Tiếp theo, thay vì những viên đạn, hãy chiếu sáng một cái đèn pha lên bức tường, cho ánh sáng xuyên qua cả hai khe hở. Bởi vì ánh sáng di chuyển theo những bước sóng nên chúng ta sẽ có những mô hình khác nhau trên bức tường phía xa.

       
        Mụ tô đậm nhạt các dải sáng và tôi sang các phần còn trắng của tò giấy.

        - Mô hình này được tạo ra bởi các dải sóng ánh sáng trượt qua bên phải và bên trái các cửa sổ giao nhau với từng bên. Vì vậy hãy gọi cái này là mẫu Giao thoa B... cái mà do các sóng điện từ tạo nên.

        - Đã hiểu, - Lisa nói, không chắc rồi điều này sẽ đi đến đâu.

        Anna giơ hai mô hình lên. - Bây giò hãy lấy một khẩu súng electron và bắn một đường electron đơn vào hai khe rạch. Cô sẽ có mô hình nào?

        - Khi chị bắn những electron như những viên đạn, tôi đoán sẽ là mẫu Nhiễu xạ A. - Lisa chỉ vào bức tranh đầu tiên.

        - Trên thực tế, trong các thử nghiệm tại phòng thí nghiệm, cô sẽ có mẫu thứ hai, mẫu Giao thoa B.

        Lisa suy nghĩ về điều này.

        - Mô hình sóng điện từ. Vậy khi đó những electron phải được bắn ra từ khẩu súng - không giống như những viên đạn - nhưng giống như ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pha, di chuyển theo bước sang và tạo nên mẫu B.

        - Đúng vậy.

        - Vì vậy nên những electron di chuyển giống như sóng điện từ.

        - Đúng. Nhưng chỉ khi không có ai thực tế chứng kiến các electron đi xuyên qua các khe hở.

        - Tôi không hiểu.

        - Trong một thí nghiệm khác, các nhà khoa học đã đặt một máy báo âm nhỏ vào một trong hai rãnh hở. Nó sẽ kêu bíp khi nó nhận ra được một electron đang đi qua khe hở, đo và quan sát được đường đi của một electron đi qua bộ dò. Mẫu nào sẽ nằm ở mặt phẳng thứ hai khi mà thiết bị được bật lên?

        - Nó sẽ không thay đổi, có phải vậy không?

        - Trong một giới hạn rộng thì cô đúng. Nhưng nó lại không đúng đối với giới hạn của tiểu nguyên tử. Khi mà thiết bị đó đã được bật lên, nó lập tức sẽ chuyển sang mẫu Nhiễu xạ A.

        - Vậy, một hành động đơn giản là đo đạc đã thay đổi mẫu?

        - Đúng như Heisenberg dự đoán. Mặc dù nó có vẻ là không thể, nhưng nó là sự thật. Được xác minh hết lần này đến lần khác. Những hạt electron tồn tại ở một trạng thái bất biến của cả sóng và hạt, cho đến khi một cái gì đó đo được các electron và ép nó về thực tế cái này hoặc cái kia.

        Lisa cố gắng chụp một bức ảnh của thế giới tiểu nguyên tử, nơi mà mọi thứ được giữ ở trạng thái thế năng. Nó chẳng làm nên ý nghĩa gì.

        - Nếu như hạt tiểu nguyên tử tạo nên nguyên tử, - Lisa hỏi, - và những nguyên tử tạo nên vạn vật mà chúng ta biết, sờ được, cảm được, thì đâu là đường phân định giữa một thê giớỉ cơ học lượng tử ma và một thế giới của chúng ta với những vật thể đang hiện hữu?

        - Lại một lần nữa, cách duy nhất để làm sụp thế năng là phải có một cái gì đấy để đo lường được nó. Những công cụ đo lường như vậy hiện hữu thường xuyên trong môi trường. Nó có thể là một vụ va đập cực mạnh của một phần tử này vào một phần tử khác, một pho-ton ánh sáng va đập vào một cái gì đó. Điều ấy có nghĩa là môi trường đang đo đạc thế giói tiểu nguyên tử, phá võ thế năng tạo ra thế giới cứng cục này. Ví dụ bàn tay của cô. Ở cấp độ lượng tử thì những phần tử tiểu nguyên tử, cái mà tạo nên nguyên tử của cô sẽ hoạt động theo định luật của lượng tử xoắn, nhưng mở rộng ra, vào một thế giới của hàng tỉ nguyên tử tạo nên móng tay của cô. Những nguyên tử này va đập, xô đẩy, tác động vào nhau - đo lường lẫn nhau - phá vỡ thế năng để tạo nên một thực thể cố định này.

        - Được rồi.

        Anna hẳn đã nghe thấy giọng hoài nghi trong giọng nói của cô.

---------------
        Phần này tác giả sử dụng một số các kiến thức về lưỡng tính sóng hạt của vật lý học lượng tử: Nguyên lý bất định của Haidenbec, các thí nghiệm về giao thoa, bức xạ của Huyghen - Fretnen, ... (Chú giải của Giangtvx) 
Logged

Giangtvx
Thượng tá
*
Bài viết: 25560


« Trả lời #139 vào lúc: 23 Tháng Năm, 2016, 12:18:07 pm »

        - Tôi biết chuyện này quái dị, nhưng những cái tôi vừa bàn đến chỉ là bề mặt của thế giói lượng tử xoắn. Tôi bỏ qua một số khái niệm khác như phi vị trí, cổng thòi gian, và đa vũ trụ.

        Painter gật đầu. - Có nhiều chuyện kỳ dị ở đó.

        - Nhưng tất cả những cái cô cần hiểu chỉ cần ba điểm sau đây, - Anna nói và đánh dấu chúng trên những ngón tay mụ. - Những phần tử tiểu nguyên tử tồn tại ở trạng thái lượng tử có thế năng. Để phá vỡ thế năng đó cần có một công cụ đo. Và đó chính là môi trường, hoạt động liên tục làm cái việc đo đạc ấy để định hình thực thể của chúng ta.

        Lisa nhấc tay lên và ngầm bằng lòng trong chốc lát.

        - Nhưng tất cả những thứ đó thì có liên quan gì đến Cái chuông? Hãy quay trở lại với thư viện, chị có nhắc đến thứ gì đấy gọi là tiến hóa lượng tử.

        - Chính xác, - Anna nói. - DNA là gì? Chẳng là gì cả, chẳng qua chỉ là một cỗ máy sản xuất chất đạm, đúng không nào? sản xuất ra những thành phần cơ bản của tế bào, của cơ thể.

        - Nói đơn giản nhất là như vậy.

        - Vậy hãy nói đơn giản hơn. Có phải DNA không đơn thuần là một mã gien được khoá bởi những hoá chất gắn kết? Vậy cái gì phá vỡ những kết nối này, bật tắt gien?

        Lisa quay trở lại kiến thức hoá học cơ bản.

        - Vận động của những electron và proton.

        - Vậy những phần tử tiểu nguyên tử này sẽ tuân theo quy luật nào: vật lý cổ điển hay thuyết lượng tử?

        - Lượng tử.

        - Như vậy nếu proton ở hai vị trí - A hoặc B - bật hoặc tắt khoá gien - thì ngưòi ta có thể tìm thấy nó ở vị trí nào?

        Lisa nheo mắt. - Nếu có thế năng ở cả hai vị trí thì nó sẽ xuất hiện ở cả hai vị trí đó. Gien cũng có cả hai trạng thái bật và tắt. Cho đến khi có một cái gì đó đo lượng nó.

        - Thế cái gì sẽ đo lượng nó?

        - Môi trường.

        - Và môi trường của gien là...?

        Đôi mắt của Lisa từ từ mở to.

        - Chính là phân tử DNA của nó.

        Một cái gật đầu và một nụ cười.

        - Ớ cấp độ cơ bản nhất của nó, tê bào sống đóng vai trò như một thiết bị đo lường lượng tử của chính nó. Và chính việc đo lưòng liên tục các tế bào mối thực sự là cỗ máy tiến hóa. Nó lý giải vì sao những sinh vật đột biến không phải là ngẫu nhiên. Tại sao tiến hóa lại xảy ra với tốc độ nhanh hơn là một cơ hội ngẫu nhiên.

        - Gượm đã, - Lisa nói. - Chị phải quay lại tóm tắt vấn đề ấy đi.

        - Vậy hãy xem một ví dụ nhé. Cô có nhớ những vi khuẩn không thể tiêu hoá lactoza, khi chúng bị bỏ đói, chỉ được cho ăn lactoza, chúng đã đột biến với một tốc độ phi thường để biến thành một loại Enzim có thể tiêu hoá lactoza. Chống lại những khắc nghiệt của thiên hà. - Anna rưón lông mày. - Cô có thể giải thích nó ngay bây giờ không? Dùng ba nguyên lý của thuyết lượng tử. Đặc biệt nếu tôi nói với cô rằng đột biến có lợi đòi hỏi duy nhất một proton để di chuyển từ một nơi này sang nơi khác.

        Lisa sẵn sàng muốn thử.
Logged

Trang: « 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM