Lịch sử Quân sự Việt Nam
Tin tức: Lịch sử quân sự Việt Nam
 
*
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký. 20 Tháng Tư, 2024, 03:07:29 pm


Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát


Trang: 1 2 3 4 »   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Nam Quốc Sơn Hà  (Đọc 18550 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« vào lúc: 06 Tháng Bảy, 2011, 08:48:49 pm »

Nguồn: luongsonbac.com

Hồi 1

Những Kẻ Giống Nhau

Gió thổi nhè nhẹ cuốn theo từng chiếc lá bàng tung bay lên trời cao.

Người lính lệ già rung đùi cầm ống điếu thuốc lào bắn từng hơi rồi nhả khói hít một hơi thật sảng khoái.

Mỗi một ngày của ông trôi qua thật bình đạm, ngày nào cũng giống ngày nào nhưng ông cảm thấy rất hạnh phúc.

Đó gọi là thiên mệnh, bản chất cuộc đời ông sinh ra là để sống cuộc sống yên ổn, an nhàn.

Thiên mệnh cũng bắt mỗi con người tồn tại trên đời này để thực thi những trách nhiệm khác nhau, đôi khi người ta muốn cũng chẳng thể nào làm khác những gì ông trời đã sắp đặt.

Ngày nào cũng vậy, cứ vào giờ này con người mang thiên mệnh vĩ đại ấy lại đi qua nơi này.

Cái con người cách đây mấy chục năm đã quyết chí tự hoạn để vào hẳn cung cấm phụng sự triều đình ấy bây giờ đã đạt được ý nguyện trở thành Đôn Quốc Thái Úy đứng đầu triều ca. Ngẫm lại đời người như một giấc mộng, chàng thanh niên Ngô Tuấn ngày nào giờ đã trở thành một Lý Thường Kiệt danh vang thiên hạ, trải qua mấy bận vào sinh ra tử, bao phen thăng trầm Từ chức Hiệu úy, ít lâu sau đã thăng chức Thái bảo, đứng hàng thứ tư trong triều, rồi chức Thái phó thứ hai trong triều, để rồi bây giờ, bước hẳn lên ngôi Đôn quốc Thái úy đầu triều.

Nhớ lại có lần, chính người lính lệ ấy đã từng chứng kiến Lý Thường Kiệt đứng lên chỉ thẳng vào mặt Lý Đạo Thành đang cười chê xuất thân của mình:

- Giá trị của mỗi con người không kể ở chỗ xuất thân mà nên tính đến quyết tâm, bản thân tại hạ là một hoạn quan nhưng lại có thể lội ngược dòng chen chân vào hàng ngũ đại thần được mang quốc tính nhưng ngược lại, ngài thân là dòng dõi hoàng thân quốc thích trong không chịu yên dân, ngoài không chịu bàn cách chống giặc mà ở đây dèm pha bàn về thân thế vậy thử hỏi làm quan phỏng có ích gì? Khác chi một lũ ký sinh trùng sống trên một cái cây do kẻ hoạn quan như ta vun xới? Làm trung thần vậy có nghĩa lý gì? Mâu thuẫn thay.

MÂU THUẪN, MÂU THUẪN THAY.

Mâu thuẫn ở chỗ kẻ thấp hèn lại nói lời của bậc thánh hiền, mâu thuẫn ở chỗ kẻ tự xưng trung thần tôn sùng tư tưởng Khổng, Mạnh mỗi khi nhắc đến địa vị thấp kém của Ngô Tuấn đều cười chê cuối cùng lại cứng họng không dám thốt ra tiếng nào. Truyện "Nam Quốc Sơn Hà " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Lý Đạo Thành không thua về lý luận, ông ta thua quyết tâm.

Hà cớ gì trung thần chỉ biết nói lời sàm ngôn? Vì lẽ gì kẻ thấp hèn lại trở thành anh hùng?

ĐIỂM MÂU THUẪN DUY NHẤT CHÍNH LÀ KẺ THẤP HÈN LẠI LÀ ANH HÙNG, NGƯỜI CAO QUÝ LẠI TRỞ THÀNH KẺ XUẨN NGỐC.

Chợt lúc ấy, một bàn tay ấm áp đặt lên vai người lính già:

- Ông Trương, ông đang nghĩ gì vậy?

Ông lính họ Trương quay lại giật mình:

- Ồ thái úy đại nhân, ngài về khi nào vậy?

Lý Thường Kiệt nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng:

- Thân là binh sĩ Đại Việt bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, tinh thần cảnh giác phải như tên nắp trên nỏ, tại sao lại lơ đễnh như vậy?

Trương lão cười khổ, lúc nào cũng vậy, vị thái úy này chưa bao giờ nể tình đồng hương hay ngại ngùng tuổi tác đã cao của mình hay bất cứ ai mà bớt phần nghiêm khắc. Lúc ông ta lúng túng đang định nói vài câu tạ lỗi thì Lý Thường Kiệt đã quay người đi thẳng vào trong.

- Tuổi đã ngoại ngũ tuần vậy mà tinh thần tráng kiện không khác tráng sĩ tuổi ba mươi, đáng phục thay.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #1 vào lúc: 06 Tháng Bảy, 2011, 08:49:09 pm »

Không như thế nào, ông chợt có cảm giác một cơn gió thoáng qua, chỉ vút một cái cơn gió đột nhiên biến mất.

- Quái lạ, đúng là quái lạ.

Nhưng nếu ông bước vào bên trong thư phòng của thái úy, ắt hản ông phải ngất xỉu vì cái sự lạ trước mặt.

Gió thổi lồng lộng, từng giọt mồ hôi trên gương mặt trắng trẻo của Lý Thường Kiệt đã khô rong, bàn tay ông cũng rời nghiên bút ngước mặt lên thoáng lộ nét tươi tỉnh:

- Đã về rồi ư?

Gió ngừng thổi, một người không biết từ khi nào đã đứng giữa phòng.

Một người hay hai? Lý Thường Kiệt đang nhìn người mới đến hay đang soi gương?

Quả thật kẻ này với ông chẳng khác gì hai giọt nước, giống nhau đến mức hòan hảo khó để phân biệt.

- Tai ông càng lúc càng thính.

Lý Thường Kiệt:

- Già rồi, không sánh nổi với tuổi trẻ các người. Tình hình Ung Châu thế nào?

"Lý Thường Kiệt" kia nhếch mép:

- Thẩm Khởi đã "chuyển đi" rồi.

Lý Thường Kiệt hờ hững:

- Chuyển đi đâu?

- Đương nhiên là xuống địa phủ theo đúng ý muốn của ông. Hiện tại Lưu Di đã lên thay y trấn thủ Ung Châu.

Lý Thường Kiệt vỗ đùi:

- Hay lắm, Thẩm Kiệt tinh thông binh pháp hành quân như thần, bớt được kẻ này Đại Việt ắt bớt nhiều mối lo.

"Lý Thường Kiệt" mới đến cười nhạt:

- Phen này ông mừng sớm quá rồi.

- Tại sao?

- Lưu Di vừa đến đã hạ lệnh cấm ngay người Việt ta sang đất Tống buôn bán, đề phòng việc trà trộn dò xét tình hình của chúng. Khắp vùng Tả, Hữu Giang đều được lệnh phải nộp thuế bằng thóc để để tích trữ binh lương. Lại ra sức bắt dân vùng Khê Động tập trận, huy động cả thuyền muối để tập thủy chiến, mưu đồ xâm lược Đại Việt của Tống quốc có thể nói là rõ như ban ngày.

Lý Thường Kiệt nghiến răng:

- Khốn thật, vừa giết được một Thẩm Khởi không ngờ lại mọc ra một Lưu Di. Vương An Thạch, tên lão tặc này, chẳng lẽ hắn không từ bỏ mưu đồ thôn tính Đại Việt ta ư?

"Lý Thường Kiệt" này nói:

- Chỉ tiếc Vương An Thạch tính cực đa nghi lại quá cẩn thận, kể cả khi ngủ cũng cử đến hơn ba trăm tinh binh theo bảo vệ, cả ta cũng vô phương đối phó với y.

Lý Thường Kiệt thở dài:

- Ngay cả ngươi cũng không nói không thể đối phó với y xem ra Vương An Thạch chưa đến số chết, Trần Quốc Phong, ngươi lập tức tới phủ Tôn Đản đại nhân, nói ông ấy cùng ta lập tức đi vào cung bệ kiến thái hậu.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #2 vào lúc: 06 Tháng Bảy, 2011, 08:49:28 pm »

Trên đời này có những kẻ sinh ra để làm việc lớn nhưng cũng có những người mục đích tồn tại của họ trên đời này chỉ để làm cái bóng của kẻ khác.

Gã cũng chẳng nhớ từ khi nào, mình được Tôn Đản đại nhân phát hiện có dung mạo giống hệt Đôn Quốc Thái Úy Lý Thường Kiệt, điểm chênh lệch duy nhất giữa hai người chính là tuổi tác, cũng may Lý Thường Kiệt hoạn từ tuổi hai mươi, dung mạo so với tuổi ba mươi của gã không khác biệt bao nhiêu, chỉ cần điểm thêm vài nét hoa râm trên tóc gã đã trở thành một Lý Thường Kiệt thứ hai.

Nhớ lần trước đi đánh Chiêm Thành, địch quân mãi chẳng hiểu vì sao vị tướng họ Lý ấy chỉ trong nửa canh giờ đã có mặt ở hai mặt trận cách nhau một trăm hai chục dặm, ai ai cũng táng đởm kinh hồn cho rằng ông ta là thần giáng phàm chứ không phải người, rất nhiều nơi khi thấy cờ chữ Lý giương lên lập tức xếp giáo quy hàng, quân Đại việt chẳng tốn một binh một tốt cũng hạ được giặc.

Ngoài ra còn phải kể đến những lần địch "tự nhiên" được "chuyển đi" từ trần gian xuống âm phủ như tướng Thẩm Khởi vừa rồi, tất cả đều do một tay Trần Quốc Phong làm ra.

Ở thời đại này, giết người mãi cũng thành quen tay, vô tình mãi cũng thành bản tính.

Đôi khi vì hòa bình, hạnh phúc của nhiều người, người ta phải giết đi một người, phải trở thành cái bóng của người khác mà không một lời oán trách.

Đơn giản Trần Quốc Phong biết rằng chỉ còn Đôn Quốc Thái Úy Lý Thường Kiệt còn, non sông Đại Việt nhất định bền vững.

vì vậy gã cam tâm nếm trải cảm giác vô tình khi giết người.

Đôi khi chỉ như một cơn gió thoảng qua người, đôi khi chỉ giống một phiến lá từ trên trời lờ lờ bay xuống.

Một phiến lá lảo đảo theo cơn gió thoáng qua không ngờ lại là tín hiệu báo của tử thần.

TỬ THẦN ĐÃ ĐẾN.

Từ trong bóng đêm, một thanh đao đen tuyền áp sát đầu gã, Trần Quốc Phong chỉ kịp lăn tròn người xuống đất để tránh nhát đao ma quái này.

Gã còn chưa kịp đứng lên đã cảm giác bốn mũi phi đao đang tới gần.

Bốn mũi phi đao đen tuyền cắm phật xuống đất hoàn toàn vô thanh vô ảnh, Trần Quốc Phong khả dĩ có thể tránh né hòan tòan không phải dựa vào võ công hay bản lĩnh mà chỉ nhờ kinh nghiệm vốn có từ chính bản thân gã.

Lại thêm sáu mũi phi châm, chín đao chiêu cuốn lấy gã khiến áo quần của gã rách tổng cộng mười ba chỗ.

Chỉ đến khi mũi đao thứ chín lướt qua, Trần Quốc Phong mới phất tấm áo choàng che thân để tạm thời tách khỏi vòng chiến.

Gã bàng hoàng không chỉ vì trước mặt là một nữ nhân xinh đẹp hơn bất cứ một trang tuyệt sắc giai nhân nào trên đời, không chỉ vì lần đầu tiên gã lãnh đến mười ba nhát đao khi đối đầu.

Gã bàng hoàng vì chiêu thức của đối thủ, cách xuất thủ dùng đủ mọi phương tiện đưa đối phương vào chỗ chết của thiếu nữ ấy giống hệt như chính gã ra tay, nếu đối thủ của nàng là người khác, nhất định Trần Quốc Phong sẽ cho rằng chính bản thân mình đang ra tay.

Giống hệt tựa hồ soi gương, cứ như gã đang đứng trước mặt Lý Thường Kiệt đại nhân.

Lý Thường Kiệt chỉ giống gã về hình như thiếu nữ trước mặt giống gã ở thần, ở cách xuất thủ.

Không khác biệt.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #3 vào lúc: 06 Tháng Bảy, 2011, 08:49:46 pm »

Trần Quốc Phong cười lạnh:

- Cô nương là...

Người thiếu nữ nói bằng giọng lơ lớ:

- Có thể né tránh dễ dàng như vậy đủ thấy ngươi rất tinh thông thứ đao pháp này.

Trần Quốc Phong chưa kịp trả lời, thiếu nữ đã nói tiếp:

- Thứ đao pháp đã lấy mạng đại ca ta.

Trần Quốc Phong thốt:

- Cô nương là người Tống?

Thiếu nữ nhếch mép:

- Nhớ lấy cái tên này để xuống trình báo với Diêm Vương gia, ta là Thẩm Tư Luyến, em gái của Thẩm Khởi.

Lời có nàng có hai mươi ba tiếng nhưng khi tiếng thứ hai mươi ba vừa dứt, đã có tổng cộng bốn mươi sáu đao chém xuống kèm theo bảy mũi phi đao, chín cây châm độc phóng đi.

Trước giờ Trần Quốc Phong tự tin chỉ cần gã có sự chuẩn bị, tuyệt đối không ai có thể chiếm tiện nghi của gã.

Nhưng thiếu nữ này là ngoại lệ, phong cách xuất đao, xuất ám khí của nàng chẳng khác biệt bao nhiêu so với chính bản thân gã ra tay.

Đao trong tay gã tuy đỡ được hết những đòn tấn công của địch thủ nhưng cơ hồ gã đã mỏi nhừ.

Một đao kích đến là một lần tử thần chạm mặt, trong bóng tối, cả gươm của Trần Quốc Phong và đao của thiếu nữ tên Thẩm Tư Luyến đều mang một màu đen tuyền, vung lên trong không khí đúng là vô thanh vô ảnh, dù ở sát nhau, bản thân gã và thiếu nữ hoàn toàn không thể dùng giác quan để chống đỡ.

Tất cả chỉ nhờ vào cảm giác.

Một cảm giác kì lạ tràn ngập trong lòng gã.

Ta đang soi gương ư? Đang đánh với chính bản thân mình ư?

Bản thân ta ơi, cố lên.

NHƯNG...

Nhưng tại sao? Tại sao ta phải đánh với chính ta? Tại sao ta phải đánh với cô nương này?

Không đúng, nếu xét về lý, ta chưa bao giờ lộ diện trước mặt người thứ ba ngoài Tôn Đản và Lý Thường Kiệt, tại sao cô nương này có thể dễ dàng tìm thấy?

Kể ra cô nương ấy đã tận mắt thấy ta giết Thẩm Khởi, người cô ấy nghĩ nhất định phải là Lý Thường Kiệt, không khi nào ta lại là mục tiêu công kích.

Trừ phi... trừ phi ...

Ta không phải kẻ phải chết, không đúng, phải nói ta đang bị cầm chân ở đây.

GIƯƠNG ĐÔNG KÍCH TÂY, MỤC TIÊU CHÍNH CỦA BỌN CHÚNG LÀ LÝ THÁI ÚY.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #4 vào lúc: 06 Tháng Bảy, 2011, 08:50:38 pm »

Hồi 2

Bài thơ đẫm máu

Trần Quốc Phong không thể để Lý Thường Kiệt chết.

Ông ta chết tức là hy vọng của Đại Việt chết theo.

Chỉ cần cây cột chống trời Lý Thường Kiệt ngã xuống, vó ngựa quân Tống lập tức sẽ giày xéo giang sơn Đại Việt.

Trần Quốc Phong ơi Trần Quốc Phong, ngươi đúng là một kẻ ngu ngốc, lẽ ra ngươi không nên rời khỏi Lý đại nhân lúc này.
Trở về, phải trở về.

Nhưng làm sao trở về?

Ám khí của Thẩm Tư Luyến đã hết nhưng đao pháp của nàng vẫn như con độc xà cuốn lấy Trần Quốc Phong, gã dù mọc thêm một tay cũng chẳng thể thoát nổi.

Trước giờ sinh mạng của những kẻ làm thích khách chưa bao giờ dài lâu.

Chẳng lẽ Trần Quốc Phong hôm nay phải chứng kiến người ta sát hại chủ mình rồi bản thân mình cũng sẽ ngã xuống dưới lưỡi đao tàn độc kia?

Gã hú lớn một tiếng, cả người như pháo thăng thiên bay vút lên cao, thanh gươm đen trong tay cơ hồ đã lồ lộ trong ánh trăng.

Một gươm đâm thẳng xuống đầu nữ sát thủ, chiêu này gã chẳng muốn lấy mạng nàng ta, đơn giản gã chỉ cần nàng né đương gươm mà buông lơi cho gã nửa khắc, chỉ nửa khắc là đủ.

Không ngờ Thẩm Tư Luyến chỉ khẽ lách sang một bên, mặc kệ thanh hắc gươm ghim thẳng vào vai trái nàng ta, thanh hắc đao trong tay phải của nàng ghim thẳng vào bụng gã.

Hự.

Lối đánh liều mình chẳng kể đến sinh mạng của bản thân này cũng là của Trần Quốc Phong, không ngờ hôm nay gã cũng được lĩnh giáo thực lực của bản thân mình.

- Không ngứa, không đau.

Gã rít lên một tiếng, gươm đen đã nhuốm màu đỏ rút ra khỏi người Thẩm Tư Luyến xoay một vòng máu trên không trung quạt thẳng xuống chân nàng ta..

Thẩm Tư Luyến cũng khẽ thì thầm rồi rút thanh đao chém thẳng vào tay của Trần Quốc Phong.

Soạt.

Trần Quốc Phong và Thẩm Tư Luyến không hẹn mà cùng lùi ra phía sau:

- Ngươi chết rồi phải không?

- NGươi cũng vậy chứ?

Bất giác cả hai nở nụ cười.

CƯỜI KHỔ SỞ.

Cười cho thiên địa bất dung, cười cho vận mệnh trêu người

QUÊN ĐI TẤT CẢ.

Chỉ còn tiếng đao rít lên, tiếng máu thịt bắn tung tóe cùng với tiếng nội tạng thoi thóp.

Sau đó, một khoảng không tĩnh lặng bao trùm tất cả, không khoảng trống không...

MỘT TẤM GƯƠNG MÉO MÓ SOI LẠI HÌNH ẢNH CỦA CHÍNH MÌNH.

Đêm tối và tĩnh lặng đối đầu với nhau, cái còn lại là những hồi ức giết chóc dần dần tan vỡ.

Cái chết đang đến gần, ký ức nào hiện lên?

Tựa như cái vẻ ngoài kiên cường đang cầm cự cái ký ức dần dần sụp đổ giống như từng giọt máu trong người đang tìm đường đào thoát khỏi cơ thể.

Một gương mặt kinh hoàng của con thú đang giãy chết hiện lên trên mặt địch nhân hay hiện lên trong chính con người của Trần Quốc Phong?

Lý Thường Kiệt đại nhân, cố bảo trọng.

MỘT CÁI TÊN, MỘT SỰ TỈNH MỘNG.

Ta không thể chết, Lý đại nhân đang chờ ta.

CHỜ ĐỢI...

Vào cái khoảnh khắc cả hai tưởng chừng toàn thân kiệt quệ, cả nhấc tay cũng không nổi, Trần Quốc Phong đột nhiên phóng một đao. Bản thân gã cũng chẳng hiểu đao này vì sao mình có thể phóng, phóng như thế nào.

Gã chỉ biết bên tai gã vọng tới một thinh âm.

Phịch.

Người ngã xuống.

Ta ở bên kia gương cuối cùng đã ngã xuống.

Làm ơn, làm ơn đừng đứng lên.

Làm ơn, Lý đại nhân, làm ơn chờ tôi, tôi sẽ về.

TÔI SẼ VỀ...
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #5 vào lúc: 06 Tháng Bảy, 2011, 08:51:13 pm »

Lúc trở về, Trần Quốc Phong cũng chẳng hiểu vì sao mình có thể gượng đến phủ Thái Úy, càng không hiểu mình đi tới thư phòng của ông như thế nào.

Gã chỉ biết trước mắt gã hiện lên một cảnh tượng, Lý Thường Kiệt toàn thân thấm đầy máu tươi thở lên từng tiếng hồng hộc, cả người như bị ánh đao của người áo đen trước mặt bao phủ.

Đáng sợ thay thứ đao pháp của hắc y nhân, từ lúc y xuất hiện Lý Thường Kiệt muốn kêu người, muốn cầu cứu vậy mà bị gã đánh gấp đến mức nói chẳng thành lời, chỉ thi thoảng từng tiếng Ối vang lên rồi lập tức tắt nghẹn.

Tai hại ở chỗ thư phòng của Lý Thường Kiệt lại nằm biệt lập với nơi khác, thường ngày ông chỉ nghĩ đến việc dùng nơi này tĩnh tâm thư thản nào có nghĩ đến việc sẽ bị thích khách truy sát vào tận nơi này?

Trần Quốc Phong vừa thấy vậy lập tức hét lớn một tiếng, vội vàng nhảy bổ vào người áo đen.

Gã không ngờ đó lại là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của gã.

Tiếng thét vang lên lập tức đã gây được sự chú ý của cả hắc y nhân và Lý Thường Kiệt.

Nào ngờ thanh đao của y vẫn không chậm lại mảy may nhưng Lý Thường Kiệt đã thoáng ngẩn người.

Chỉ một khắc ấy, đao của hắc y nhân đã xuyên thủng lồng ngực của ông.

Trần Quốc Phong gầm lên một tiếng gươm của gã liên tục đâm bảy đường cực hiểm độc chỉ mong đọat mạng của tên áo đen.

Song gã áo đen không thèm quay đầu lại, chỉ khẽ cười gằn một tiếng rồi rút đao trong người Lý Thường Kiệt nhanh như điện chớp chặn đứng cả bảy đường gươm của Trần Quốc Phong.

Trần Quốc Phong bàng hoàng lui ra phía sau thốt:

- Có thể quay lưng đỡ được bảy gươm của ta đủ biết ngươi chẳng phải kẻ vô danh, ngươi là ai?

Tiếng gã áo đen khùng khục trong cổ họng:

- Cùng một loại người với ngươi.

- Sát thủ ư?

- NGươi là bọ ngựa, ta là chim sẻ.

BỌ NGỰA BẮT VE SẦU, CHIM SẺ ĐỨNG PHÍA SAU.

Chết tiệt, thì ra đã trúng đại kế của bọn người Tống.

Lúc Lý Thường Kiệt và Trần Quốc Phong tưởng rằng thích sát Thẩm Khởi đã yên tâm nào ngờ chúng lại âm thầm phái người đi theo rồi hành thích luôn Lý Thường Kiệt.

Gã và Lý Thường Kiệt đã quá coi thường bọn người này rồi.

Khẽ liếc mắt nhìn Lý Thường Kiệt nằm dựa lưng vào tường chẳng rõ sống chết, Trần Quốc Phong quát:

- Đã vậy ngươi đừng hòng rời khỏi đây.

Gã thích khách chẳng nói một lời, đao trong tay hắn khẽ động, trong mắt Trần Quốc Phong lấp lánh mấy ánh tinh quang rồi sau đó tắt lịm.

Chỉ còn lại cảm giác đau đớn.

- Ngươi còn chậm hơn ta nhiều lắm.

Vừa lúc ấy, tiếng người xôn xao phía bên ngoài, Trần Quốc Phong gượng hết sức la lớn;

- Người đâu, mau lại đây. Có thích khách.

Đôi mắt hắc y nhân lóe lên rồi đạp gã bắn vào tường:

- Tiểu tử, coi như ngươi tốt số.

Dứt lời, hắn quay lại đâm thêm một nhát vào người Lý Thường Kiệt rồi phóng mất dạng trọng màn đêm.

Trần Quốc Phong đau đớn tựa hồ muốn ngất lịm đi nhưng vẫn cố gọi:

- Lý đại nhân, Lý đại nhân...

Không có tiếng trả lời.

"Cũng may ta đang bao mặt nếu không thấy ta giống Lý đại nhân hắn nhất định sẽ hạ sát thủ, trời ơi, chỉ hy vọng người chưa dứt hơi, Lý đại nhân... không được, người đang kéo tới, không thể ở lại nơi này lâu, phải đi thôi."

Lúc ấy, gã gượng hết sức lực chỉ kịp đi ra ngoài.

Không biết lúc nào, bao giờ và như thế nào, gã ngã xuống.

Sau đó chỉ là một màn đêm tối tăm, một không gian tĩnh lặng.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #6 vào lúc: 06 Tháng Bảy, 2011, 08:51:47 pm »

Trần Quốc Phong từ từ mở mắt, người đầu tiên gã nhìn thấy chính là Tôn Đản.

- Ngươi sao rồi?

Trần Quốc Phong gượng cười rồi nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ, Tôn đại nhân, Lý đại nhân...

Tôn Đản thở dài một hơi rồi nói:

- Mau, chúng ta lập tức tới gặp Lý tổng quản, chúng ta chờ ngươi tỉnh dậy suốt sáu ngày hôm nay chính là vì chuyện này.

Trần Quốc Phong chợt cảm thấy một cảm giác bất an không sao hình dung xâm chiếm tâm hồn gã:

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ Lý đại nhân...

Tôn Đản nói từng chữ một:

- Lý đại nhân đã chết rồi.

Dù đã đến tận nơi, Trần Quốc Phong vẫn không tin Lý Thường Kiệt có thể chết.`

Thực ra với bản năng là một sát thủ của gã, gã thừa biết nếu Lý Thường Kiệt chưa dứt hơi, gã thích khách kia tuyệt đối không bỏ đi, nhưng dù sao trong thâm tâm gã vẫn nuôi một niềm hy vọng mong manh.

Ông là cây cột chống trời của nước Đại Việt, làm sao có thể chết?

Ông mà chết đi, trăm họ bách tính sẽ ra sao?

Nhưng đáng tiếc, sự thật dù cay đắng tàn khốc đến đâu vẫn là sự thật, cuối cùng người ta vẫn phải đối mặt với nó.

Nằm trước mặt gã chính là vị thái úy một thời từng hô mưa gọi gió là chỗ dựa cho cả một đất nước này.

Nhưng hiện tại chỉ là một cái xác không hồn.

Việc Lý Thường Kiệt qua đời vô cùng bí mật, chỉ duy nhất Tôn Đản và người hầu Lý Trung biết, bọn họ vì sợ cái chết của Lý Thường Kiệt sẽ khiến trong nước nổi lên trận phong ba, ngoại địch thừa cơ gây bất lợi cho Đại Việt nên cố sức giấu nhẹm chuyện này, chỉ nói với bên ngoài Lý Thái úy đột nhiên lâm trọng bệnh chỉ nằm bẹp một chỗ không đứng dậy được, thậm chí cả hoàng đế và thái hậu cũng chẳng được biết chân tướng việc này.

Lý Trung thở dài rồi đưa một tờ giấy đỏ thẫm cho Trần Quốc Phong:

- Lúc mọi người chạy vào chỉ thấy một tờ giấy được viết bằng máu, có lẽ trước khi qua đời, ông đã cắn ngón tay viết lên.

Trần Quốc Phong vội vàng đưa tờ giấy lên xem tưởng rằng ông có lời di ngôn hoặc có thể tìm ra manh mối về hung thủ nhưng trên tờ giấy chỉ viết mười sáu chữ đỏ tươi như máu:

NAM QUỐC SƠN HÀ NAM ĐẾ CƯ

TIỆT NHIÊN ĐỊNH PHẬN TẠI THIÊN THƯ

NHƯ HÀ NGHỊCH LỖ LAI XÂM PHẠM

NHƯ ĐẲNG HÀNH KHAN THỦ BẠI HƯ.

Nhưng thực ra mười sáu chữ này với gã còn hơn cả lời di ngôn dặn dò gấp trăm lần.

Tôn Đản chợt vỗ vai gã;

- Hiểu rồi chứ? Ý chí khuất phục của Lý thái úy đã được thể hiện rõ ràng, có điều từ giờ, làm sao thể hiện được ý chí đó?

Lý Trung nói:

- Hiện tại nếu để cái tin Lão gia qua đời, thiên hạ ắt đại loạn, điều này lão tin chắc công tử đã nghĩ tới.

Trần Quốc Phong trầm ngâm, quả thực điều này từ khi đóan ra kế hoạch của bọn thích khách gã đã nghĩ đến, chỉ tiếc lực bất tòng tâm, bản thân gã không sao ngăn chặn kịp âm mưu này.

Tôn Đản:

- Vì vậy Lý Thường Kiệt không thể chết.

Trần Quốc Phong chưa kịp hiểu ý tứ của Tôn Đản đã nghe ông nói:

- Từ nay ngươi chính là Lý Thường Kiệt, Đôn Quốc Thái Úy của Đại Việt.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #7 vào lúc: 06 Tháng Bảy, 2011, 08:54:05 pm »

Hồi 3

Đau lòng

Ngồi một chỗ mà nhớ lại...

Vào ngày ấy...tháng ấy... năm ấy...

Trần Quốc Phong toàn thân đẫm máu, không chỗ nào là không có vết thương.

Sinh mạng của một thích khách chưa bao giờ dài lâu.

Gã bước từng bước nhưng cũng chẳng dám chắc có thể bước thêm được bao nhiêu bước nữa thì sẽ ngã xuống, gã chỉ biết lúc ấy gã không thể ngã, nhất định gã phải trở về.

Gã còn chưa gặp được Hoài Ngân.

Chỉ cần hai tiếng đó vang lên trong tâm trí, gã tự nhiên thấy ấm áp hẳn lên, một luồng khí lực không biết từ đâu khiến gã thêm vững bước.

Đúng vào cái thời khắc ấy, chợt gã nghe một tiếng Ồ vang lên:

- Ông trông...

- Giống...giống thật...thật kỳ lạ...

Đó là tiếng cuối cùng lọt vào tai Trần Quốc Phong, sau đó gã cảm thấy mình đổ rầm xuống đất.

Lúc gã mở mắt nhìn sang phía bên cạnh lập tức ngỡ mình đang soi gương.

Con người ngồi trên ghế da hổ mặc chiếc cẩm bào kia tại sao lại giống mình đến vậy.

Không khác gì hai giọt nước.

Đó là lần đầu tiên gã gặp Lý Thường Kiệt.

Có thể nói mạng của gã là do Lý Thường Kiệt ban tặng, Lý đại nhân, Trần Quốc Phong này chưa chết vì ngài, tại sao ngài có thể ra đi?

Ngài đi rồi, nước Đại Việt sẽ ra sao? Sự bình yên tĩnh lặng đến bất động của ngài có phải chăng báo hiệu một cơn phong ba mới của Đại việt bắt đầu nổi lên.

TỪ NAY TRỞ ĐI, NGƯƠI LÀ LÝ THƯỜNG KIỆT, LÀ ĐẠI VIỆT ĐÔN QUỐC THÁI ÚY LÝ THƯỜNG KIỆT.

Từ một cái bóng giả mạo thế thân, hiện tại không ngờ lại trở thành Lý Thường Kiệt, đó là việc Trần Quốc Phong chưa bao giờ nghĩ tới.

Trước giờ, gã chỉ biết kiếp này sống vì ông, vì non sông Đại Việt, vì báo cái ơn cứu tử của ông mà không tiếc hy sinh mạng sống, vì bảo vệ cho cây cột chống trời của Đại Việt này mà liều mình.

Nhưng hiện tại...

Tôn Đản đứng bên cạnh thấy gã ngồi trầm ngâm chợt thở dài:

- Vẫn chưa thông suốt ư?

Trần Quốc Phong lơ đễnh:

- Trở thành một Lý Thường Kiệt thì ta sẽ thế nào?

Tôn Đản thở dài:

- Ta cũng chẳng biết ngươi sẽ như thế nào nữa.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #8 vào lúc: 06 Tháng Bảy, 2011, 08:54:56 pm »

Trần Quốc Phong:

- Từ một thích khách chuyên sống trong bóng tối giờ trở thành thái úy quang minh chính đại đứng đầu thiên hạ sẽ thế nào đây?

AI CÓ THỂ TRẢ LỜI TA?

Tiếng ồn ào huyên náo bên ngòai vang lên:

- Lý đại nhân tỉnh rồi hay sao? Để chúng tôi vào...

- Lý đại nhân...

- Lý đại nhân...

Cánh cửa bật mở hiện ra mấy chục người dân đang quỳ bên ngoài.

Trần Quốc Phong tròn mắt.

- Quả nhiên Lý đại nhân tỉnh rồi.

- Lý đại nhân...

- Lý đại nhân, con có chút hoa quả gọi là cây nhà lá vườn, mong ngài ăn cho khỏe người...

- Lý đại nhân, con gà mái mơ nhà con vừa đẻ được chục trứng, con biếu ngài ăn cho lại người...

- Lý đại nhân...

- Lý đại nhân...

Tôn Đản đặt tay lên vai gã thốt:

- Ta không thể trả lời ngươi nhưng những người này rất có thể sẽ trả lời ngươi.

- Trả lời như thế nào?

BẰNG LÒNG KỲ VỌNG.

Một Lý Thường Kiệt đã chết nhưng không thể để lòng kỳ vọng của người dân chết theo.

Sự kỳ vọng đã chết, quyết tâm của họ cũng chẳng còn.

Lý đại nhân, tôi quyết không để quyết tâm của Đại Việt mất đi.

Tôn Đản nhìn con người trước mắt thầm mừng rỡ trong lòng: "Đúng rồi, chính là cái khí thế này...

KHÍ THẾ CỦA NGƯỜI ANH HÙNG SẴN SÀNG GÁNH VÁC NON SÔNG.


- Tôn đại nhân, một khi Lý Thường Kiệt còn sống nhất định không thể để cho Trần Quốc Phong còn tồn tại.

Tôn Đản ngạc nhiên:

- Ngươi nói vậy là sao?

Trần Quốc Phong:

- Tôi phải cho Trần Quốc Phong biến khỏi thế gian.

Lúc bước khỏi thư phòng, Trần Quốc Phong đã trở lại là Trần Quốc Phong của mọi ngày.
Logged
KGBFSBCIA
Thành viên
*
Bài viết: 231


« Trả lời #9 vào lúc: 06 Tháng Bảy, 2011, 08:55:34 pm »

Nhưng gã biết, đây là lần cuối cùng gã trở lại làm con người này.

Hôm nay là ngày cuối cùng của Trần Quốc Phong trên cõi đời.

Vừa về đến gian nhà tranh của mình, gã đã ngửi thấy mùi cá kho thơm nức.

"Đã mấy ngày vắng nhà nhất định Ngân đang rất lo lắng, giờ này nhất định nàng đang nấu mấy món ngon chờ ta về."

Nghĩ đến đó, trong lòng gã lại không khỏi xót xa.

HẠNH PHÚC NGÀY HÔM NAY NHƯ MỘT MŨI DAO ĐÂM VÀO TRÁI TIM TỰA HỒ MỘT VẾT THƯƠNG VĨNH VIỄN KHÔNG BAO GIỜ LÀNH LẶN.

Hoài Ngân quả nhiên đang trong bếp lúi húi nấu ăn.

Trần Quốc Phong chẳng nói chẳng rằng chỉ lẳng lặng bước đến sau lưng ôm chầm lấy nàng.

- Phong, chàng lúc nào cũng làm thiếp giật mình.

Rồi nàng cựa mình nhưng vòng tay Trần Quốc Phong cứ siết lấy, Hoài Ngân đỏ mặt:

- Kìa, bỏ thiếp ra, người ta thấy lại cười cho đấy.

- Ngân, để ta ôm nàng một lúc nữa đi.

Hoài Ngân chợt im lặng hồi lâu rồi thốt:

- Chàng sắp phải đi ư?

- Ừ.

- Đi rất xa phải không?

- Ừ.

- Và cũng lâu lắm mới về.

- Rất lâu.

- Vậy thì...

CHÀNG ĐI CHẾT ĐI.

Lời vừa dứt, cả nồi canh cá nóng bỏng bị hất thẳng vào mặt gã.

Vốn dĩ giác quan của Trần Quốc Phong cực kỳ nhạy bén, nếu là thường ngày dù là đệ nhất cao thủ muốn tập kích gã cũng thập phần khó khăn.

Chỉ tiếc gã đang ở trong cảm giác đê mê ngọt ngào ôm người vợ yêu trong vòng tay, lại càng không ngờ Hoài Ngân lại ra tay với mình.

Trần Quốc Phong chỉ kịp kêu lên một tiếng, vội vàng buông Hoài Ngân ra đồng thời nhảy lui về phía sau né tránh.

Muộn một bước, cuối cùng gã cũng bị nửa bát nước canh cá bắn vào mặt.

Một cảm giác rờn rợn nổi lên.

- Độc dược?

Hoài Ngân cười hăng hắc:

- Phải, chính là Vong Mệnh Tán.

- Đây là độc dược của người Hán, tại sao nàng lại có? Tại sao nàng lại...
Logged
Trang: 1 2 3 4 »   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Powered by MySQL Powered by PHP Powered by SMF 1.1.21 | SMF © 2006-2008, Simple Machines

Valid XHTML 1.0! Valid CSS! Dilber MC Theme by HarzeM