HẬU KÝ "TÔI MUỐN LÀM MỘT CHỦ TỊCH GÌ GÌ ĐÓ..."
Lời dẫn Vài tuần trước khi rời khỏi cương vị, Kít-sinh-gơ bắt đầu gặp đại diện của Tổng thống mới đắc cử Jiêm Ka-tơ và giải quyết việc bàn giao giữa chính quyền cũ cho chính quyền mới. Ngoài những cuộc hội đàm kéo dài với Pluyên Gioó-giơ và Ka-tơ, Kít-sinh-gơ còn gặp Quốc vụ khanh Xi-rút Van-xơ sắp nhậm chức. Hai bên đã trao đổi những chính sách trước mắt.
Kít-sinh-gơ còn giới thiệu cho họ các quan chức ngoại giao nước ngoài như người đứng đầu phòng liên lạc Trung Quốc Hoàng Trấn... mặc dù bản thân Ka-tơ không sâu về chính trị, nhưng các Cố vấn chính sách đối ngoại của ông ta lại là những người cùng nhóm với Kít-sinh-gơ, họ đều là thành viên của phía Mỹ trong Uỷ ban ba bên, Uỷ ban này là một diễn đàn trao đổi gồm những thành viên là quan chức hành chính hợp tác ba bên của Mỹ, Tây Âu và Nhật Bản, còn có cả những quan chức Chính phủ trước đây và các chuyên gia, giáo sư ở các trường đại học có ảnh hưởng lớn đến chính sách ngoại giao của Mỹ.
Tổng thống Mỹ Ka-tơ, Quốc vụ khanh sắp nhiệm chức Van-xơ và Brê-giơ-nhép đều là thành viên của Uỷ ban ba bên và chính điều này đã gắn kết họ lại với nhau. Trong Chính phủ của Ka-tơ, những thành viên khác trong Uỷ Ban ba bên cũng nắm giữ những chức vụ quan trọng, trong đó có Bộ trưởng tài chính W. Mi-ka-en và Bộ trưởng quốc phòng Hát Bơ-râu.
Dĩ nhiên Kít-sinh-gơ cho rằng bàn giao công việc là một việc làm chẳng vui vẻ gì. Người ứng cử Tổng thống Jiêm Ka-tơ cũng coi việc công kích chính sách ngoại giao của Kít-sinh-gơ là một nội dung trong hoạt động tranh cử giống như Ri-gân vào đầu năm 1976.
Đối thủ cũ của Kít-sinh-gơ, giáo sư trường đại học Cô-lôm-bia Bê-zin-ki thực tế chính là một trong những Cố vấn về chính sách của Ka-tơ, ông đã cùng Ka-tơ công kích Kít-sinh-gơ áp dụng "chính sách đội biệt động" và "coi nhẹ nhân quyền", bị Liên Xô "vượt hẳn trong mọi việc" và "khiến nguyên tắc trở nên vô đạo đức”.
Ít lâu sau, Ka-tơ đã nhìn nhận vấn đề hoà hoãn với một thái độ tích cực, còn các Cố vấn lại cho rằng cách làm duy trì lực lượng lục quân ngang nhau do Kít-sinh-gơ chủ trương là bóp méo tư tưởng của Tổng thống và khiến ông ta không thể nhìn rõ thế giới thứ ba trong thời kỳ chiến tranh lạnh và không thể hiểu nổi tác dụng quan trọng của nhân quyền tạo ra đối với sức ảnh hưởng của Mỹ
Rốc-cơ-phe-lơ là một trong những người ủng hộ chính của Kít-sinh-gơ, còn người sáng lập diễn đàn ba bên lại chính là anh ruột của ông ta, Chủ tịch ngân hàng Man-hat-tan Đa-vit Rốc-cơ-phe-lơ. Bắt đầu từ năm 1972, ông ta đã vội vã triệu tập những "người tham gia diễn đàn ba bên" và mục đích chính là nhằm vào chính sách thương mại và tài chính tiền tệ đơn phương của Ních-xơn.
Rốc-cơ-phe-lơ lo những chính sách này sẽ gây rạn nứt giữa các nước tư bản công nghiệp hóa, thậm chí gây ra chiến tranh kinh tế. Trong khi cổ vũ cho việc phải dựa vào nhau, "người đề xướng diễn đàn ba bên" còn xúc tiến nhiều cuộc hiệp thương và hợp tác chính sách ba bên Mỹ-Nhật-Âu nhằm tránh gây chia rẽ. Kít-sinh-gơ kiên quyết ủng hộ cách làm theo kiểu chủ nghĩa đơn phương khi còn tại chức, nhưng ông ta bắt đầu tán thành cách làm của Uỷ ban sau khi Ních-xơn từ chức và thậm chí sau khí bản thân ông ta rời khỏi Chính phủ.
Ngày 8 tháng 1 năm 1977, Kít-sinh-gơ đã gặp Van-xơ và Hoàng Trấn, nhằm trình bày tầm quan trọng của Uỷ ban ba bên, mặt khác cũng là một dịp để ông ta nhìn lại lịch sử xây dựng bang giao với Trung Quốc, trong đó còn bàn đến việc làm sau này của ông.
Trao đổi trình bày về vấn đề quan hệ với Trung Quốc, chính quyền mới có biện pháp riêng. Hoàng Trấn nói với Van-xơ, trong vài lần phát biểu gần đây, Ka-tơ đặt Đài Loan và Trung Quốc ngang hàng với nhau, điều này thấy rõ trong lời phát biểu của Ka-tơ, nhưng ông ta lại không nói với Hoàng Trấn rằng chẳng vội gì phải cải thiện quan hệ với Trung Quốc. Bình thường hóa quan hệ Trung-Mỹ với Van-xơ rất quan trọng, nhưng ông lại thà không tiếp cận với Bắc Kinh vì việc hoà hoãn với Liên Xô được đặt ở vị trí ưu tiên hơn.
Trong cuộc gặp, có lẽ Hoàng Trấn biết Van-xơ rất quan tâm đến hoà hoãn và nêu rõ, phía Bắc Kinh đã chính thức đưa ra lời cảnh báo về chương trình Gấu Bắc cực nhằm thử xem nhiệt độ nước đến mức nào. Mặc dù Van-xơ không trả lời về việc này, nhưng cuối cùng thì Trung Quốc cũng bịt được các thành viên trong nhóm Ka-tơ, đặc biệt là Bê-zin-ki có khuynh hướng chống Liên Xô ở mức độ nhẹ.
Năm 1978 và 1979, khi chính quyền mới không còn đưa ra những cố gắng cho tiến trình hoà hoãn khó có thể cứu vãn được, Ka-tơ Trợ lý An ninh quốc gia và Van-xơ đã mất hăng hái mới thật sự hiểu được ý nghĩa của mưu đồ chiến lược của Kít-sinh-gơ về tạo dựng một hệ thống Bắc Kinh - Oa-sinh-tơn.
Sau một thời gian dài. Ngoại giao tam giác của Kít-sinh-gơ đã khống chế được Liên Xô nhưng lại không tổn hại đến quan hệ Mỹ-Xô. Trong tình hình căng thẳng cuối thập kỷ 70, "con bài Trung Quốc" trong tay Ka-tơ là nguyên nhân quan trọng để Liên Xô từ chối hoà hoãn và xâm nhập Ap-ga-ni-stan.