Henri-Joseph Paixhans là một viên tướng người Pháp.
Henri-Joseph Paixhans tìm ra biện pháp để bắn đạn trái phá thuốc nổ đen với gia tốc lớn mà không bị phát nổ trong nòng, giảm khả năng phát nổ trên mặt mục tiêu. Bí mật công nghệ chỉ là các đệm gỗ trong đạn. Một tiến bộ bượt bậc là Henri-Joseph Paixhans và những người phát triển các kiểu pháo này đã thật sự chuyển từ thời đại đồng thau đúc sang thời đại gang đúc, rồi thời đại nòng thép khoan. Các nỗ lực gang thép này thuận tiện ở Anh từ phần tư tứ 2 Thế Kỷ 19, Nga chỉ sau 1850. Cũng khoảng 185x, ở Bắc Mỹ, cuộc các mạng gang thép cũng chớm nở.
Như trên đã đề cập, ban đầu ông áp dụng kỹ thuật này vào cối. Giờ đây có thể thoải mái nhồi nhiều liều phóng và đúc nòng rất dầy, tầm bắn lên đến 4-5km. Tuy nhiên, khẩi siêu cối công thành của ông năm 1832 bộc lộ nhược điểm cố hữu là nặng như cùm.
Một số đặc điểm lớnThực ra, loại cối hay pháo hay đạn cụ thể do Paixhans thiết kế không nhiều, nhưng rất nhiều loại súng pháo đạn tự nhận là Paixhans. Đó là một trào lưu có thể hiểu là "Pháo Cối sắt rất to dầy", sắt ở đây có thể là gang đúc nay thép khoan. Bản thân Paixhans "sịn" chỉ có một vài sáng kiến về đạn.
Guốc. Từ thời đạn đặc, Hồ Nguyên Trừng đã sử dụng đệm gỗ mềm để chống ẩm.
http://www.quansuvn.net/index.php?topic=1307.msg21102#msg21102Còn Paixhans dùng một cái đệm gỗ y hệt như thế mới mục đích khác. Đệm gỗ nằm phía sau đạn, gắn với đạn bằng đinh tán đồng, biến hình dáng bên ngoài đạn cầu thành đạn trụ, ngòi không bị xoáy đi khi nhồi, ngòi đặt đúng hướng trong buồng thuốc nổ không lệch.
Trước đây, trước khi bắn người ta đóng ngòi gỗ vào trong đạn cầu. Ngòi gỗ thòi ra cái đuôi ở ngoài, chống vào thành nòng để đảm bảo khi nhồi nó không lộn ra đằng trước. Kiểu ngòi gỗ đó yếu không dùng được với đạn to, nên các cỡ pháo lớn chỉ bắn được đạn đặc, vì khi nhồi ngòi gỗ yếu gẫy trước vên đạn quá nặng. Trước đây bắn trái phá lớn chỉ dùng cối.
Đạn có guốc gỗ sau này áp dụng với cả đạn đặc, ở đây, chỉ còn tác dụng như miếng lèn gỗ của Hồ Nguyên Trừng, dùng để bịt kín buồng đốt và lèn chặt đạn không lăn rơi.
Xem lại các viên đạn cối không guốc còn lại.
http://www.quansuvn.net/index.php?topic=1307.msg21627#msg21627Ngòi. Một nguyên nhân quan trọng làm đạn phát nổ trong nòng là ngòi bị thổi bay, kích nổ đạn sớm. Paixhans bỏ ngòi cháy chậm châm bằng liều đi, và sử dụng loại "ngòi nhoi" sơ khai. Khi đạn đập vào mục tiêu, một quả búa trong đạn sẽ theo quán tính đập hạt nổ.
Hình dáng nòngVì bắn được với gia tốc tốt hơn nên pháo cối Paixhans có nòng rất dầy. Nong thường làm bằng gang đúc, một sự ủng hộ cách mạng kỹ thuật sắt thép lúc đó và được các lực lượng "kỹ thuận mới", "công nghệ cao" ủng hộ nhiệt liệt, "kỹ thuật mới" và "công nghệ cao" ở đây là các nhà kinh tế làm sắt thép và các nhà kỹ tuật đang thần tượng gang thép. Sự hoan hô cổ vũ nhiều phần thái quá của các lực lượng này tạo ra một model thời trang "Hải Pháo Paixhans", mặc dù phần lớn trong số đó không liên quan gì đến các sáng kiến của Paixhans cả. Cứ pháo nào gang thép do dầy là Paixhans tuốt tuột.
Hạn chế. Paixhans vẫn chưa chống được đạn phát nổ trong nòng do gia tốc lớn và những khẩi Hải Pháo diệt tầu mạnh nhất vẫn phải dùng đạn gang đặc. Paixhans cũng chưa giải quyết được vấn đề đạn nổ ngay trên mặt mục tiêu.
Vài thông tin khácHải Pháo là loại pháo tầu, thử nghiệm đầu tiên năm 1824, đến năm 1840, có đơn đặt hàng đầu tiên súng nòng nặng 5 tấn. Nga là nước đầu tiên sử dụng Hải Pháo trong chiến tranh trên Biển Đen với Thổ. Sau đó loại pháo này được chứng minh ứu thế và dùng rộng rãi. Khỏi phải nói, Anh-Mỹ vụng về về pháo Lục Quân đánh bộ, thiên về tầu chiến, khoái khẩu loại này thế nào.
Do vẫn dùng thuốc nổ đen có tốc độ cháy rất cao, nên nòng pháo chỉ tăng được độ dầy mà không tăng được độ dài. Thế là nòng pháo Henri-Joseph Paixhans có đặc điểm đầu tiên là gù lưng ngắn tũn rất xấu. Ở bảo tàng Quân Đội còn mấy khẩu. Pháo cũng chưa có giá hãm đẩy về... và dùng giá của Thần Cơ cổ, nên nguyên lý giảm giật vẫn là đúc nòng thật nặng và pháo nặng khủng bố. Do nâng hết cỡ sơ tốc nên pháo rất nặng, không như các khẩu lựu pháo Nga nhẹ nhàng. Pháo Paixhans thuận tiện bắn chính xác góc thấp (xạ kích), ưu thế khi chống mục tiêu di động. Tầm bắn của pháo khi bắn góc thấp xạ kích khoảng 1-4km tùy loại. Tuy nhiên, Hải Pháo Paixhans cũng chỉ bắn trúng mục tiêu tầu biển hồi đó với tỷ lệ trúng chấp nhận được chỉ vài trăm mét. Những cỡ pháo 300-400mm có đạn nặng trên 80 km thì một viên có thể làm lập úp tầu buồm. Những loại Hải Pháo Paixhans ngắn mạnh nhất cũng chỉ bắn đạn đặc.
Cối Paixhans thì cực kỳ tồi tệ về thiết kế nòng, còn Hải Pháo Paixhans thì tiến bộ hơn nhiều, đã thay đổi độ dầy nòng theo đồ thị áp lực. Nòng rất dầy và chỉ sử dụng vùng đồ thị áp lực cao, nhồi nhiều, gia tốc đạn mạnh. Khác biệt với lựu pháo Nga có đoạn nòng rất mỏng sử dụng vùng đồ thị áp lực thấp, nhồi ít, gia tốc đạn thấp. Hải Pháo Paixhans thường nặng gấp 2-3 lần lựu pháo Nga bắn đạn cùng cỡ.
Nòng pháo ngắn, đã uốn lượn theo đồ thị áp suất và bỏ cái miệng nòng cơ gờ dầy. Miệng nòng này trước đây truyền lại theo kinh nghiệm, nó có từ thời đại đồng thau nửa trước Thế Kỷ 19, nó như một bộ giáp chốg méo miệng nòng trong chiến đấu, hết sức nguy hiểm, đặc biệt với loại lựu pháo mỏng, cối Nga miệng mỏng.
Đây là loại pháo cuối cùng dùng thuốc nổ đen, loại pháo cổ cuối cùng. Đúng ra, nó là trung gian giữa cổ và tân, giao duyên. Trong suốt quá trình phát triển của nó, người ta đã làm chính tầm, hướng (ngáng-ngõng và khóa), khóa nòng, đạn có vỏ nhồi sau... như một khẩu pháo hiện đại.
Pháo cũng tạo ra loại tầu trung gian giữa thời "Ship of the line" và các "Thiết Giáp Hạm". "Ship of the line" là loại tầu chiến đấu tronmg đội hình, dùng pháo mạn gắn cố định, tầu là giá pháo luôn. "Thiết Giáp Hạm" là loại tầu chiến đấu đơn độc, dùng tháp pháo quay. Trong "Nội chiến Mỹ", quân Miền Nam sử dụng một số tầu chiến lớn kiểu cũ cải tiến, không dùng pháo mạn mà thay bằng Hải Pháo gù Paixhans có ổ quay. Tuy nhiên, các thiết giáp hạm hoàn chỉnh đầu tiên lại là của Miền Bắc, chiếc USS Monitor.
Pháo cũng dược dùng như các loại "pháo pháo đài". Đôi khi, pháo được mô tả như như "pháo vị trí", nhưng thực chất là "pháo pháo đài" được các nhà văn ếch mô tả. Pháo ngoài việc diệt tầu cũng được bố trí trên các pháo hạm, là loại tầu nhiều súng pháo hỗ trợ bộ binh trên bờ.
http://www.quansuvn.net/index.php?topic=1307.msg21291#msg21291ẢnhĐây là bức ảnh một viên trái phá trước thời
Henri-Joseph Paixhans.
Đạn rỗng nhồi thuốc nổ, vỏ đạn đúc gang có một lỗ nhồi cái ngòi bằng gỗ, trong cái ngòi bằng gỗ có dây cháy chậm quấn giấy. Kiểu này làm mất thời gian nhồi khi pháo thủ cần hướng chính xác lỗ tra ngòi về phía sau. Cũng nhiều nhược điểm khác như dễ lăn ra ngoài chẳng hạn.
Đây là một cái ngòi gỗ trước thời Paixhans.
Có hai loại ngòi, ẩm và khô.
Ngòi ẩm là thuốc nổ đên trộn với rượu mạnh hoặc cồn, đựng trong ngòi gỗ khoan lỗ rỗng và dán kín lại như đồ hộp, khí bắn, miếng gỗ dán vỡ đốt cháy thuốc. Loại ngòi này có tốc độ cháy rất ổn định, nhưng khó bảo quản.
Ngòi khô khà ngòi dùng dây cháy chậm quá giấy. Nó cháy với tốc độ không ổn định, nhưng dễ bào quản. Tuy nhiên, ngòi này về cơ học yếu và không tin cậy, dễ bị phá hủy khí bắn đạn. Một số cải tiến dùng ốg kim loại nhưng áp dụng ít. Một số cải tiến nữa dùng cả thân ngòi kim loại vặn vào đạn, cũng ít. Ngòi giấy hồi Nội Chiến Mỹ có mầy chỉ thị, vàng là 5 giây, xay lá cây là 7 và xanh da trời là 10.
Ngòi gỗ này sẽ được đóng vào viên đạn cầu gang trước khi bắn.
Một kiểu ngòi Bỉ có núm vặn chỉnh thời gian cháy, quá "sịn". Nó cũng dễ chế tạo nhưng là một bí mật quốc gia được Bỉ giữ trong nhiều năm nên được áp dụng ít ở Mỹ, vặn núm để thay đổi chiều dài ngòi hình khuyên. Trên núm vặn có số chỉ thị số giây cháy. Khoảng những năm 195x ngòi này được công bó rộng nhưng ngày đó công nghệ thay đổi rất chậm (đào tạo công nhân, sắm máy cắt gọt, tìm hợp kim...). Ngòi này có tên là "
ngòi Bormann", ở Mỹ có một số hàng nhái như ngòi Baden hoặc Breithaupt, tuy nhiên, vì công nghệ có chậm nên ít được sản xuất.
Còn đây là viên đạn đã đeo guốc gỗ của
Henri-Joseph Paixhans.
Cây gậy châm (linstock ) hồi Nội Chiến Mỹ cũng có cải tiến, có một phễu bảo vệ thừng mồi thay cho kẹp đồng trước đây, đằng sau là đoạn thừng mồi dự trữ, được pháo thủ kéo ra dần trong khi chúng bạn nạp đạn và đẩy pháo.